Chồng đòi li hôn, tôi cuống quýt níu kéo bằng…t.iền
Tôi điên cuồng níu kéo anh. Nhưng sau tất cả những gì tôi làm, anh vẫn ra đi bỏ lại tờ giấy l.y h.ôn mà tôi vẫn chưa ký.
Tôi thà chấp nhận cuộc sống hôn nhân “có như không” này còn hơn phải chịu bị đàm tiếu. (Ảnh minh họa)
Tôi gặp anh trong bữa tiệc sinh nhật một người bạn cũ thời đại học. Anh đẹp trai, ga lăng, tính tình vui vẻ, thân thiện lại có khiếu hài hước. Anh thu hút mọi ánh nhìn của các chị em phụ nữ tham gia buổi tiệc trong đó có tôi.
Qua bạn giới thiệu, được biết anh học giỏi nhưng gia đình hoàn cảnh khó khăn nên ra trường nhiều năm mà vẫn chưa xin được việc. Tôi, một người phụ nữ kinh doanh thành đạt thừa hưởng cơ nghiệp từ gia đình, không có gì khác ngoài t.iền.
Chúng tôi nhanh chóng quen nhau và đến với nhau như những mảnh ghép tìm thấy mảnh ghép còn thiếu phù hợp. Anh thiếu t.iền còn tôi thì thiếu tình.
Ông bà ta xưa lấy nhau đa phần không có tình yêu, “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”, thậm chí có những đôi đến ngày cưới mới biết mặt nhau vậy mà vẫn sống với nhau đến đầu bạc răng long. Trong khi ngày nay có những cặp yêu nhau sáu bảy năm, lấy nhau về chưa đầy một tháng đã đòi l.y h.ôn. Thế nên tôi càng vững tin vào quyết định của của mình. Rằng tôi lấy anh không có tình yêu nhưng sẽ vững bền và lâu dần chắc rồi cũng nảy sinh tình cảm.
Từ khi lấy tôi, anh có việc làm lương cao ổn định, có nhà đẹp, có xe hơi…và anh đã hoàn toàn thay đổi. Vốn đẹp trai hào hoa, nay lại trở thành người đàn ông giàu có, anh là đối tượng trong tầm ngắm của không ít các cô gái trẻ đẹp trong cơ quan cũng như ngoài cơ quan. Mà đàn ông thì mấy ai không bị cám dỗ!
Video đang HOT
Anh có tình nhân bên ngoài. Tôi biết nhưng vẫn lờ đi vờ như không biết. Thời gian trôi đi, “giọt nước tràn ly”, anh đòi l.y h.ôn. Anh nói anh đã có tất cả nhưng không có tình yêu, anh cần tình yêu, cuộc sống này quá tẻ nhạt và vô vị.Hơn lúc nào hết tôi chợt nhận ra t.iền không phải là tất cả. Tôi không đồng ý l.y h.ôn, tôi không thể để gia đình lo lắng, càng không thể để bạn bè chê cười lấy tôi ra làm đề tài bàn tán. Tôi cực kỳ ác cảm với dư luận. Tôi không thích và ghét nó. Tôi thà chấp nhận cuộc sống hôn nhân “có như không” này còn hơn phải chịu bị đàm tiếu, làm trò cười cho thiên hạ.
Tôi điên cuồng níu kéo anh. Tôi thay xe mới xịn hơn, sang hơn cho anh, mua quần áo hàng hiệu cho anh và đưa thêm gấp nhiều lần sinh hoạt phí hàng tháng. Không những thế, đ.ánh vào tâm lý thương mẹ, tôi mua nhân sâm, nhung hươu biếu mẹ chồng để nhờ khéo bà gây áp lực đến anh.
