Chồng đưa 20 triệu bắt trông con, ức chế!
Nhìn chị em đi làm, quần áo diện, ăn mặc trang điểm, rồi gặp gỡ người này người kia, thi thoảng lại cà phê trưa, cơm văn phòng mà tôi thèm cảm giác ấy biết bao.
Hàng tháng, chồng đi làm, kiếm tiền. Công việc kiếm tiền là do chồng phụ trách. Lương của chông khá ổn, tháng cũng kiếm được vài chục triệu. Thế nên, ngay từ khi lấy nhau về, chồng đã có ý không muốn cho tôi đi làm. Nhưng ngày ấy vợ chồng son, còn chưa ràng buộc gì nên tôi không muốn phải ở nhà đợi chồng cho tiền. Tôi không đồng ý và vẫn quyết tâm đi làm, kiếm tiền dù lương của tôi chẳng bằng 1/5 số tiền của chồng hàng tháng.
Sau khi sinh đứa con gái đầu lòng, vì nghỉ cữ khá lâu, lại không biết nên làm việc gì sau sinh cho phù hợp giờ giấc về chăm con nên tôi xin nghỉ tạm ở nhà. Thế là, nhân cơ hội đó, chồng bắt tôi nghỉ hẳn, ở nhà trông con, phụ giúp việc nhà việc cửa. Thôi thì việc chăm con bận rộn nên tôi cũng đành. Vì con nhỏ nên không yên tâm giao cho ai chăm cả. Tôi ở nhà chỉ làm việc nhà, chăm con và nấu cơm, dọn dẹp đợi chồng về ăn.
Cuộc sống với những chuỗi ngày ấy trôi qua, tôi cảm thấy chán nản và buồn rầu. Dù có con là nguồn động viên nhưng vẫn thấy việc mình không đi làm có gì đó không hay. Khi con lớn, tôi muốn gửi con đi nhà trẻ để xin việc nhưng chồng không cho. Chồng nói, bây giờ nhà trẻ cũng không an toàn, các cô giáo không biết cách chăm con, lại có người còn hại con mình vì phương pháp không tốt. Thế là, tôi lại phải ở nhà.
Sau khi sinh đứa con gái đầu lòng, vì nghỉ cữ khá lâu, lại không biết nên làm việc gì sau sinh cho phù hợp giờ giấc về chăm con nên tôi xin nghỉ tạm ở nhà. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Chồng trước giờ chỉ đưa tôi 10 triệu nhưng thấy con lớn, mất nhiều chi tiêu lại còn lo sắm sửa nhiều thứ, với cũng muốn tôi yên tâm ở nhà nên đưa tôi thêm. Tổng số tiền hàng tháng tôi nhận được từ chồng là 20 triệu, giống như trả lương cho việc chăm con. Nhưng tôi không cảm thấy vui khi có số tiền lớn như thế hàng tháng mà không phải đi làm. Tôi chỉ muốn nhận lương 5-6 triệu nhưng do chính bàn tay tôi làm ra vẫn tốt hơn.
Nhìn chị em đi làm, quần áo xúng xính, ăn mặc trang điểm, rồi gặp gỡ người này người kia, thi thoảng lại cà phê trưa, cơm văn phòng mà tôi thèm cảm giác ấy biết bao. Còn mình ở nhà, quanh năm bộ quần áo ngủ, có diện cũng làm gì có ai ngắm, nói ra thì người ta lại bảo mình lắm chuyện. Chẳng lẽ tự nhiên ở nhà mặc bộ đồ thật đẹp rồi bế con đi ra đường sao? Nghĩ mà chán.
Thương con thì thương thật đó nhưng đâu phải thương là cứ kè kè bên con. Con cũng lớn rồi, chuẩn bị đi lớp, vậy mà chồng vẫn cấm cửa không cho tôi đi làm. Mình được nghỉ quanh năm, rủ ban bè nhiều lần đi uống nước nhưng có ai rảnh để đi cùng mình vì họ còn bận làm. Thế là, thôi đành…
Chẳng lẽ cả đời này cứ phải ngửa tay tiêu tiền chồng, rồi người ta biết, nhà chồng biết thế họ lại cười vào mặt, bảo mình ăn bám. (ảnh minh họa)
Thấy tôi kêu ca suốt ngày, lại hay phụng phịu mỗi khi nấu ăn cho chồng, chồng tôi tỏ ra khó chịu. Bảo tôi sao nhiều chuyện. Ở nhà không phải làm gì, được cho khnog 20 triệu hàng tháng, không phải nai lưng kiếm tiền lại sướng không biết sướng. Nào có cho không chứ. Chồng thử ở nhà, thử chăm con, thử đi chợ, giặt giũ, nấu nướng và đợi vợ đi làm về ăn cơm xem cái 20 triệu ấy có đáng giá như 5 triệu hay không. Chăm con là trách nhiệm của cả bố và mẹ, đâu phải trách nhiệm của mỗi người làm mẹ. Và kiếm tiền cũng không quy toàn bộ trách nhiệm cho đàn ông.
