Chồng đòi ly thân, tôi không còn thiết sống nữa
Tôi gần như bế tắc, không còn thiết sống và nhắn tin cho anh, nói rằng tôi xin lỗi, sẽ chế.t để trả lại sự bình yên cho anh.
Tôi và chồng tính đến nay kể cả thời gian yêu và cưới là 6 năm, chúng tôi chưa có con do anh ấy tin.h trùn.g yếu, suốt một năm qua chúng tôi cứ cãi nhau hoài, một phần vì anh ấy thường xuyên đi nhậu về trễ, một phần vì tôi không thích anh ấy như vậy nên hay cằn nhằn. Thêm vào đó, ba mẹ chồng tôi rất khó tính hay rầy la anh chuyện bỏ bê gia đình thường xuyên nhậu nhẹt. Tháng 12 năm ngoái, chúng tôi đã làm thụ tinh ống nghiệm nhưng chưa chuyển phôi vì sức khỏe tôi chưa phù hợp, hiện nay phôi vẫn ở trong bệnh viện, nhưng trước Tết chồng tôi đã nói là không còn yêu tôi và đòi ly thân. Tính đến nay là gần 5 tháng rồi. Tôi đau khổ chỉ muốn tìm đến cái chế.t, tôi không thể nào quên được anh ấy.
Cách đây một tháng, tôi gần như bế tắc không còn thiết sống và nhắn tin cho anh, nói rằng tôi xin lỗi, sẽ chế.t để trả lại sự bình yên cho anh. Rồi anh trả lời tôi và muốn hàn gắn, tôi mừng đến phát khóc. Hy vọng cơ hội này sẽ giúp chúng tôi trở về bên nhau. Nhưng chỉ vài ngày sau tôi nhận được tin nhắn từ cô bồ của anh, vậy là anh Ngoạ.i tìn.h. Nhưng anh hứa sẽ dứt khoát, ngay ngày hôm sau cô ấy cũng nhắn tin cho tôi nói là đã dứt khoát với anh, đồng thời chúc chúng tôi hạnh phúc.
Ảnh minh họa: Imagine.
Ba tuần sau, tôi sống thật hạnh phúc, tưởng chừng mọi thứ đã trở về, tôi tận hưởng cảm giác ngọt ngào như ngày mới yêu, cho đến một hôm tôi muốn gặp anh, anh bảo anh bận với giọng rất lạ, tôi gặng hỏi anh đi với ai? Anh đi đâu? Mấy hôm trước tôi có hỏi anh cũng đâu có khó chịu. Vậy mà anh gắt gỏng lên và giận dữ, tôi hoảng sợ và mệt mỏi, mỗi lần hoảng sợ tôi hay khó thở và chóng mặt. Tôi gọi điện cho anh liên tục, và tình hình càng lúc càng tệ. Sau đó, tôi có xin lỗi thì anh bảo không có gì, tôi cũng giả bộ như không có chuyện gì, vẫn cố vui vẻ, và tạo cho anh cảm giác thoải mái, không gọi điện và nhắn tin cho anh thường xuyên nữa, Tuy vậy, tôi vẫn cảm nhận được cái gì đó rất lạ và cho đến hôm nay thì anh tránh không muốn gặp mặt tôi nữa.
Video đang HOT
Mấy hôm sau gia đình tôi nhận được tin ông ngoại bị ung thư giai đoạn cuối, tôi đa.u đớ.n gọi anh nói anh sắp xếp thời gian đi thăm ông thì chỉ nhận được câu trả lời lạnh lùng “không tiện”. Tôi suy sụp, không biết làm gì, tại sao mọi thứ đau khổ đổ ập lên đầu tôi như vậy? Giờ tôi không cần gì hết, chỉ cần anh an ủi động viên tôi thôi nhưng tại sao anh lại nỡ đối xử với tôi như vậy? Giờ tôi chỉ muốn chế.t thôi, tôi không còn tinh thần nào để tiếp tục…Tôi phải làm gì đây?
