Chồng đòi ly hôn, vợ lạnh lùng nói: ‘Anh còn nợ tôi 3 tỷ, muốn bỏ thì trả hết đi rồi tôi ký’
Thấy chồng nhắn tin hôm nay về sớm bàn công việc. Quỳnh đã đoán được có điều chẳng lành, cô im lặng vào nhà. Quả thật có 1 tờ đơn ly hôn đã để sẵn trên bàn. Mặt Dũng lạnh tanh:
- Tôi đã viết đơn và cũng ký rồi, giờ chỉ chờ cô ký là sẽ nộp lên tòa.
Quỳnh không thèm đọc mà xé nát luôn. Dũng trợn mắt:
- Cô làm gì thế hả? Không sống được với nhau thì tốt nhất nên đường ai nấy đi.
Quỳnh lạnh lùng khoát tay:
- Anh còn nợ tôi 3 tỷ, không ly hôn được. Muốn ly hôn thì trả đủ tiền đây.
Nghe Quỳnh nói vậy, mặt anh tối lại. Đã năm lần bảy lượt anh chìa đơn ly hôn ra, lúc đầu Quỳnh phản ứng gay gắt lắm. Cô khóc lên khóc xuống hỏi tại sao anh lại ly hôn cô. Dũng lại không đưa ra được một lý do gì thuyết phục cả. Quỳnh đã nghĩ là anh có người khác, nhưng cô điều tra thì cũng không lần mò được sơ hở gì của anh hết.
Ảnh minh họa
Dũng cũng nói anh sẽ ra đi mà không lấy bất kỳ tài sản nào. Mà thực ra còn gì để chia đâu. Ngôi nhà thì đã bán cho một người quen rồi, họ chưa dùng vào việc gì nên cho thuê lại, cũng chẳng biết khi nào họ đòi nữa. Không ngờ, lần này Quỳnh lật lọng, moi móc chuyện 3 tỷ bán nhà đó ra để buộc chân anh.
- Lúc đó tôi và anh chia đôi tiền, nhưng anh đã mượn sang cả phần của tôi để trả nợ ngân hàng, không nhớ sao?
Dũng vì muốn nhanh được giải quyết ly hôn nên nghiến răng ken két:
- Sao cô lại làm thế được.
Video đang HOT
- Đó là phần của tôi, tôi phải đòi chứ. Số nợ này tôi sẽ đợi khi nào anh trả xong thì mới ly hôn. Anh nợ người khác bao nhiêu tiền nữa tôi không quan tâm. Nhưng 3 tỷ nợ tôi, anh nhất định phải trả đủ từng xu.
Dũng giận dữ, nhìn vợ chằm chằm:
- Cô đúng là độc ác.
Lúc trước, Dũng là 1 người rất giỏi giang, anh nghỉ việc ở 1 công ty lớn để tự mình vay mượn tiền thành lập công ty xây dựng của riêng mình. Nhờ sự thông minh chăm chỉ của anh mà công ty làm ăn rất thuận lợi. Sau 3 năm hai vợ chồng đã mua được ô tô, nhà riêng để ở.
Nhưng đúng lúc anh chuẩn bị trả những khoản nợ đã vay cho bạn bè, ngân hàng thì bất ngờ công trình của anh bị trục trặc dính đến pháp luật. Khi đó, hai vợ chồng đã cố gắng gồng lưng lên để chống đỡ, nhưng vận đen đã đến, có làm gì cũng không vực lên được.
Dũng ngày đêm mất ăn mất ngủ lo tiền đền bù.
Cuối cùng anh thất thểu về nhà, xin vợ bán tháo căn nhà đi để trả nợ. Giờ Dũng chẳng còn gì cả, từ một Giám đốc, anh trở thành trắng tay. Cũng vì vậy, anh mất hết can đảm, tinh thần suy sụp, chỉ muốn bỏ trốn đến 1 nơi xa xôi, không ai có thể tìm thấy. Và chuyện anh cương quyết đòi ly hôn vợ cũng là vì không muốn Quỳnh phải chịu liên lụy đến những rắc rối của mình.
Nhưng bây giờ, Quỳnh lại không chịu ký giấy ly hôn. Cô vẫn chăm sóc anh và các con thật tốt. Nhưng thay vì động viên chồng, cô suốt ngày khích bác anh là đồ đàn ông hèn, không có chí khí khiến Dũng vô cùng tức giận.
