Chồng đòi chia từ 3.000 đồng gửi xe khi vợ đi viện
Chị có thể hiểu được khi anh tính toán từ cái tăm, cọng hành… nhưng đến cả khi chị ốm đau anh vẫn thế thì chị còn cố gắng vì điều gì.
Chị Phương lấy chồng khi anh Lâm đã qua một đời vợ. Làm ‘tập 2′ của chồng nhưng chị nghĩ chuyện gì là quá khứ thì sẽ không nhắc tới nữa. Song với anh Lâm dường như quá khứ vẫn hiện hữu trong cuộc đời anh. Dù không mấy khi nhắc tới vợ cũ nhưng mọi hành động của anh Lâm đều có ý dè chừng kiểu không biết có đi với nhau đến cuối con đường hay không.
Điển hình nhất của việc này là ngay khi cưới anh Lâm tuyên bố dù sống chung nhưng t.iền ai người nấy tiêu, mọi phí sinh hoạt chung đều chia đôi. Anh nói rõ: ‘Anh không phải là người hẹp hòi gì, trước đây anh cũng chưa từng làm thế nhưng cuộc đời đã dạy anh sòng phẳng ngay từ đầu là hơn’. Chị dù sốc nhưng biết anh làm thế vì sau khi chia tay người vợ đầu anh bị đuối lý khi chia tài sản chung và đến tận giờ anh vẫn vô cùng cay cú chuyện đó. Chị có tranh cãi lại với anh nhưng vô ích, anh nói là dù thế nào anh cũng không thay đổi quyết định. Vừa mới kết hôn chị cũng chẳng thể nào lại cắp quần áo ra đi, đành chấp nhận.
Từ đó thì đầu óc chị không thể nào yên tĩnh được nữa vì hôm nào cũng có bài toán chi tiêu được đặt ra. Anh cũng sợ chị khai khống nên nói ngày nào chia t.iền ngày đó, chứ không đợi đến cuối tháng cộng tổng rồi mới chia như cách của chị. Lương của anh được 15 triệu, lương chị 5 triệu nhưng anh không quan tâm ai nhiều, ai ít bởi ai có nhiều người ấy hưởng nhiều không nên ghen tị.
Ảnh minh họa
Hôm nay, chị đi chợ hết 150 ngàn, anh đưa 75 ngàn. Có hôm chị nói đi chợ hết 250 ngàn, anh còn hỏi chi tiết từng món bao nhiêu và bảo sao thịt lại mua đắt thế, bình thường anh mua giá chỉ bằng 2/3 mức đó. Bởi vậy, anh quyết định anh sẽ là người đi chợ. Đến nước này chị cũng tặc lưỡi, ừ thì càng nhàn thân.
Video đang HOT
Thế nhưng, khi nào anh đi chợ thì chị không thể biết nấu món ăn như thế nào, vì ngày nào cũng chỉ có thịt lợn ba chỉ và mớ rau muống. Chị nín nhịn đến 1 tuần thì không thể chịu đựng hơn được nữa. Chị bảo với chồng, nếu anh thích sòng phẳng như thế thì ai đi chợ và nấu gì người đó tự ăn, chị không thể chịu đựng được ‘thực đơn’ của anh.
Anh Lâm bỗng nổi giận: ‘Em nói thế thì còn gì là vợ chồng nữa, khác gì 2 kẻ thuê chung nhà trọ’. Chị chỉ muốn xách quần áo bước ngay ra khỏi cái nhà có người chồng tội nợ ấy. Nhưng chị nhớ tới lời khuyên của mẹ, con gái lấy chồng phải chịu đựng, như mẹ chị đã phải chịu đựng bố chị với những trận say bí tỉ, những lần nhiếc móc, đ.ánh đ.ập gần như một đời làm vợ.
Mẹ chị đã chịu đựng được thì lý gì chị lại không? Anh Lâm tuy thế nhưng có cái nhà to, rộng, chị không tính toán lấy anh để được cái nhà nhưng dù sao giờ lại bắt đầu với cái nhà trọ và cuộc sống như cũ thì chị cũng không muốn.
Ngậm bồ hòn làm ngọt chị lại tiếp tục ăn cơm thịt ba chỉ qua ngày. Có ngày nghĩ tủi nhục chị vừa ăn vừa khóc. Về phía Lâm anh cũng chưa từng có hành động gì xấu khác, trừ việc chi tiêu hà tiện và chia đôi mọi khoản chi chung.
