Chồng điệu phát… sợ!
Thật sự, trước đây tôi ao ước lấy một anh chồng đẹp như trai Hàn nhưng bây giờ, chồng điệu quá đà thế này thì dù là Hàn mấy, Hàn nữa tôi cũng không mong mỏi gì.
Thật sự, trước đây tôi ao ước lấy một anh chồng đẹp như trai Hàn nhưng bây giờ, chồng điệu quá đà thế này thì dù là Hàn mấy, Hàn nữa tôi cũng không mong mỏi gì. (ảnh minh họa)
Trước đây, tôi thường mơ ước lấy được một anh chàng đẹp trai, nhìn điệu đà, có chút lãng tử pha vẻ thư sinh như trai Hàn Quốc. Có lẽ vì bị ảnh hưởng bởi phim ảnh, nên những người đàn ông chơi với tôi, tán tỉnh tôi, tôi đều đặt ra tiêu chí ấy. Người nào chỉn chu hình thức, ăn mặc đẹp, trắng trẻo, tóc tai gọn gàng là tôi thích lắm. Còn những người xuề xòa, ăn mặc không được bảnh bao, dù có thế nào cũng không lọt vào mắt xanh của tôi.
Bạn bè thường cảnh cáo tôi, lấy chồng thì chọn người bình thường mà lấy, đừng mê mấy anh chàng hào nhoáng bên ngoài, đẹp trai không mài được mà ăn đâu. Tôi cười, ai chẳng nói vậy nhưng mà có ai không thích mấy anh chàng đẹp trai, đặc biệt là ở tuổi tôi, nhìn thấy trai đẹp là mê tít mắt. Chồng đẹp thì càng thích, càng tự hào, đi đâu đưa chồng đi cũng được phen mát mày mát mặt. Tôi chỉ nghĩ được đến vậy chứ làm sao tính được xa hơn. Vì mình không thể cho tim mình dừng thích người đàn ông lịch lãm, phong độ và có chút lãng tử giống diễn viên được.
Cho đến một ngày, tôi gặp anh chàng khóa trên, học cùng trường Đại học. Trời ơi, mắt tôi như dán vào anh ta, đúng mẫu người mà tôi thích. Tôi đã mê muội người con trai ấy và trong cả giấc mơ cũng mơ một ngày nào đó chinh phục được trái tim chàng trai. Tìm mọi cách để tiếp cận chàng nhưng chẳng có nhiều cơ hội vì xung quanh chàng có quá nhiều cô gái. Là con gái, nhưng tôi đã phải hạ mình, tìm cách tiến tới người đàn ông mình yêu, tặng quà, viết thư tỏ tình không ngại ngần.
Cho đến một ngày, tôi gặp anh chàng khóa trên, học cùng trường Đại học. Trời ơi, mắt tôi như dán vào anh ta, đúng mẫu người mà tôi thích. (ảnh minh họa)
Không hiểu số tôi hên hay thế nào mà lại được người con trai ấy để ý. Có lẽ là chúng tôi đã từng để ý nhau, vì tôi cũng thuộc hàng có nhan sắc và có thành thích học tập ở trường. Dù sao thì cũng là lớp trưởng của một lớp chất lượng cao. Thế nên, anh chàng này đã ấn tượng tôi từ lâu. Cũng từ đó, chúng tôi trở thành bạn bè thân thiết. Có những lúc hẹn hò, cử chỉ ngượng ngùng giống như yêu nhưng chưa ai ngỏ lời với ai cả.
Sau khi học xong Đại học, gần tới ngày ra trường, tôi thảng thốt khi nhận được lời tỏ tình của người con trai tôi ngưỡng mộ trước rất nhiều sự ghen tị của các cô gái khác. Dù biết rằng, anh có tình cảm với mình, cũng yêu thương mình nhưng sao vẫn thấy lòng chông chênh, lạ lùng khi được người ta tặng hoa và quỳ gối. Tôi hạnh phúc vô cùng. Kể từ đó, chúng tôi thành một cặp được ngưỡng mộ và chúng tôi đã se duyên sau khi ra trường được hơn 1 năm.