Theo Afamily
Oái oăm mẹ chồng xin nàng dâu đừng li dị
Nói ra đúng là chuyện ngược đời hoặc ai đó sẽ bảo tôi ché.m gió cho oai, thực ra những ai ở trong hoàn cảnh của tôi thì mới thấu nội tình câu chuyện ngán ngẩm này!
Ảnh minh họa
Tôi lấy chồng từ thuở 19. Ở quê, con gái đến thì nếu mà không có điều kiện đi học lên cao thì chỉ ở nhà buôn rau cỏ hoặc làm nông, yêu một anh cùng làng và lấy chồng, sinh con đẻ cái như bao người. Tôi cũng không ngoại lệ.
Lấy chồng, như bao cô gái khác ở làng, điều kiện gia đình cũng không có gì khá giả, học vấn cũng không cao nên cũng chỉ ở nhà làm nông hoặc đi buôn rau cỏ, hải sản xuôi ngược theo mùa. Quê tôi ở gần biển nên việc buôn bán cũng thuận lợi, chồng tôi là dân chài, hơn tôi 2 tuổ.i, biết đi biển từ hồi 13. Học vấn cũng không được đến nơi đến chốn nhưng được cái chăm chỉ, mà thanh niên làng tôi không chăm chỉ thì cát cũng chẳng có mà đổ vào miệng, vậy nên chuyện chăm chỉ để mưu sinh chốn quê nghèo vốn là việc dĩ nhiên.
Lấy nhau xong nhà chồng tôi nghèo, lại ở ngay vùng lấn biển nên đất đai chả có, nhà đẻ thương tình cho mảnh đất cắm dùi nên vợ chồng tôi cất tạm căn nhà lá để ở. Vợ chồng nghèo nhưng cũng vui vẻ bên nhau, mà làng tôi cũng ít người giàu nên người ta vẫn sống vui với nhạu vậy, an nhiên tự tại, có gì ăn nấy, tiề.n thì chẳng bao giờ có, nhưng chưa phải chịu đói bao giờ vì biết cách tận dụng thiên nhiên mà sống...
Chúng tôi sống gần nhà mẹ chồng, bà đau ốm liên miên, bố chồng thì liệt nửa người sau một lần đi biển đắm thuyền may mà vớ được một tấm ván và trôi dạt vào bờ, từ đó tới nay cũng 10 năm rồi, chồng tôi đã phải là trụ cột gia đình thay cho bố để cáng đáng gia đình, giờ lấy vợ, ở riêng nhưng vẫn phải có trách nhiệm với cha mẹ, chứ nào dám nghĩ cho riêng mình.
Thế nên nói là lấy chồng nhưng tiề.n ai người nấy tiêu, tôi làm được thì mua sắm mấy thứ nho nhỏ cho gia đình, chồng tôi kiếm được thì lo cho bố mẹ anh ấy vì họ già yếu lại mất sức lao động. Nói thật, vẫn biết chữ hiếu làm đầu nhưng nghĩ đến cái thân mình tôi cũng thấy tủi, vì từ nhỏ đến lớn, nhà đẻ nuôi tôi, thương tôi như thế mà tôi còn chưa báo đáp được gì đã vội lấy chồng, giờ có gia đình riêng thì chồng lại chỉ biết bên nội, tôi buồn lắm chứ!
Cho đến khi chúng tôi có đứa con đầu lòng thì cuộc sống bắt đầu vất vả hơn. Thời gian mang bầu tôi vẫn buôn thúng bán bưng và cố gắng hết sức tiết kiệm tiề.n để nuôi con vì chồng tôi vẫn phải nuôi bố mẹ anh ấy. Một lần anh ấy đi biển, bi kịch lặp lại đúng như với bố anh ấy, chồng tôi bị lật thuyền do bão, vớ được tấm ván vỡ từ mảnh thuyền và trôi dạt vào bờ cách nhà tôi 10km, hôn mê liền 3 tháng khi tôi vừa sinh đứa con đầu lòng.
