Chồng đưa gái vào khách sạn để … “ký hợp đồng”
Chúng tôi tình cờ quen nhau qua một buổi đi xem triển lãm tranh nghệ thuật khi anh học năm cuối đại học Xây dựng, còn tôi mới chỉ là sinh viên năm hai của đại học Kinh tế.
ảnh minh họa
Cùng sở thích, lại cùng cảnh sinh viên xa nhà nên chúng tôi dễ đồng cảm, hòa hợp với nhau rồi yêu nhau và thành vợ thành chồng như một sự sắp đặt suôn sẻ, thuận lợi của số phận.
Chồng tôi ra trường là có việc làm ngay ở một công ty xây dựng lớn của thành phố, còn tôi tốt nghiệp sau anh hai năm, cũng xin được vào làm ở một công ty tư nhân với mức lương tạm ổn.
Đám cưới của chúng tôi được tổ chức giản dị, đầm ấm. Bố mẹ hai bên đều ở quê nhưng các cụ cũng dành dụm hỗ trợ hai vợ chồng tôi mua được một căn nhà nho nhỏ ở thành phố để làm nơi chốn sinh sống.
Hai vợ chồng đều đi làm xa nhà đến hai chục cây số, nên chúng tôi chỉ gặp nhau vào buổi tối, vợ chồng trẻ, nên chúng tôi ríu rít, thắm thiết lắm những khoảnh khắc bên nhau.
Cuộc sống trôi qua nhẹ nhàng và niềm vui, hạnh phúc càng nhân lên khi một năm sau ngày cưới, tôi sinh bé gái đầu lòng. Cả hai bên nội, ngoại đều hớn hở vui mừng với thành viên nhỏ vừa xuất hiện và cùng xúm vào chăm sóc cháu.
Đến năm con bé vào lớp 1, tôi bàn với chồng định sinh thêm con nữa thì anh được cử đi học thạc sỹ ở nước ngoài. Hai năm sau anh về nước, vợ chồng tôi thực hiện kế hoạch thêm thành viên, nhưng tôi lại sinh thêm một bé gái nữa.
Ông bà nội và chồng tôi đều có thái độ thất vọng về sự “chưa có cháu nối dõi” nhưng cũng chưa đến mức mặt nặng mày nhẹ gì với mấy mẹ con tôi.
Từ ngày học thạc sỹ về, chồng tôi rất cố gắng phấn đấu cho sự nghiệp, thời gian anh giành cho gia đình vì thế cũng chẳng còn bao nhiêu.
Video đang HOT
Rồi chẳng phụ công sức, chồng tôi được đề bạt làm phó giám đốc công ty xây dựng của tỉnh. Ở vị trí công tác mới, chồng tôi còn bận rộn hơn trước rất nhiều, hầu như bữa cơm nào cũng chỉ có 3 mẹ con tôi.
Từ ngày chồng tôi có chức có quyền, tiền bạc như có chân chạy đến nhà tôi. Anh bán căn hộ chung cư, mua luôn một căn hộ 3 tầng đầy đủ tiện nghi nằm ngay mặt phố, rồi sắm ô tô và ăn mặc rất bảnh bao, lịch lãm.
Ai cũng phải thừa nhận nhìn chồng tôi ngày càng trẻ trung, phong độ hơn rất nhiều so với những người ở độ tuổi gần 40 như anh.
Bằng linh cảm người vợ, tôi biết anh không còn là anh của ngày xưa nữa, cơm nhà không ăn, chuyện gối chăn vợ chồng thưa thớt rồi dừng hẳn.
Nhiều hôm khuya lơ lắc, anh mới khật khưỡng về nhà, có khi chẳng kịp tắm rửa, anh lăn ra giường ngủ mê mệt, hơi thở nồng nặc mùi bia rượu và mùi của những buổi tiệc tùng sang trọng nào đó.
Cách đây nửa tháng, công ty tôi tổ chức hội nghị khách hàng ở một khách sạn sang trọng trong thành phố. Sau khi dùng cơm trưa, tôi không nghỉ trong phòng mà đi dạo loanh quanh theo khuôn viên rợp bóng cây xanh của khách sạn.
Ảnh minh họa: Internet
Qua khu để xe ô tô, tôi bỗng thấy chiếc xe quen thuộc của chồng mình dừng bánh. Rồi chồng tôi, thân chinh xuống mở cửa xe cho một cô gái xinh đẹp, trẻ trung, ăn mặc sành điệu và hai người rất tự nhiên ôm nhau đi vào khách sạn.
Tôi đứng lặng ngắt nhìn theo bóng chồng mình…
Tối ấy về nhà, không giữ được bình tĩnh, tôi tra vấn chồng mình về câu chuyện lúc trưa, tưởng anh sẽ hối lỗi khi bị vợ “bắt quả tang”, ai ngờ chồng tôi đập bàn ầm ầm, lớn tiếng quát tôi vu cáo nhằm làm mất uy tín, danh dự của chồng.