Tình yêu đẹp khiến cuộc hôn nhân đến nhanh chóng, không có ai phản đối, bố mẹ hai bên đều rất đồng tình. Chúng tôi nhờ sự hỗ trợ của bố mẹ hai bên mà mua được căn hộ nhỏ ở thành phố. So với bạn bè, tôi là đứa con gái hạnh phúc, được nhiều người ngưỡng mộ, mong mà không được như tôi. Tôi cũng tạm hài lòng với những gì mình đang có, vui lắm, hạnh phúc lắm!
Video đang HOT
Đi làm, công việc tốt, anh có tiền hơn nên bắt đầu có những biểu hiện khác với trước đây. Chồng ăn diện, lòe loẹt, chải chuốt hơn trước. (ảnh minh họa)
Sau hơn 1 năm, tôi mang bầu và sinh con. Cuộc sống vợ chồng khá là suôn sẻ. Chồng yêu thương, chiều chuộng vợ và cũng không quên quan tâm gia đình hai bên. Những việc trong nhà là tôi làm hết, còn chồng chịu khó kiếm tiền, lo cho con cái. Tôi chăm sóc chồng chu đáo, suốt ngày mua sắm cho chồng con. Hàng xóm hết lời ca ngợi chồng, nói anh đẹp trai lại còn chịu khó, yêu vợ thương con, khiến tôi nở mày nở mặt…
Đi làm, công việc tốt, anh có tiền hơn nên bắt đầu có những biểu hiện khác với trước đây. Chồng ăn diện, lòe loẹt, chải chuốt hơn trước. Tôi cũng đi làm nhưng có chút gì đó lo lắng khi chồng mình trước giờ đã được gắn mác đẹp rồi mà giờ lại còn đẹp hơn nữa. Những bộ đồ tôi mua cho anh, anh ít mặc. Chẳng hiểu ai tư vấn mà anh chọn được những bộ quần áo rất hợp thời, nhìn phong cách, giống y như sao Hàn vậy. Đúng mẫu hình tôi mơ ước từ trước tới giờ, nhưng sao lúc này, nhìn chồng trong bộ dạng ấy, tôi lại thấy hoảng loạn vô cùng. Tôi sợ mất anh, sợ con gái bu vào anh, sợ người ta sẽ dắp tâm cướp chồng tôi.
Mua cho anh bao nhiêu đồ nhưng mà anh toàn thay bằng những mốt mới. Tôi khen chồng có con mắt thời trang nhưng lòng đau nhói, sợ rằng anh sẽ vì vậy mà đánh mất đi bản thân mình. Tóc tai bóng lộn, đeo khuyên tai, lại còn có đánh tí kem. Bảo chồng sao lại ăn mặc như thế, quần ống ngắn, màu xanh đỏ tím vàng thì chồng bảo, đàn ông bây giờ ở bên Hàn, họ toàn mặc vậy, anh cũng thích phong cách Hàn Quốc.
Công nhận, con trai Hàn hay mặc thế, tôi cũng từng thấy anh mặc thế nhưng là chuyện của mấy năm về trước, khi chúng tôi chưa là vợ chồng. Bây giờ chồng điệu, lại thích ăn diện thế này khi đã có vợ con, tôi thực sự cảm thấy không yên tâm.
Anh hay xịt nước hoa mà toàn dùng đồ xịn, đã thế, tóc lúc nào cũng chuốt keo ngược lên. Đi làm là phải mang theo một lọ keo. Sữa rửa mặt cũng toàn dùng loại đắt tiền, trước đây thì nào thấy anh dùng gì đâu. Bây giờ thấy chồng như vậy, tôi có chút ái ngại.
Khổ cái, chồng còn chỉn chu đến mức mà ngồi tự mình sửa móng tay, móng chân cho nhọn, cho bằng, đẹp để đi sandal. Tôi có chút sợ sợ khi chồng mình tự nhiên lại như vậy. Đi đâu, ví như đi đám cưới, anh ăn mặc đẹp hơn cả chú rể, lại còn có chút kem bôi vào mặt. Có lần tôi nhớ, mình chê môi anh thâm, anh lập tức đi mua cái lọ son gì mà đàn ông đánh rất tự nhiên, để khi nào có việc thực sự quan trọng, anh sẽ phệt lên môi một ít cho nó đẹp, tươi, kẻo người khác chê môi anh xấu.