Dũng hạ mình đi cầu cạnh khắp nơi, đám bạn bè tốt trước kia cũng trốn đâu hết cả. Nhưng không ngờ may mắn lại đến, có 1 người bạn bỗng nhiên nhận lời cho anh mượn 500 triệu và bảo:
- Tao cho mày vay để làm ăn lại, không nhiều lắm nhưng mong 2 năm sau mày có thể trả đủ cho tao.
Dũng cầm tiền với lòng biết ơn bạn vô cùng. Anh dùng số tiền đó, bắt đầu từ những công trình nhỏ nhất. Ngày nào cũng như ngày nào, anh đi từ sáng sớm đến đêm khuya mới về. Suốt thời gian đó Dũng vùi đầu vào làm ăn. Sáng, tối vẫn ăn cơ vợ nấu, ngủ chung một giường, và quên bẵng luôn chuyện ly hôn.
1 lần nữa công việc làm ăn lại nhanh chóng thuận lợi với Dũng. Anh mạnh dạn mở rộng đầu tư xây dựng các công trình lớn hơn.
Tiền lãi thu về cũng không phải là nhỏ. Lúc này việc anh nghĩ đến đầu tiên là mang tiền trả nợ cho bạn. Nào ngờ khi anh cầm tiền đến thì người kia cười nói:
- Mang về trả cho vợ mày ấy!
Anh ngẩn cả người:
- Sao lại thế được?
- Lúc mày phá sản, ai mà giúp nổi mày chứ! Tao cũng vậy thôi. Nhưng Quỳnh mang tiền đến, nhờ tao đưa lại cho mày. Không có ai tốt với mày như cô ấy đâu!
Nghe vậy, Dũng bủn rủn tay chân, phóng xe 1 mạch về nhà. Không ngờ chính người vợ mà anh nói là độc ác đã luôn ở bên cạnh mình suốt thời gian khó khăn nhất. Anh lao vào nhà thấy vợ đang nấu ăn thì lân la đến gần, khẽ nói:
- Anh xin lỗi.
- Hôm nay anh làm sao thế?
Dũng ôm chầm lấy vợ:
- Anh biết hết mọi chuyện rồi, cảm ơn em nhiều lắm! Nhưng mà em lấy tiền ở đâu ra cho anh vay thế?
- Thì vẫn là tiền bán nhà thôi. Lúc đó bán được 7 tỷ, em vẫn giữ lại vài trăm triệu số dư. Thấy anh đi vay khắp nơi không được, em đánh liều rút ra để anh làm ăn.
Dũng ghì chặt vợ trong tay mình. Quỳnh ngượng ngùng đẩy ra.
- Anh còn nợ em 3 tỷ đấy, liệu mà trả đi, rồi em ký đơn ly hôn!
- Không đời nào nhé! Anh sẽ quỵt luôn.
Cô bật cười hạnh phúc, còn anh thì ôm vợ thật chặt. Chính những lời khích bác của Quỳnh đã khiến anh vực dậy, làm lại từ đầu. Và hạnh phúc lại mỉm cười với họ.
Theo WTT
Chồng quá hiếu thảo khiến tôi gặp nhiều khó khăn từ lúc cưới
Tôi là người vợ trong câu chuyện: "Vợ đòi ly hôn vì tôi muốn đưa con về cho ông bà nội chăm", thực ra chồng tôi không hề xấu như mọi người vẫn nghĩ.
Chồng tôi không đáng bị chửi rủa nhiều như vậy, chỉ vì anh quá hiếu thảo, quá thương bố mẹ mà thôi. Mong mọi người hãy đọc câu chuyện của tôi, đọc từ đầu đến cuối để hiểu cho anh ấy. Tôi lấy chồng năm 28 tuổi. Chồng bằng tuổi tôi, học chung một trường đại học. Trong thời gian yêu nhau, tôi nhận thấy anh là một người tốt bụng, luôn hết lòng giúp đỡ người khác, lúc nào cũng nhẹ nhàng, không hút thuốc, không rượu chè, gái gú. Khi tôi giận, anh luôn bớt lời và dỗ dành. Bạn bè cũng nói anh rất tốt. Tôi có về nhà anh chơi vài lần (không ở lại qua đêm dù nhà xa). Đặc biệt tôi rất thân với các cháu - con anh chồng ngay từ lần đầu gặp mặt. Có lẽ vì tính tôi đơn giản, vui vẻ nên dễ hoà đồng với các cháu.
Trước khi gặp tôi, anh có đi tu nghiệp sinh theo chế độ vừa học vừa làm 3 năm. Trong thời gian này anh gửi hết tiền lương về cho bố mẹ. Sau đó, bố anh bị bệnh, phải phẫu thuật và điều trị lâu dài, số tiền lên tới hàng trăm triệu. Nghe tin bố nhập viện, anh nghỉ việc bên đó và về Việt Nam để chăm sóc ông. Khi bố khoẻ hơn, anh xin làm việc văn phòng ở một công ty tư vấn. Công việc anh phải đi công tác dài ngày thường xuyên nhưng lương chỉ được 4-5 triệu/tháng.