Anh bảo anh cùng cô gái nọ vào khách sạn để … “ký hợp đồng”, rằng tôi có giỏi thì đi mà điều tra, mà tìm chứng cứ…
Rồi anh lạnh lùng tuyên bố rằng bấy lâu nay anh “lặn ngòi, ngoi nước, chịu cực khổ, lao tâm khổ tứ để phấn đấu kiếm tiền cũng vì để lo cho cái gia đình này”. Nếu tôi còn muốn anh đặt chân về nhà thì hãy “biết điều” mà chấp nhận, mà im lặng, còn không, muốn thế nào anh cũng chiều theo thế ấy.
Tôi còn biết muốn thế nào đây khi hai đứa con gái bé bỏng luôn cần cả cha lẫn mẹ? Xin hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo TPO
Bỏ mặc vợ chăm gia đình, chồng chơi bời, ngoại tình
Đi làm về là anh ngồi chơi xúc xắc ăn tiền, con riêng của anh bây giờ cũng một tay em chăm lo và dạy dỗ.
Em năm nay 26 tuổi đã lập gia đình được 6 tháng. Em là đứa con gái sống rất nguyên tắc và nghiêm túc. Em quen chồng hiện tại qua chị bạn giơi thiệu. Anh hơn em 14 tuổi. Mối tình đầu ngốc nghếch của em bị anh lừa dối hết lần này đến lần khác.
Anh sống trong Sài Gòn nên mỗi tháng ra Hà Nội thăm em vài lần. Em viên mãn với mối tình đầu và rất trân trọng anh. Em đưa anh về nhà ra mắt, sau một thời gian tìm hiểu ban đầu gia đình em không đồng ý vì chênh lệch tuổi tác và anh ở xa quá. Nhưng vì tình yêu và sự cố gắng của hai đứa thì mọi chuyện đã được như ý muốn.
Nhưng sau khi tìm hiểu, bố mẹ em phát hiện anh đã có vợ và hai con trai. Em không tin bởi trước em hỏi thì anh vẫn chối, nhưng cuối cùng anh đã thú nhận. Em trải qua những ngày tháng kinh khủng đó trong sự dằn vặt và đau đớn.
Bằng sự từng trải tình trường của mình, anh vẫn tiếp tục thuyết phục và bám riết lấy em và phải có em bằng được. Anh không ngần ngại đưa cả hai con từ Sài Gòn ra để em thấy hai đứa rất thiếu thốn tình cảm của mẹ. Thậm chí, anh đưa cả giấy ly hôn chứng minh đã bỏ vợ được ba năm và ở vậy nuôi con. Nhìn hai đứa nhỏ và tình yêu trong em với anh còn quá lớn, em lại mủi lòng cho anh thêm cơ hội.
Tưởng rằng mọi chuyện chỉ ở đó ai ngờ trong Sài Gòn anh cũng có bồ kém tuổi em. Cô ấy hành hạ và khủng bố em bằng tinh thần. Ngày đêm nhắn tin gọi điện đe dọa và nói rằng anh với cô ấy từng chung sống, chăm hai đứa nhỏ con anh. Em hao mòn và mệt mỏi nhưng anh vẫn không chịu buông tha. Anh nói rằng cô ấy chỉ là gái qua đường, quen anh chỉ vì tiền chứ không yêu đương gì rồi anh đã kết thúc cô ấy.
Em lại thêm một lần ngu dốt, mu muội tin vào thứ tình yêu của anh. Em không dám quyết định, đổ tại duyên số và tìm cách thuyết phục gia đình, sau 6 tháng dằn vặt bố mẹ em chỉ nói một câu: "Bố mẹ không đồng ý nhưng vì thương con bố mẹ chiều theo ý con, sau này có hối hận thì hãy quay về, gia đình lúc nào cũng chào đón con". Nghe xong lòng em đau quặn lại, em tự nhủ sẽ phải cố gắng sống thật tốt để bố mẹ không phiền lòng.
Sau ba năm chinh chiến là một đám cưới đầy nước mắt, ngày vui của em mà em không cầm được lòng, chỉ vì một mối tình mà em đã phụ lòng cha mẹ, em không hối hận nhưng chỉ thấy có lỗi thôi. Em khóc suốt cả buổi lễ.
Ác mộng lại đến, khi cưới xong em vào Sài Gòn ở với chồng và con chồng. Là cô dâu mới nhưng em lại dùng hết lại đồ cũ của gia đình anh. Hai ngày hôm sau thì tiền cưới của em không cánh mà bay, em hỏi thì anh nói là anh vay khi nào có anh trả. Nghĩ rằng vợ chồng với nhau nên em cũng im lặng để cho gia đình suôn sẻ. Cứ như thế em sống cùng anh và hai con, em xin việc nhưng vẫn chưa được nên ở nhà chăm con và chồng, tiền hết anh tự mang về để em chi tiêu nhưng không nhiều.
