Chồng đòi ly hôn sống với bồ, vợ đồng ý nhưng muốn chồng ngủ lại 1 đêm và sáng hôm sau…
“Mình ly hôn đi, anh muốn sống với người khác. Cô ấy có thể lo chu đáo mọi thứ cho anh hơn. Em tàn tật thế này làm sao sinh con cho anh được? Anh mới hơn 30 tuổi, mọi thứ vẫn còn ở phía trước”.
ảnh minh họa
Thế rồi anh cũng tìm được ý trung nhân của mình. Cô gái ấy về công ty anh làm mới được nửa năm, tính tình hiền dịu, vẻ ngoài xinh đẹp, dịu dàng. Cô ấy quan tâm anh từng li từng tí, lo cho anh từng bữa cơm, cái áo sứt chỉ – điều mà cô vợ tàn tật của anh giờ không còn làm được nữa. Dù sao thì anh cũng là giám đốc của một công ty, được nhiều người săn đón, vậy mà vợ anh giờ chỉ còn ngồi trên chiếc xe lăn nên anh chán lắm.
Cách đây 3 năm, trong một lần đi làm về chị bị một chiếc xe taxi tông phải. Từ đó, chị không thể đứng được. Mọi việc trong nhà đều do ô sin đảm nhiệm. Cuộc sống của chị chỉ quanh quẩn trên chiếc xe lăn. Anh thì đi tối ngày. Anh chị chưa có con, tuổi anh lại đang còn trẻ nên cô vợ tàn tật giống như một cái gai trong mắt anh vậy.
Rồi anh với bồ quyết định sống chung với nhau. Cô bồ của anh khi nào cũng ngọt như mía lùi, cô ấy bảo rằng anh còn trẻ, anh không nên để tương lai của mình bị chôn vùi như vậy. Vợ anh tàn tật như thế chắc gì đã sinh cho anh được 1 đứa con? Nghĩ cũng đúng nên anh đồng ý.
(Ảnh minh họa)
Hôm đó, anh về nhà. Thấy vợ đang ngồi ngắm mưa ngoài cửa sổ, anh gọi chị quay lại rồi bảo:
- Thùy này, anh muốn ly hôn.
- Anh… anh nói sao ạ?
- Mình ly hôn đi, anh muốn sống với người khác. Cô ấy có thể lo chu đáo mọi thứ cho anh hơn. Em tàn tật thế này làm sao sinh con cho anh được? Anh mới hơn 30 tuổi, mọi thứ vẫn còn ở phía trước…
Video đang HOT
Chị im lặng một hồi lâu rồi nói với chồng:
- Vâng, nếu anh đã quyết định như vậy. Nhưng có thể cho em một yêu cầu cuối cùng không?
- Ừ, em nói đi, điều gì cũng được, miễn là em chịu ly hôn.
- Tối nay vợ chồng mình đừng ngủ, nằm hàn huyên với nhau nhé.
Anh hơi khựng lại trước yêu cầu của vợ, nhưng rồi anh ôn tồn bảo:
- Ừ, thế tối nay anh sẽ không làm việc nữa, anh sẽ vào phòng sớm.
Hôm đó ăn uống xong, anh chị vào phòng ngủ. Anh bế chị lên giường rồi hai người nằm trò chuyện cùng nhau. Chị đưa tay nhổ tóc bạc cho anh rồi bảo:
- Sau này sống ở chỗ khác, không có em thì cẩn thận nhé. Anh đừng tắm đêm, cũng đừng tắm nước lạnh. Anh có nhớ năm mình mới cưới nhau không? Anh tắm đêm lại tắm nước lạnh nên ngất, em phải đưa vào viện cả đêm. Hồi đó anh làm em sợ hết hồn.
- Ừ, anh hứa sẽ không tắm đêm nữa.
- Với cả anh đừng ăn cá nhé, anh bị dị ứng đấy. Hay để em ghi ra rõ cho cô ấy hiểu nhỉ.
- Thôi, để anh nhắc là được rồi.
- Ngày mùng 9 hàng tháng là giỗ mẹ, anh nhớ bảo cô ấy mua đồ về làm cỗ cho mẹ nhé. Mấy năm rồi em toàn làm đó.
- Ừ anh nhớ rồi.
Thế là cả đêm hôm đó, chị không hề trách cứ anh điều gì mà chỉ có dặn dò anh các kiểu. Khoảng 2h sáng, chị thiếp đi, anh thấy vợ mình nằm ngủ, dáng vẻ khó nhọc, gương mặt xanh tái, ngón tay thỉnh thoảng run run giơ ra khoảng không trước mặt như muốn bấu víu cái gì đó thì nước mắt anh chảy ra. Trước đây, chị là cô gái xinh đẹp, trước đây anh cũng đã yêu vợ rất nhiều. Anh cũng đã từng hứa với vợ rằng sẽ chăm sóc cho chị cả đời, vậy mà giờ anh lại bỏ rơi chị chỉ vì chị tàn tật.
Sáng hôm sau ngủ dậy, chị vừa dụi mắt đã thấy chồng ngồi trước mặt với bữa sáng. Anh mỉm cười bảo:
- Em ăn sáng đi, tha lỗi cho anh nhé. Nếu có thể xin em hãy xé đơn ly hôn. Anh muốn ở lại chăm sóc em.