Tôi còn sợ chồng mình bị gay, nhưng anh vẫn yêu vợ, thương con, vẫn chiều chuộng vợ con ngay cả chuyện chăn gối. Không có chuyện ngoại tình gì cả, vì tôi cũng đã lén theo dõi anh suốt cả tuần trời. Chỉ là các mối quan hệ làm ăn của anh càng ngày càng nhiều, anh bảo vậy, nên anh cần có hình thức chỉn chu… Nhìn chồng khiến tôi thấy vợ chồng mình càng ngày càng xa lạ, giống như hai người ở hai thế giới sống hoàn toàn khác nhau.
Xét về nhan sắc, tôi cũng chẳng thấp kém gì, so với nhiều người, tôi khá xinh, nhất lại là vẻ đẹp của &’gái một con’. Thế nhưng, chồng tôi bây giờ ăn đứt tôi mỗi lầ đi ra đường, đẹp trai như diễn viên. Chỉ là, nhìn đi bên cạnh tôi trông thật chẳng hợp kiểu. Tôi giống như trợ lý của một tay diễn viên nổi tiếng nào đó, suốt ngày ăn vận khác người, còn đeo cả kính râm lúc ngồi ăn cơm.
Thật sự, trước đây tôi ao ước lấy một anh chồng đẹp như trai Hàn nhưng bây giờ, chồng điệu quá đà thế này thì dù là Hàn mấy, Hàn nữa tôi cũng không mong mỏi gì. Chỉ mong anh giống như xưa, là người đàn ông tôi yêu, tôi thích chứ đừng thay đổi chóng mặt khiến tôi mệt mỏi thế này…
Theo Eva
Cặp bồ 5 năm vẫn không thể bỏ chồng
Chúng tôi cứ sống như thế này đến nay đã gần 5 năm, anh sắp bước sang tuổi 35, cũng không đòi hỏi gì ở tôi, chỉ cần cho anh được yêu tôi là đủ, còn mọi chuyện tự tôi quyết định. Tôi muốn chấm dứt để anh có vợ nhưng anh không chịu.
Tôi sinh ra trong một gia đình có truyền thống giáo dục con cái đầy đủ về phẩm chất đạo đức, người phụ nữ là luôn phải biết giữ mình, yêu chồng, thương con và những việc ngoại tình là điều phi đạo đức, không thể chấp nhận được trong gia đình tôi. Bản thân thấm nhuần những lời dạy đó và tôi cũng coi việc ngoại tình là điều đáng khinh bỉ của những người có vợ, có chồng. Thế mà bây giờ tôi lại là người như vậy.
Những người có gia đình thì cũng ít người đến với nhau vì tình yêu. (ảnh minh họa)
Tôi lớn lên trong sự bao bọc của gia đình, thành đạt và có việc làm ổn định vì tôi cũng là người phụ nữ thông minh, năng động. Tôi không đẹp nhưng cũng khá xinh theo nhận xét của bạn bè. Rồi gặp anh, yêu anh, tình yêu chúng tôi cũng đẹp, lãng mạn như bao đôi yêu nhau khác. Sau 3 năm yêu nhau chúng tôi quyết định cưới. Hạnh phúc với tôi lúc đó thật tràn đầy. Tính chất công việc anh thường xuyên xa nhà nhưng tôi luôn tin tưởng vì ngày nào anh cũng điện thoại cho tôi. Mỗi lần anh về nhà là tôi được yêu chiều, tất cả công việc nhà anh giành làm hết, bảo để bù đắp cho vợ phải sống xa chồng vất vả.
Tôi sống trong hạnh phúc như thế đến khi con gái tôi một tuổi. Một hôm tôi nhận được tin nhắn hãy coi chừng chồng, lo giữ gia đình, người ấy chỉ nói là một người quen của vợ chồng tôi, không muốn nhìn tôi bị lừa dối, rồi cho tôi địa chỉ người tình của chồng để tôi tự tìm hiểu. Lúc đầu tôi không tin vì anh đã có tôi, vợ đẹp con ngoan. Anh hay đi xa tôi lo hết mọi việc trong gia đình từ chăm con, kinh tế và công việc cũng không để thua kém ai, sao anh có thể phản bội được. Anh luôn nói yêu vì tôi đã hy sinh tất cả để anh có cơ hội đam mê với nghề nghiệp của mình mà.