Ảnh minh họa: InImages.
Sau một lần cãi nhau, em đã ra Bắc. Nhưng em đã nhận được hàng loạt những hình ảnh về tin nhắn qua lại giữa anh và người yêu cũ bằng những ngôn từ dung tục. Em đau đớn nhưng chỉ nhận lại từ anh đúng một câu: "Tại em kêu mệt mỏi chán nản nên anh mới một phút sa ngã chứ anh chưa làm gì sai cả, anh thề sẽ không có thêm lần nào nữa". Em nói với anh lời chia tay vì thiết nghĩ chúng em chưa có gì ràng buộc.
Em về ở với bố mẹ một thời gian nhưng cũng không dám nói gì cả. Lâu sau, mẹ bắt đầu nghi ngờ, sau đó em đành phải lên nhà chị gái và không kìm được em đã tâm sự hết với chị rồi em ra chùa ở để cho tâm mình thanh thản. Em ở được mấy ngày nhưng anh tìm được em và đón em về. Em có cuộc họp gia đình với các chị và chồng em, mấy chị, em bàn sẽ giữ kín không cho bố mẹ biết sợ bố mẹ buồn. Chồng em nhận lỗi và hứa là sẽ thay đổi. Em lại theo vào Sài Gòn sống.
Nhưng một loạt các cuộc điện thoại, nhắn tin đòi nợ chồng em lại tới. Mỗi chỗ vài chục có chỗ vài trăm triệu. Trong khi đó anh sĩ diện nói với gia đình nhà em mua nhà ngoài Hà Nội, nhưng thực tế mới chỉ trả được 1/4 số tiền, bây giờ không có tiền nộp vao lãi tăng lên vù vù. Em hỏi đến thì anh chửi, cái chung cư vợ chồng em đang ở thì chị vợ cũ của anh cũng đang kiện đòi chia đôi tài sản. Em chán nản và hai đứa đã cãi nhau. Em hỏi đến số vàng lúc cưới hai bên gia đình cho để làm vốn thì cũng lại không cánh mà bay, anh nói anh để dưới kho. Thế là em trắng tay.
Liên tiếp những cuộc cãi vã, tranh luận, chửi nhau, đánh nhau diễn ra. Mỗi lần như thế em lao vào như con thiêu thân vì nghĩ rằng thà chết đi còn sướng hơn, em uống thuốc ngủ để mong quen đi mọi chuyện.
Tuy vậy, em vẫn sống tốt với gia đình nhà chồng và nhất là hai đứa con, em chăm sóc rất chu đáo nên không ai nói gì em cả, ngược lại hai đứa nhỏ cũng rất tin em.
Em định sinh đứa con để khuây khoả nhưng kinh tế còn hạn hẹp mà chồng em không có trách nhiệm, đi làm về là ngồi riết chơi xúc xắc ăn tiền, con anh bây giờ cũng một tay em chăm lo và dạy dỗ anh chẳng thèm đả động huống chi em sinh thêm đứa nữa.
Em chỉ mong anh thay đổi, yêu thương và chăm lo cho gia đình, đừng nói dối em vậy mà không được. Em dùng đủ mọi cách, ngọt ngào có, ghê gớm đanh đá cũng có nhưng không ăn thua. Thương chồng và nghĩ rằng bình yên, hạnh phúc là quan trọng, có thiếu tiền rồi chịu khó cũng làm ra nên em có nói với anh: "Anh nợ ai bao nhiêu như thế nào thì anh cứ nói với em rồi vợ chồng cùng nhau làm trả nợ, có vất vả em cũng không ngại, chỉ mong anh đừng lừa dối gì em". Vậy mà cũng không thay đổi được gì.
Em rất do dự không biết là có nên tiếp tục với anh không hay dừng lại để lựa chọn cuộc sống khác. Bây giờ ra đi em cũng rất ái ngại, ngại với gia đình chồng rồi thương bố mẹ em. Rồi mọi người sẽ nhìn em bằng ánh mắt gì đây? Em không còn niềm tin nơi anh nữa rồi. Nhưng tình thương với con anh và anh thì còn nhiều lắm...
Theo VNE
Chàng thân thiết với em gái của chị dâu Bản thân tôi cảm thấy hai người họ nói chuyện rất thân thiết với nhau dù chỉ là những vấn đề chung, nhỏ nhặt trong nhà. Tôi và bạn trai quen nhau cũng mấy năm rồi, mọi chuyện cũng không có gì cho đến gần đây. Tôi luôn có những suy nghĩ linh tinh về bạn trai nhưng không biết là linh cảm...