Chị nhìn chồng ngạc nhiên. Anh cúi xuống bảo rằng anh xin lỗi, chỉ vì một phút bồng bột mà anh đã định bỏ rơi người vợ tào khang của mình. Anh gọi điện cho bồ, bảo rằng anh không thể bỏ vợ để đế sống với cô ta được vì anh biết, mình sẽ không tìm đâu ra được người vợ tình nghĩa như chị.
Theo blogtamsu
Tôi điếng người hoảng loạn khi nghe được cú điện thoại của người yêu lúc đêm muộn
Tôi biết mình có bệnh, khó sinh con, chính vì thế tôi khép mình, không yêu đương gì cho đến ngày tình cờ gặp anh...
Ảnh minh họa
Tôi tình cờ gặp anh, nhưng anh có tình cờ gặp tôi không thì đến giờ phút này tôi cùng không dám chắc...
Tôi là con gái út trong một gia đình giàu có, bề thế. Bố mẹ tôi đều là dân kinh doanh, kinh tế dư giả. Ngay từ bé tôi đã sống trong nhung lụa, chẳng thiếu thốn thứ gì.
Tôi lớn lên trong vòng tay bao bọc tuyệt đối của bố mẹ. Chỉ có ăn và học, ngay cả những mối quan hệ bạn bè của tôi cũng bị giới hạn, bố chỉ muốn tôi chơi cùng con cái của các bạn làm ăn với bố chứ không thích tôi giao du nhiều.
Cũng chính vì lẽ đó, nên vào đến đại học tôi vẫn chẳng có mối tình nào vắt vai. Tôi không quá xinh, nhưng được cái dễ nhìn. Thật sự cũng có người để ý, nhưng bố tôi cấm tiệt. Tôi thì sợ bố tuyệt đối nên cũng thôi.
Cuộc sống của tôi cứ thế bình lặng trôi đi, cho đến khi học năm 3 đại học. Tôi đang học thì đau bụng đến ngất đi phải đưa đi cấp cứu, sau một loạt các thao tác chụp chiếu, xét nghiệm, bác sĩ nói tôi có vấn đề, mà sau này sẽ rất khó để sinh con.
Thật sự tôi choáng váng khi nghe những lời bác sĩ nói. Nó như tiếng sét đánh qua tai vậy. Dù bác sĩ nói sau này có thể phẫu thuật, điều trị tích cực thì vẫn còn cơ hội...
Từ sau dạo đấy, tôi vẫn chữa đều, nhưng thu mình lại, cảm thấy mặc cảm, tự tin. Chẳng nghĩ đến chuyện yêu đương ai. Mãi đến khi ra trường, đi làm, nhiều người có ý nhưng tôi đều không đồng ý.
Năm 25 tuổi, tôi quen với Đức, anh là nhân sự mới. Chúng tôi làm việc chung nhóm gần 3 tháng thì anh theo đuổi tôi. Đức là người hiền lành, tử tế, biết quan tâm người khác, đấy là những gì tôi cảm nhận được về anh. Khi tôi nhận lời yêu, tôi cũng nói thẳng với anh bệnh tình của mình, nhưng Đức bảo anh không quan tâm, sẽ cùng tôi chia sẻ. Tôi cảm động lắm.
Yêu nhau một thời gian, tôi đưa anh về nhà. Bố mẹ tôi không quá nhiệt tình, nhưng không phản đối, tôi hiểu là bố mẹ đã ngầm đồng ý. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi đưa người yêu về ra mắt.
Mọi chuyện cứ thế trôi qua, vài tháng sau, công ty tôi tổ chức đi du lịch. Đây cũng là chuyến đi chung đầu tiên của hai đứa.
Dịp đó chúng tôi đi biển, sau khi mọi người đã đi nghỉ hết. Trời khuya, tôi lạ nhà không ngủ được định đi tản bộ một mình. Lúc xuống sân vườn khách sạn, vẫn có khách đang ngồi cà phê, tán chuyện dưới đó. Thấy Đức ngồi ở xa, tôi hơi ngạc nhiên. Đến gần tôi thấy anh đang say sưa nói chuyện.
Chắc chủ quan không có ai nên Đức nói rõ to, xưng vợ chồng với ai đó ngọt xớt. Tôi run rẩy. Phải gắng lắm mới cố nghe bằng hết câu chuyện, tôi không biết đó là người yêu hay vợ của anh, chỉ dám chắc đấy mới là người danh chính ngôn thuận, còn tôi chỉ là người đến sau.
Tôi rời đi, lặng lẽ để Đức không phát hiện ra. Đêm hôm ấy tôi khóc cả đêm. Nghĩ đi nghĩ lại, rút cuộc anh tiếp cận tôi vì cái gì, vì tôi là người Hà Nội, gia cảnh tôi giàu có hay sao.
Mấy ngày nay, đối diện với Đức rất khó khăn, tôi thậm chí cáo ốm ở nhà để tránh mặt anh. Giờ tôi phải làm sao để có thể làm rõ chuyện này đây, xin hãy cho tôi lời khuyên với?
Theo Phunutoday
Dụ dỗ mãi người yêu mới đồng ý vào nhà nghỉ nhưng xong "2 hiệp" thì tá hỏa thấy bố mẹ em.. Chuyện cứ ngỡ chỉ có trong phim hay nằm mơ người ta mới thấy. Ấy vậy mà chuyện lại xảy ra với tôi khi không chỉ bị người yêu úp sọt mà bị cả gia đình nhà bạn gái cho 1 vố khiếp đảm. Ảnh minh họa Tôi năm nay cũng mới 27 tuổi, con trai tuổi này thì cũng còn trẻ chứ...