Nghe những điều anh kể và chứng kiến cách anh đối xử với mọi người, tôi rất thương và quyết định lấy anh làm chồng. Nghĩ rằng dù có khó khăn thì hai vợ chồng cùng nhau cố gắng là sẽ tốt lên, nhưng lấy về rồi tôi mới biết, chồng quá hiếu thảo, quá nghe lời bố mẹ, làm việc gì anh cũng hỏi ý kiến bố mẹ và răm rắp nghe theo, chưa bao giờ anh cãi lại ý kiến của bố mẹ. Thậm chí vợ có bị bắt nạt anh cũng không đỡ lời và bảo tôi phải xin lỗi. Vợ sai chứ bố mẹ không bao giờ sai. Lúc mới cưới, ông nội bảo thêm tôi là thêm một "tứ hành xung" trong nhà, vậy mà anh cũng chẳng nói gì. Trong nhà, anh không hề có chút chính kiến nào, ai nói gì anh cũng im lặng và bảo tôi phải im lặng theo. Những ngày ở nhà chồng không đi làm, nghe bố chồng chửi chồng tôi là đồ ăn bám, đồ ngu, đồ không biết làm ăn... mà tủi vô cùng, cứ như chính mình đang bị chửi vậy. Với gia đình, việc tôi ở nhà chăm cháu là lẽ đương nhiên, vài việc cỏn con đó không đáng kể công.
Sau gần một năm sống chung, chúng tôi tách ra ở riêng - khi đó tôi đang mang bầu 4 tháng. Tôi có một thắc mắc, ba năm đi tu nghiệp sinh cùng những năm làm việc ở Việt Nam anh bảo kiếm được rất nhiều tiền, toàn bộ đều gửi về cho bố mẹ, vậy mà đến giờ toàn bộ số tiền vay sinh viên cho anh học đại học vẫn chưa trả hết (theo như mẹ anh nói). Tôi không biết nhà anh vay bao nhiêu mà đến giờ vẫn chưa trả đủ. Cũng vì thế tôi không hỏi tiền lương của chồng vì biết anh còn chẳng đủ tiêu, lại phải trả nợ, tôi tự lo cho bản thân mình. Mặc dù bán hàng online không lãi nhiều nhưng tôi cũng đủ trang trải tiền nhà, điện nước, ăn uống khi hai vợ chồng ở trọ, mua sắm đồ dùng, sữa bỉm cho bé. Kể cả khi con ốm nằm viện cũng là tiền tôi bỏ ra (nhà ngoại có giúp một phần). Tôi không trách vì biết anh cũng bí bách, muốn thoát ra khỏi cảnh lương không đủ sống và bị coi thường này. Rồi gần cuối năm 2016, anh quyết định đi xuất khẩu lao động Nhật (giữa năm 2017 sẽ đi).
Kể từ khi tôi mang bầu, gia đình chồng gặp nhiều điều không may: Bị mất tiền (ông nghi tôi lấy), mẹ chồng bị đau xương khớp (trước kia bà cũng bị rồi), công việc của anh chị chồng không thuận lợi... và bố chồng bảo tất cả là do vợ chồng tôi có bầu và sinh con trong năm con Khỉ, là "tứ hành xung" trong nhà. Trong mâm cơm cuối năm, tôi ngồi ôm con nhỏ trong lòng, nghe câu đó mà nước mắt nuốt vào trong, chỉ vì ngày tết vui vẻ cho gia đình mà tôi im lặng. Khi tôi phàn nàn với chồng việc này, anh chỉ bảo: "Kệ ông nội. Con mình mình nuôi. Đừng bận tâm".
Sau hôm đó, ông bà có nói tôi để bé ở lại cho ông bà chăm, còn tôi cứ việc đi làm, tối về đón con nhưng tôi không muốn. Tôi đã bàn với ông bà nội sẽ đưa con xuống thành phố cùng tôi buôn bán, bé lớn sẽ cho học tại đây luôn, cuối tuần sẽ về chơi với ông bà. Tất nhiên nhà chồng có giỗ chạp, công chuyện thì tôi vẫn về như trước kia. Nhà ngoại tôi ở trung tâm thành phố, dù không giàu có gì nhưng vị trí lại cực kỳ thuận lợi. Nhà trẻ, trường cấp 1-3, chợ, siêu thị, bệnh viện, ngân hàng, bến xe, công viên, khu vui chơi... đều chỉ cách nhà tôi 1-2 km, thậm chí có thể đi bộ đến nơi, thực sự quá thuận lợi cho con tôi phát triển tốt.