Tôi làm tất cả có thể để níu kéo, tôi như phát điên lên khi thấy anh không hề lay chuyển. Vì tình yêu? Không, chính tôi cũng không biết tôi có yêu anh hay không hay tôi đang làm tất cả chỉ vì giữ thể diện và danh dự của chính bản thân mình? Nếu tôi yêu thì sao anh có nhân tình tôi lại thờ ơ không cảm thấy gì được. Tôi phát điên lên vì tình yêu hay vì bản tính hiếu thắng vốn có của bản thân mình?
Giống như nắm cát trong tay, càng nắm chặt thì cát lại càng tuột khỏi tay. Cái gì mà ta càng cố giữ thì nó lại càng rời xa ta. Sau tất cả những gì tôi làm, anh vẫn ra đi bỏ lại tờ giấy l.y h.ôn mà tôi vẫn chưa ký.
Theo blogtamsu
Lần theo địa chỉ nhà người yêu, tôi cay đắng phát hiện ra sự thật
Quá đau khổ khi Lâm chia tay, tôi lên tận nhà Lâm tìm gặp, không ngờ tôi lại phát hiện ra một sự thật động trời.
Tôi yêu Lâm khi đang học năm cuối đại học. Lâm là người lao động tự do, khi yêu nhau, Lâm đang làm thuê cho một cửa hàng đồ ăn nhanh, công việc của anh là giao hàng đến nhà cho khách.
Tôi là một trong số khách quen thuộc của anh, chính vì thế chúng tôi quen mặt nhau, rồi thỉnh thoảng nói chuyện. Lâm lấy số điện thoại của tôi, chúng tôi "buôn" nhiều hơn. Cho đến 1 ngày tôi nhận ra mình yêu Lâm mất rồi.
Chúng tôi yêu nhau được 5 tháng thì chuyển đến sống chung. Thú thực, trước Lâm tôi cũng từng trải qua một mối tình và trải nghiệm về chuyện đó rồi nên tôi không thấy có gì là ghê gớm khi sống chung nhau. Lúc yêu, mong muốn được ở gần nhau cũng là điều dễ hiểu.
Tôi và Lâm sống rất hạnh phúc, anh yêu chiều tôi, cưng nựng tôi, khiến tôi cảm giác mình là người con gái hạnh phúc nhất trên đời. Lâm nói, đợi tôi ra trường sẽ đưa tôi về nhà ra mắt, sau đó xin cưới tôi làm vợ. Chả hiểu sao lúc ấy tôi ngu thế, mông muội tin Lâm. Tôi cũng đưa Lâm về nhà chơi, tôi phải nói dối bố mẹ Lâm làm quản lý cửa hàng bố mẹ tôi mới đồng ý, bởi dù sao tôi cũng có ăn có học, bố mẹ tôi không muốn tôi yêu người không ổn định.
Thế rồi tôi ra trường, tôi giục Lâm đưa tôi về nhà anh , Lâm nói nhà đang sửa, về giờ cũng không có chỗ ăn ở tốt, tôi nghe vậy nên thôi. Rồi tôi xin được việc, công việc bận rộn kéo tôi đi, tôi cũng không còn thời gian đòi về nhà anh nữa.
Thấm thoắt gần 1 năm, chúng tôi vẫn ăn ở với nhau như vợ chồng, chỉ thiếu một tờ giấy chứng nhận nữa thôi. Tôi bảo Lâm hãy nghỉ việc ở chỗ đó đi, tôi có quen một số người có thể giúp Lâm một công việc tốt hơn, nhưng anh không đồng ý, Lâm nói không muốn mang tiếng nhờ vả tôi. Cũng vì chuyện này mà tôi với Lâm cãi nhau to. Lâm quá bảo thủ, trong khi tôi chỉ muốn tốt cho anh và cho cả 2 đứa.
Sau lần đó, chúng tôi thường xuyên trục trặc. Tôi rất yêu Lâm, nhưng tôi không thể kết hôn khi Lâm không có việc làm ổn định được. Lấy nhau về, bao nhiêu thứ phải lo lắng, với công việc đó, làm sao đảm bảo được cuộc sống vợ chồng. Chúng tôi thường xuyên xích mích. Rồi đỉnh điểm, Lâm bỏ nhà đi liên tục.