Rồi sự nghi ngờ khiến tôi không thể không tìm hiểu và sự thật rõ ràng tôi tận mắt chứng kiến anh và cô gái đó từ trong nhà bước ra, ôm nhau tình tứ, anh còn hôn cô ta trước khi lên xe đi nữa. Đất trời như chao đảo, lúc đó tôi đứng bên kia đường như trời trồng. Rồi tôi cũng không biết làm cách nào trở về nhà được. Chuyện gì đến tất nhiên nó sẽ đến, anh cầu xin tôi tha thứ, tôi vì con, vì hạnh phúc gia đình bỏ qua cho anh lần đó. Dù trái tim tôi đã rạn nứt, trong mắt tôi anh không còn là người đàn ông thần tượng nữa.
Tôi cứ sống như thế, lấy công việc và con gái làm niềm vui. Anh vẫn không chịu chuyển về gần nhà công tác. Tôi luôn tôn trọng sự lựa chọn của anh, không muốn ép vì nghĩ anh về công tác gần nhà mà không thấy thoải mái cũng không để làm gì. Với tôi, vợ chồng sống với nhau quan trọng là tình cảm, sự chung thủy và tin tưởng. Nhưng tôi đã lầm, anh không muốn về vì muốn xa tôi mới có thể bay nhảy bên ngoài và yêu cô gái nào cũng được.
Đến lần thứ ba tôi phát hiện việc ngoại tình của anh, lần thứ ba anh cầu xin tha thứ thì trái tim tôi đã không còn gì cho anh, thay vào đó là sự khinh bỉ và căm ghét. Mỗi lần anh đụng vào người, tôi lại sởn gai ốc khi nghĩ bàn tay đó ôm ấp bao nhiêu người con gái khác, tôi không còn hứng thú nữa. Từ đó tôi căm ghét đàn ông, những kẻ có vợ mà còn tán tỉnh người phụ nữ khác. Trong mắt tôi họ không đáng một xu mặc dù tôi vẫn có thể nói chuyện, giao tiếp với họ bình thường.
Tôi cứ sống như thế, không ly dị vì chồng không muốn, còn bản thân vì muốn có một gia đình cho con gái nên cũng thôi. Tôi tự chủ được kinh tế nên cũng không đòi hỏi gì. Hai vợ chồng độc lập kinh tế, tiền anh anh tiêu, con tôi lo, chồng tôi đi lúc nào về thì về. Có công việc gia đình chung chồng mới đưa tiền cho tôi lo. Tôi nghĩ mình sẽ không yêu ai được nữa.
Rồi tôi gặp anh, người tôi yêu bây giờ. Lúc đó không nghĩ là anh yêu tôi vì anh độc thân, lại nhỏ hơn tôi một tuổi. Chúng tôi gặp nhau tại nhà một người bạn gái của tôi, tôi là bạn của cô gái, anh là bạn của người chồng. Anh chủ động xin số điện thoại, sau một tuần, bất ngờ tôi nhận được điện thoại của anh, anh bảo thích tôi. Tôi lúc đó tưởng anh nói đùa, hỏi anh có biết là tôi đã có chồng con rồi không. Anh bảo biết nhưng không biết sao anh cứ nghĩ về tôi hoài. Tôi đã từ chối, bảo anh không nên vì tôi đã có gia đình, cũng sẽ không yêu ai nữa vì tôi ghét đàn ông.
Anh cứ bảo không yêu làm bạn bè cũng được. Rồi chúng tôi hay nhắn tin, điện thoại hỏi thăm, ở cách xa nhau hơn 100 km nhưng cuối tuần anh hay lấy cớ công việc ngang qua nhà tôi, uống cà phê, nói chuyện vậy thôi. Tôi luôn tìm cách né tránh tình cảm của anh vì biết chúng tôi có quá nhiều chênh lệch. Tôi đã có gia đình, dù không hạnh phúc nhưng không muốn bỏ, tôi sợ sự đổ vỡ, sợ mang tiếng và sợ bố mