Chồng đòi li dị lấy cave
Không hiểu có ăn phải bùa mê, thuố.c lú gì của cô ta không mà anh công khai hẳn quan hệ với cô gái đó, một hai đòi li hôn khi con gái mới được mấy tháng tuổ.i.
Sau hơn 6 năm bỏ nhà, b.ỏ v.ợ, b.ỏ co.n để ra thuê phòng sống với người tình là một cô cave mà Nguyệt vẫn không chịu li hôn, Lâm – chồng Nguyệt đã đơn phương gửi đơn li hôn lên tòa.
Nhận được giấy mời của tòa án gọi lên để hòa giải việc chồng đòi li hôn, Nguyệt không khỏi bàng hoàng. Có lẽ, cuối cùng thì cô cũng không thể giữ được chồng, giữ được bố cho các con.
Nguyệt và Lâm lấy nhau được 5 năm, khi con thứ hai được hơn 4 tháng tuổ.i thì Lâm bỗng dưng dính với Thúy – một cô gái làm cave. Không hiểu có ăn phải bùa mê, thuố.c lú gì của cô ta không mà anh công khai hẳn quan hệ với cô gái đó, một hai đòi li hôn khi con gái mới được mấy tháng tuổ.i.
Không được Nguyệt và bố mẹ mình đồng ý, Lâm liền dọn hết quần áo, ra thuê phòng để cùng chung sống với Thúy. Mới sinh con, chồng lại bỏ nhà ra sống với bồ, Nguyệt đã rơi vào tình trạng trầm cảm.
Không được Nguyệt và bố mẹ mình đồng ý, Lâm liền dọn hết quần áo, ra thuê phòng để cùng chung sống với Thúy. (ảnh minh họa)
Vừa đi khám, vừa được sự động viên của bố mẹ chồng, bạn bè, gia đình mình ở quê, sau gần một năm bị trầm cảm, Nguyệt cũng dần dần trở về trạng thái bình thường. Cô quyết định tìm mọi cách đưa chồng về.
Thế nhưng, dù cô làm đủ mọi cách: Ngọt ngào có, nặng lời có nhưng Lâm vẫn không lay chuyển, một mực lấy tình yêu chân thành của mình với cô gái kia để chống đối lại với tất cả mọi người trong gia đình. Dù bố mẹ anh nói thế nào, dọa từ mặt, chỉ nhận mẹ con Nguyệt làm con dâu, vẫn không thể lay chuyển được Lâm.
Video đang HOT
Thậm chí, mẹ chồng Nguyệt còn cho tiề.n để cô đi thuê xã hội đen, dằn mặt cô gái kia nhưng cả hai người họ vẫn mặc kệ, bất chấp luân thường đạo lý. Không chỉ có vậy, khi biết Nguyệt thuê người dằn mặt Thúy, Lâm còn về nhà đán.h cô một trận tả tơi. Hơn một năm anh không về, lần về duy nhất chỉ là đòi công đạo cho người mà anh nói anh yêu. Nguyệt không hiểu vì sao, trước đây anh cũng nói yêu cô, vậy mà giờ đây trong mắt anh, cô chỉ là cái gai cần phải nhổ bỏ.
Sống trong cùng một thành phố, dù không gặp nhau nhưng Nguyệt vẫn vô cùng đau khổ, bởi vì cô biết rõ rằng, ở căn phòng đó, cách nhà của mẹ con cô khoảng hơn 10km, chồng mình với người tình của anh đang ngọt ngào bên nhau…
Dù đau khổ, dù biết mình mất chồng nhưng Nguyệt vẫn nhất quyết không li hôn. Nói cô tham cũng được, nhưng cô lên Hà Nội làm công nhân rồi gặp, yêu và lấy Lâm, nếu giờ cô và anh li hôn, cô chỉ có hai bàn tay trắng, lương của cô làm sao đủ nuôi các con. Được bố mẹ chồng ủng hộ, một mực chỉ nhận cô làm con dâu, yêu thương các cháu, cô nghĩ không việc gì mình phải li hôn để tác thành cho hai người đó, còn mình thì tay trắng, phải đi thuê nuôi hai con nhỏ.
Cứ thế, trong 6 năm qua, không biết bao nhiêu lần Lâm viết đơn l.y hô.n nhưng Nguyệt kiên quyết không ký. Khi đó, Nguyệt cứ nghĩ cô không kí thì anh sẽ không làm được gì. Nguyệt không ngờ, Lâm lại đơn phương gửi đơn lên tòa. Lúc này cô mới hiểu, cho dù cô không đồng ý thì Lâm vẫn có thể đơn phương li hôn được.
Thúy biết, trước sau gì cô cũng phải rời khỏi gia đình này. Nhiều người khuyên cô rằng nếu li hôn, cô mang cháu nhỏ đi thôi. (ảnh minh họa)
Nguyệt càng đau hơn khi bố mẹ chồng trước đây nhất quyết phản đối thì bây giờ cũng bắt đầu xuôi theo ý con trai. Khi biết Lâm đơn phương làm đơn ra tòa, ông bà chỉ thở dài bảo với Nguyệt: Cũng đã 06 năm trời rồi, nó vẫn kiên quyết như thế, bố mẹ cũng chịu rồi…
Sau khi biết chắc rằng con trai sẽ li hôn cho bằng được, ông bà cung bắt đầu tiếp nhận Thúy. Nếu như trước đây mỗi lần cô gái đó đến nhà, ông bà không thèm tiếp, có gặp mặt thì cũng chử.i bới, xúc phạm thì nay, mỗi lần Thúy mang quà đến, ông bà đã niềm nở đón tiếp.
Thúy nghĩ, có lẽ ông bà biết, tương lai cô ta mới chính là con dâu, người sống lâu dài với ông bà nên đã thay đổi thái độ.
Con trai của cô năm nay cũng đã hơn 10 tuổ.i, bắt đầu hiểu chuyện, thường xuyên hỏi mẹ: Cô Thúy là ai, sao lại gọi ông bà là mẹ. Cô ấy có phải là vợ bé của bố không… Nghe con hỏi mà Thúy chỉ biết khóc, không biết trả lời con thế nào.
Thúy biết, trước sau gì cô cũng phải rời khỏi gia đình này. Nhiều người khuyên cô rằng, nếu li hôn, cô mang cháu nhỏ đi thôi. Lương của cô không nuôi được 02 đứa đâu. Con trai lớn để lại cho ông bà, dù sao cũng là con của anh ta, cháu của ông bà, họ sẽ có trách nhiệm. Với lại, ở lại để đòi quyền lợi của nó. Chứ nếu cô đưa cả hai đứa đi, coi như mất hết, cuộc sống mình càng khốn đốn, bởi không thể hi vọng Lâm chu cấp gì cho các con…
Thấy mọi người nói cũng có lý, nhưng Nguyệt lại sợ, nếu lỡ để con trai lại cho ông bà, giờ đây Lâm và Thúy mới có một cô con gái, ông bà còn thương cháu trai. Lỡ sau này, họ có thêm con trai, liệu con trai của cô có còn được đối x.ử t.ử tế… Nếu vì tài sản mà để con ở lại phải chịu sự ghẻ lạnh, Nguyệt không nỡ…
Lòng rối như tờ vò, thời gian tòa phán quyết sắp đến, khi đó cô phải rời khỏi căn nhà đã sống hơn 10 năm. Nhưng Thúy vẫn chưa đưa ra được phương án cuối cùng đối với các con…
Theo VNE
Yên say đắm cave mặc dù đã có gia đình
Em không chịu được cảnh đó nên năm 15 tuổ.i đã đi làm cho quán cơm ở Nam Định rồi bị lừa trong một quán karaoke, em đã mất đời con gái từ đó.
Tôi 33 tuổ.i, lập gia đình được 5 năm và có một trai một gái. Tôi làm quản lý cho một đơn vị thuộc tập đoàn lớn trong nước. Câu chuyện của tôi bắt đầu cách đây hơn một năm. Do điều kiện công việc nên thi thoảng cũng đi quan hệ ngoài hôn nhân với cave cùng các nam đồng nghiệp và đối tác, tất nhiên chỉ sau những cuộc liên hoan, khi đã ngà ngà say và tất cả những lần đó là tình một đêm.
Ảnh minh họa
Đến một ngày tôi gặp em, người con gái nhỏ nhắn, không quá xinh nhưng có làn da trắng và nụ cười rất duyên. Em đã mang lại cho tôi nhiều cảm xúc mà lâu lắm không hề có được. Lúc ra về tôi không quên hỏi tên và số điện thoại, cũng như nhiều người khách khác, em cho số và nói tên là Phương.
Từ đó tôi chủ động nhắn tin, gọi điện, thi thoảng lại vào nhà nghỉ đó để gặp em. Ban đầu em chỉ coi tôi như người khách bình thường, dần dần chúng tôi thân hơn, hai đứa không chỉ đến với nhau vì chuyện ấy mà còn để tâm sự chuyện vui buồn. Em cho tôi biết tên thật là Ngọc, 23 tuổ.i. Em đưa tôi về thăm cả gia đình ở quê. Nhà nghèo, em là con gái út, bố em mỗi khi uống rượu vào thường hay đán.h chử.i mấy mẹ con.
Em không chịu được cảnh đó nên năm 15 tuổ.i đã đi làm cho quán cơm ở Nam Định rồi bị lừa trong một quán karaoke, em đã mất đời con gái từ đó. Em bước chân vào nghề mà người ta thường gọi là "cave" hay "vợ thiên hạ". Em cũng kể có lần lên Hà Nội làm và bị bắt, đi trại mấy tháng. Ra trại em về tỉnh nơi chúng tôi đang sống và xin vào một khách sạn tiếp tục làm gái cho đến khi gặp tôi. Em còn kể có người yêu trên Hà Nội nữa.
Tôi bắt đầu quan tâm đến em nhiều hơn, quan hệ với nhau như vợ chồng, nghĩa là không dùng biện pháp an toàn. Người ta thường nói "đừng nghe cave nói" nhưng tôi cảm nhận được em không dối lừa, tôi tin em. Em không làm ở đó nữa mà ra ngoài làm, thuê phòng trọ ở, lần đầu tiên tôi đi qua đêm, ở lại phòng em, không ngủ ở nhà. Cũng từ đó tôi hay nói dối gia đình để đến với em. Một tuần ít nhất cũng ngủ lại đó 2-3 tối.
Thời gian cứ trôi, chúng tôi có nhiều kỷ niệm. Tôi đã khuyên em nên bỏ nghề đó và đi học nghề để làm lại cuộc đời. Trong sâu thẳm tôi biết mình yêu em nhưng cũng biết không thể bỏ gia đình để lấy em được. Thời gian bên tôi em vẫn qua lại với người yêu trên Hà Nội, nhiều lúc tôi cũng ghen, không hiểu sao em nói yêu tôi lại vẫn có thể yêu một người khác nữa, vì yêu em nên tôi không để ý.
Tôi đã trang trải hết nợ nần, xin cho em đi học nghề, lo cho em những thứ tối thiểu của cuộc sống. Những lúc mẹ em ốm, tôi cũng lo lắng, quan tâm và giúp đỡ trong khả năng của mình. Tôi hy vọng rồi em sẽ học ra nghề có thể tự kiếm sống, có gia đình như bao người bình thường khác.
Mọi chuyện không tốt đẹp như tôi mong muốn, em bắt đầu gây sự. Em hay ghen mỗi khi tôi không ở bên, về với gia đình. Em nói muốn tôi chỉ là của riêng mình. Tôi đã nói yêu em nhưng không thể b.ỏ v.ợ và nhất là 2 đứa con được. Em giận tôi, quay lại cái nghề ấy. Tôi đau khổ đi tìm kiếm khắp nơi và rồi cũng tìm được em. Em đã khóc, xin lỗi, nói vì lý do đang nợ tiề.n muốn đi làm trả nợ. Một lần nữa tôi đưa 20 triệu đồng, yêu cầu em quay về, tiếp tục học nghề. Em gật đầu và làm theo lời tôi.
Tuy nhiên, cũng chỉ được một thời gian em lại đi làm lại ở một tỉnh khác. Em nói vì tôi không cưới nên em không thể làm người tốt được. Tôi rất buồn và đau khổ, cũng có lần định bỏ gia đình để đến với em nhưng không làm được. Khi nhìn 2 đứa con thơ tôi không thể, không đủ can đảm để làm điều đó.
Tôi đang đi công tác rất xa, em ở nhà và vẫn tiếp tục đi làm "vợ thiên hạ". Tôi đã khuyên bảo đủ đường, nói sẽ chu cấp 2-3 triệu/tháng đến khi em học xong nghề đi làm, nhưng em không nghe. Em nói vì tôi không đến được, không cho em danh phận nên em muốn quên tôi, muốn đi làm để kiế.m tiề.n.
Tôi rất buồn nhưng không biết phải làm sao. Thực lòng tôi vẫn rất yêu, thương và nhớ cô ấy. Muốn cô ấy có cuộc sống tốt đẹp hơn nhưng không biết phải làm cách nào. Xin tòa soạn và mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Chồng bị cave hết thời 'úp sọt' Đứng giữa tôi và ả cave kia, anh ta tỏ ra lúng túng, phải cả giờ sau mới dám ngẩng đầu lên nhìn tôi và nói rằng "Sự thể đã đến nước này thì anh xin em, hãy tiếp nhận cô ấy, để cô ấy làm em của em, làm vợ của anh". Tôi và chồng tôi bây giờ yêu nhau 7 năm...