Cứ như thế, 3 tháng sau. Lâm nói lời chia tay với tôi. Lâm nói tôi thay đổi rồi, tôi đi làm, gặp người hơn anh nên chán anh, tìm cớ gây sự, c.oi t.hường anh. Lâm nói, có cố lấy nhau về cũng không hạnh phúc, bởi tôi với anh không đồng quan điểm. Thế rồi, Lâm thu dọn quần áo bỏ đi, trước sự đau khổ tột cùng của tôi.
Mấy ngày liền, tôi không thể liên lạc được với Lâm, điện thoại anh lúc nào cũng thuê bao. Tôi điên cuồng đi tìm Lâm nhưng không có dấu vết gì, cứ như thể Lâm đã biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi.
Tôi cố lục lại trí nhớ của mình, suốt thời gian yêu nhau, tôi chưa hề gặp một người bạn hay người thân nào của Lâm. Tôi chỉ biết quê anh ở Hà Giang, nhớ lại địa chỉ nhà Lâm ghi trên giấy tờ. Tôi quyết tâm tìm đến tận nhà để tìm anh.
Sau một đêm chật vật trên xe khách, sáng hôm sau, tôi có mặt tại quê Lâm. Mệt mỏi, say xe, tôi chực lả đi giữa đường. Đành đưa địa chỉ rồi nhờ xe ôm đưa đến.
Đưa địa chỉ cho một người trong làng, tôi nói, muốn hỏi anh Lâm mà đang làm việc dưới Hà Nội. Một trong số những bác có mặt ở đấy nói chen vào: "Chắc thằng Lâm nhà Khuê hả, nó mới về mấy hôm trước, vợ nó đẻ nên chắc về chăm vợ đây mà".
Nghe đến đó, tôi choáng váng đứng không vững, lắp bắp hỏi: "Có đúng là vợ đẻ không ạ", tôi nói mà lạc cả giọng đi. "Đúng rồi, cả làng này mình nó tên Lâm, mà nó mới ở Hà Nội về. Lấy vợ rồi mà đi biền biệt, thỉnh thoảng mới về. Giờ vợ nó đẻ, nó về chăm con".
Lúc đó, mọi thứ trời đất xung quanh tôi chao đảo, như thế là đúng rồi. Tôi bị một tên sở khanh l.ừa đ.ảo. Anh ta có vợ rồi, đi làm thuê nuôi vợ con, anh ta coi tôi là nơi giải quyết những lúc xa nhà... Trời ơi, nghĩ đến đấy, tim tôi như muốn vỡ ra. Hóa ra, anh ta kiếm cớ chia tay tôi là vì đã có vợ, có con.
Vì quá sốc, tôi đã bỏ về ngay lúc đấy. Nhưng về đến Hà Nội rồi, tôi bắt đầu thấy hối hận. Tại sao tôi không đến tận nhà Lâm, xem có đúng như những gì người ta nói không, tôi có nên làm rõ mọi chuyện, 3 mặt một lời không? Giả sử anh ta lừa tôi thật, tôi cũng phải lột trần bộ mặt thật của anh ta. Tôi có nên lên quê Lâm một lần nữa không? Xin cho tôi lời khuyên.
Theo Blogtamsu
Hốt hoảng tìm vợ lúc nửa đêm rồi c.hết sững khi thấy cô ấy đang… Lần theo tiếng động, cánh cửa mở ra, tôi c.hết sững trước hình ảnh trước mắt. Vợ mặc chiếc áo mưa giấy và đang vật lộn với chiếc máy tập thể dục. Ngày xưa con gái vợ cũng mi nhon và dễ thương có tiếng nên có khá nhiều người để ý. Tôi phải chật vật mới hạ gục được các đối thủ...