Cho đến một hôm chị bị đau bụng, phải vào viện lúc nửa đêm. Anh Lâm cũng sốt sắng đưa vợ vào viện khiến chị có phần cảm động. Anh quan tâm, săn sóc còn hơn bất cứ ông chồng nào khác. Chị nghĩ thì thôi coi như mình được bù lại phần nào ở người chồng tốt. Chị được về nhà ngay sau đó
Đang nằm thiu thiu trên giường, bỗng thấy chồng chị đi vào, anh bảo: ‘Hôm nay t.iền viện phí hết 280 ngàn, 3 ngàn gửi xe, em đau bụng nhưng là vợ anh nên anh vẫn chi một nửa, em đưa anh 141.500 đồng. Gần 12 giờ đêm rồi để anh chốt sổ’. Chị c.hết lặng với màn tính toán rạch ròi của chồng.
Chị có thể hiểu được khi anh chia với chị từ cái tăm, cọng hành… nhưng đến ngay cả khi chị ốm đau anh cũng chẳng buông tha với bài toán chi tiêu chuẩn xác đến từng trăm lẻ như thế thì chị còn cố gắng vì điều gì. Cuộc đời chị không thể để bị tù đày trong những con số như thế.
Ý nghĩ thoáng qua nhưng chị hành động rất nhanh. Chị từ từ ngồi dậy lấy ví, đưa t.iền và nói với chồng: ‘Lần này em đau bụng, không liên quan đến anh nên em sẽ chịu mọi phí thanh toán. Em gửi anh 300 ngàn, anh cứ giữ lại t.iền thừa. Em sẽ không ngồi đây đợi vì khi anh c.hết, ai sẽ chia t.iền quan tài với em. Coi như chúng ta chưa từng có cuộc hôn nhân này. Em sẽ đi ngay ngày hôm nay’. Mặt Lâm thoáng tái đi nhưng anh vẫn giữ bình tĩnh phân trần rằng anh làm thế chỉ vì muốn giữ một mối quan hệ lâu dài.
Cho đến khi chị kéo va-li ra khỏi nhà anh mới tin là chị làm thật. Anh đứng ở bậc thềm khóc lóc và xin chị tha thứ, anh sẽ hủy luật đã đưa ra. Nhưng chị quả quyết không quay đầu lại, lời xin lỗi này đã quá muộn rồi.
Theo Tinngan
Ngán ngẩm khi sếp "đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành”
Càng ngày tôi và mọi người trong công ty càng ngán ngẩm về thói keo kiệt của sếp. Dần dần, tinh thần làm việc của nhân viên ngày một sa sút
Tốt nghiệp xong, tôi về quê làm kế toán cho một công ty tư nhân. Các anh chị nhân viên ở công ty thì thoải mái, vui vẻ và tạo điều kiện hết sức để tôi làm việc. Tôi luôn cảm thấy vui, chẳng hề hối hận vì được làm việc trong môi trường này. Hơn nữa là con nhà khá giả, tính tình lại rộng rãi, phóng khoáng nên khi làm việc ở công ty này, tôi cũng không đòi hỏi mức lương quá cao hay xét nét gì những việc làm thêm ở công ty. Nhưng đồng nghiệp và công việc thoải mái bao nhiêu thì sếp của tôi lại chặt chẽ, tính toán bấy nhiêu. Thú thực rằng, khi còn sinh viên tôi cũng đã đi làm thêm nhiều nơi nhưng tôi chưa từng gặp một vị sếp nào lại chặt chẽ quá mức như sếp hiện tại của mình.
Tôi vào làm ở công ty được 3 tháng, nhưng để ý thấy sếp không bao giờ có "khái niệm": đi đám cưới nhân viên, còn đám nhân viên chúng tôi cũng chẳng có khái niệm được tặng hoa trong ngày sinh nhật, mua quà thăm hỏi khi ốm đau, thai sản, tai nạn... Tóm lại, sự quan tâm của sếp chỉ dừng lại ở lời nói suông. Mới đầu, tôi còn nói bao biện: chắc vì sếp quá bận rộn. Các chị trong phòng cười ồ và nói tôi cứ ngồi đó mà mơ đến viễn cảnh sếp Văn "Chày" quan tâm đến đời sống anh chị em.
Tôi vẫn mơ và hi vọng ở sự quan tâm đến đời sống anh chị em của sếp. Nhưng đến tháng thứ 6 làm việc tại công ty thì tôi đã hiểu vì sao sếp có tên là Văn Chày và đôi khi cũng buột miệng gọi sếp là chày lúc nào không biết.
Chuyện là, bộ bàn ghế phòng tôi cái thì bị gãy chân, cái thì "vừa ngồi vừa đưa võng", các anh chị trong phòng kiến nghị thì sếp bảo: "Cứ cố dùng cho hỏng hẳn rồi hãy mua". Ban đầu tôi chỉ nghĩ bộ bàn ghế mua cũng khá đắt t.iền, không thể nói là có ngay được nên chờ một thời gian nữa cũng chả sao. Đến hôm cái ghế ngồi của tôi bị gãy hoàn toàn 1 chân, tôi có đề nghị đổi ghế mới thì sếp nói: "Em xem có cái nào còn ngồi được thì cứ lấy, hoặc không có thì em kê mấy viên gạch lên ngồi tạm. Qua năm quyết toán kinh phí, anh sẽ bảo kế toán sắm mới 1 loạt". Nghe sếp vạch kế hoạch mà tôi choáng, từ giờ đến qua năm còn 3 tháng nữa, đồng nghĩa với 3 tháng tôi ngồi ghế 3 chân và 1 hàng gạch. Tôi kịch liệt phản đối, sếp bực tức mà nói: "Cô đừng tưởng có tí chuyên môn mà đòi hỏi quá đáng nhé. Cô đừng có thấy của công mà dùng phung phí. Ghế cô ngồi, hỏng cô phải có trách nhiệm. Đừng đụng tí là đòi hỏi công ty cấp". Tôi ra ngoài mà không nguôi hậm hực.
Có đợt, Sếp tuyên bố: "Công ty có thêm đơn đặt hàng cần làm gấp. Mọi người làm thêm giờ sẽ được tính vào lương". Vậy là như được tiếp thêm sức lực, nhân viên làm không mệt mỏi nên khách đã được nhận hàng đúng thời gian quy định. Cuối tháng, ai cũng háo hức chờ ngày lĩnh lương. Hóa ra...lương vẫn thế! Công nhân và nhân viên thắc mắc, thì sếp phán câu xanh rờn: "Tôi mà thèm ăn quỵt của anh chị vài đồng lương c.hết đói ah. Cứ đợi thanh toán xong lô hàng đã". Nhưng rồi 2- 3 tháng trôi qua mà t.iền thưởng vẫn "bóng chim, tăm cá". Có lẽ Sếp đã "quên" thật.
Sau lần tôi chạm trán sếp vì cái ghế gãy chân thì sếp khó khăn xét nét tôi hơn, tôi bị đ.ánh vào tội "thoáng" quá và không biết bảo vệ của công. Mọi hóa đơn, chứng từ của tôi trình lên sếp đều bị anh săm soi, tính toán kỹ lưỡng. Ngay như chuyện tháng này t.iền điện, nước, mua văn phòng phẩm, điện thoại... nhiều hơn tháng trước một chút là y như rằng nhân viên văn phòng bị sếp gọi lên thắc mắc ngay, còn Phòng kế toán của tôi bị sếp nhắc nhở "chú ý thắt chặt chi tiêu". Chúng tôi cũng chỉ biết nhăn nhở nhận lệnh sếp.
Càng ngày tôi và mọi người trong công ty càng ngán ngẩm về thói "đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành" của sếp. Tinh thần làm việc của nhân viên ngày một sa sút, bởi: "có được khuyến khích, thêm thắt gì đâu mà phải cố gắng cho mệt thân". Mọi người đã rỉ tai nhau câu ấy và đồng loạt "biểu tình" trước sếp. Nhưng sự tình cũng chẳng có gì xoay chuyển.
Các chị có gia đình rồi thì phải cam chịu, còn tôi, chưa có gia đình thoải mái bay nhảy, có lẽ tháng tới tôi xin nghỉ làm thôi. Bởi gặp ông Sếp như thế thì nhân viên chỉ có nghèo vẫn hoàn nghèo. Tôi tìm một việc làm mới, chí ít cũng không phải chịu cảnh sếp mà suốt ngày &'vắt cổ chày ra nước", tinh thần tôi sẽ thoải mái, làm việc hiệu quả hơn chăng?.
Theo Emdep
Phân thân Tôi có quan hệ với một người đàn ông khác, ban đầu chỉ là chuyện làm ăn, sau rồi tìm thấy ở nhau sự hòa hợp, chúng tôi đã yêu nhau thật. Chị Hạnh Dung kính mến, Tôi là một phụ nữ lầm lỡ, xin được giấu tên. Tôi đã có chồng và một b.é g.ái. Chồng tôi tuy không phải là người...