Mọi gánh nặng kinh tế dồn lên vai tôi, 20 tuổ.i với một đứa con vừa mới sinh, một ông chồng hôn mê không biết sống hay chế.t, bố mẹ chồng đau yếu sống phụ thuộc. Tôi không thể vì lúc mình đang gặp khó khăn thế này mà rũ toẹt mọi thứ được, con người sống cần có tình nghĩa, nghĩ thế nên dù khổ cực thế nào tôi vẫn có gắng chắt chiu từng hào của mình để lo cho 4 con người đang phụ thuộc vào tôi.
3 tháng sau chồng tôi tỉnh lại nhưng tàn phế, chỉ nằm liệt giường do cột sống bị dập tủy, chi phí điều trị quá lớn, cơ may thành công quá ít đủ để tôi và anh ấy chấp nhận thực tại. Về nhà, nằm liệt giường và tôi phải chăm sóc anh ấy, mẹ anh ấy, bố anh ấy, con anh ấy...những người chưa giúp tôi được ngày nào nhưng lại khiến tôi phải có trách nhiệm, chỉ vì hai chữ "gia đình".
Cuộc sống cơm áo gạo tiề.n đè nặng lên vai tôi, thấm thoắt cũng hơn 1 năm rồi. Hơn một năm mà tôi tưởng dài như cả thế kỉ vì quá mệt mỏi, nhiều lúc chồng tôi thấy tôi lao lực vậy thì bảo "hay là cho anh liều thuố.c chuột, chứ sống thế này thì khổ thân em quá!". Nghĩ đến, tôi lại thấy tội, dù nhiều khi tôi cảm thấy muốn t.ự vẫ.n vì gánh nặng mình đang mang, ở cái vùng quê này, nuôi cái thân mình đã khó, đây thì 4 cái tàu há mồm chờ tôi, tôi cứ ngẫm mà thấy tội cái thân mình quá!
Mẹ chồng tôi nhiều khi mắc cái bệnh lú lẫn tuổ.i già, lúc nhớ lúc quên nên việc chăm bố chồng cũng không xong, có lúc còn quên cho ông ăn, quên cả tắm rửa cho ông khiến người ông hôi rình. Tôi đi làm cả ngày, lôi theo đứa con hơn tuổ.i, thi thoảng lại phải đảo qua nhà cho chồng ăn vì chồng tôi không tự túc được, nhờ mẹ chồng thì bà lại lú lẫn, nhiều khi tôi muốn bốc hỏa, tôi gào lên mắng chử.i cuộc đời" Giời ơi sao khốn nạn cái thân tôi thế này?", những lúc như thế tôi chỉ muốn vứt hết, bỏ hết những cái nợ đời, ôm con đi thật xa và hai mẹ cong sống với nhau, không cần những con người nặng nợ này nữa.
Mẹ chồng biết tôi gặp nhiều áp lực nên lúc tỉnh táo bà va.n xi.n tôi đừng b.ỏ chồn.g tôi, hãy để cho con trai bà được sống ngày này hạnh phúc ngày đó, giờ tôi b.ỏ chồn.g thì con trai bà sẽ chế.t, bà và chồng bà cũng không sống nổi...
Mọi thứ cứ trói lấy tôi, ghì tôi xuống khiến tôi muốn thoát ra mà bị cái chữ "tình nghĩa" cho trói chặt lại, mệt mỏi, chán nản, bế tắc...tôi muốn chạy trốn khỏi cái bi kịch này không biết bao nhiêu lần, nhưng....
Theo blogtamsu
Bà cô không chồng Tôi thầm gọi cô là bà cô khó tính. Không khó tính mới lạ, gần 50 tuổ.i, cô vẫn chưa một lần kết hôn. Bố mẹ tôi li dị từ lúc tôi học lớp 7. Gia đình tôi sạt nghiệp, bố thuê nhà ở với vợ sau, mẹ bôn ba vào Nam làm ăn, tôi được cô ruột nhận về nuôi dưỡng. Suốt...