Vậy mà chồng tôi không đồng ý, anh nhất quyết bảo tôi phải dọn về huyện sống cùng ông bà nội, cháu phải để nhà nội nuôi. Khi con lớn sẽ cho bé học ở đây để ông bà đưa đón. Anh bảo tôi không hiểu cho anh, rằng tôi xuống nhà ngoại là để trốn tránh nhiệm vụ chăm sóc mẹ chồng, rồi nói tôi không hiểu chuyện, không biết cách làm dâu, bà ngoại không dạy dỗ tôi đàng hoàng... Tôi đã phân tích thiệt hơn cho anh, về quê khó phát triển công việc kinh doanh online của mình, khách quen và bạn bè đều ở thành phố. Nếu tôi đi làm công nhân như ý anh thì đến tối mới về nhà, đường lại xa (KCN cách nhà chồng 20km). Về nhà còn phải nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ, chăm con... chứ chẳng được nghỉ đâu. Bố chồng tôi từng bảo: "Nhà có 2 con dâu mà để mẹ chồng vào bếp, dọn dẹp thì không ra thể thống gì". Vì vậy, tôi phải làm những việc đó - chị dâu bận cháu nên trừ khi tôi không ở nhà mới làm. Nghe ông bà kêu mệt khi chăm mấy đứa con của anh chị chồng là tôi không muốn phiền ông bà rồi. Tôi không muốn con mình là gánh nặng cho ai đó, nhưng chồng không chịu hiểu cho tôi. Anh nhất quyết giữ nguyên ý định bắt tôi về nội.
Vì thế, dù bà nội bảo ra rằm sau tết hãy về nhưng tôi vẫn xin phép xuống nhà ngoại sớm. Cần nói thêm là vợ chồng tôi chưa bao giờ cãi nhau to tiếng, chỉ dùng tin nhắn mạng xã hội để nhắn qua nhắn lại cho nhau. Vì vậy, dù hai đứa đang xích mích cũng không ai biết. Tôi đi đâu cũng xin phép, chào hỏi gia đình chồng chứ không tự ý đi. Tôi ở nhà ngoại được 3 ngày thì chồng gọi điện xuống bảo rằng: "Em cứ ở nhà ngoại đi, cuối tuần về thăm ông bà nội cũng được. Cứ ở đâu mà em thấy tiện cho công việc của em. Em hãy hiểu cho anh. Anh có những cái khó của riêng mình. Đợt này anh đi Nhật là để kiếm tiền. Chỉ khi mình có tiền thì mới có chính kiến được. Tạm thời hai mẹ con chịu khó nuôi nhau, không sống được ở nhà ngoại thì cứ ở trọ. Đợi có tiền, mua đất, xây nhà, lúc đó mình mới thực sự làm chủ cuộc đời mình". Tôi không biết điều gì làm anh thay đổi nhanh như vậy.
Chồng à, em muốn tách riêng ngay từ đầu là để chúng ta có trách nhiệm hơn với cuộc sống gia đình mình, chứ không phải trốn trách nhiệm chăm bố mẹ chồng. Liệu chúng ta có sống dựa dẫm vào bố mẹ mãi được không? Ông bà nội ngoại đều nuôi con và xây dựng cơ nghiệp từ đôi bàn tay trắng, tại sao chúng ta không làm được? Ai cũng trải qua khó khăn rồi mới sung túc.
Mọi người à, việc tôi đưa con xuống nhà ngoại có phải là sai lầm không? Liệu như vậy có phải tôi quá ích kỷ khi chỉ biết nghĩ cho con mà không biết lo cho nhà chồng không? Làm sao để sống đẹp lòng mọi người? Thực sự sống trong nhà chồng, tôi thấy ngột ngạt lắm. Kể từ ngày ở trọ, làm chủ cuộc sống của mình, tôi thấy như được sống lại.
Theo VNE
Lương nghìn đô nhưng chị tôi không dám tiêu mà dành tiền trả nợ, cho chồng xài Lương gần 2.000 USD nhưng chị toàn mặc đồ second hand, để dành tiền trả nợ, lo cho chồng con. ảnh minh họa Chị tôi kết hôn đã hơn 10 năm. Một năm sau khi kết hôn, chị có con và về quê sống với ba mẹ tôi để ông bà hỗ trợ chăm sóc em bé. Anh rể vẫn ở thành phố,...