Chẳng lẽ cả đời này cứ phải ngửa tay tiêu tiền chồng, rồi người ta biết, nhà chồng biết thế họ lại cười vào mặt, bảo mình ăn bám. Nói chung là, với tôi, giờ tôi chỉ muốn thoát ra đi làm mà không biết nên làm cách nào để thuyết phục chồng. 20 triệu chứ 30 triệu cũng thế thôi, tôi vẫn thấy ức chế và chán nản. Tại sao cứ bắt phụ nữ phải ở nhà nuôi chồng, nuôi con?
Theo VNE
Hạnh phúc khi chồng làm việc nhà
Sáng cuối tuần, anh vẫn có thói quen dậy sớm. Khi em dậy thì mọi thứ đã sẵn sàng. Mùi cà phê ngào ngạt trong căn bếp nhỏ. Bữa sáng đã được dọn lên. Em bật cười khi nhớ lại có lần mình đã hỏi: Hạnh phúc là gì?
Với em bây giờ, hạnh phúc là một buổi sáng cuối tuần ít bận rộn việc công ty để có thời gian lau cái nhà, dọn cái bếp, sắp xếp lại tủ lạnh, hút bụi những ngăn sách bị kịp bám bẩn sau một tuần. Hạnh phúc là được xách giỏ đi chợ, được chen lấn giữa đám đông ồn ào, giữa những tiếng í ới mời gọi. Hạnh phúc là những bữa cơm ngon để chồng con say sưa đến món cuối cùng... Hạnh phúc là rất nhiều thứ, trong đó có nụ cười suốt 7 ngày trên môi những người yêu thương nhất của mình.
Thế nhưng, để có được cảm nhận ấy, em đã từng phải trải qua những năm tháng đấu tranh, dằn vặt, kiếm tìm, trả giá... Đã có lúc, hạnh phúc với em là "cày" cật lực để đủ tiền thuê người giúp việc, cho con học trường quốc tế, đi ăn ở các hàng quán sang trọng. Hạnh phúc là phải làm bà nọ, bà kia để thiên hạ phải ngước nhìn...
Sáng nay, khi nhìn nhà cửa sạch sẽ, bếp núc gọn gàng, mọi thứ chỉn chu, bất giác em mỉm cười: Hạnh phúc chính là đây! (ảnh minh họa)
Sau những kiếm tìm ấy, em bỗng thấy mệt mỏi rã rời. Em lại thấy thèm những buổi sáng thư thả, bình yên bên tách cà phê trong căn bếp nhỏ, thèm được tự tay nấu những món ăn chồng con ưa thích, thèm một khoảng lặng yên đến tuyệt đối của không gian quanh mình...
Khi nghe em nói những điều đó, anh cười bảo hạnh phúc hay không là do nơi mình. Thấy vui thì là vui, thấy buồn thì là buồn. Nghe lời anh, em bắt đầu một cuộc tìm kiếm mới. Hóa ra, những thứ em tìm nó đang ở ngay trong ngôi nhà của mình, chỉ khác là bấy lâu nay em không nhìn ra.
Sáng nay, khi nhìn nhà cửa sạch sẽ, bếp núc gọn gàng, mọi thứ chỉn chu, bất giác em mỉm cười: Hạnh phúc chính là đây!
Theo VNE
Giá có thể trả lương cho nghề làm vợ Nói ra như thế này, có lẽ chị em sẽ cười vào mặt tôi, bảo tôi ỷ lại chồng, bảo tôi được chồng nuôi mà không biết điều. Ở đất nước Nhật Bản, người ta trích tiền lương của chồng hàng tháng để đóng thuế cho người vợ khi người vợ làm việc nhà. Bởi ở nơi ấy, người ta coi nội trợ,...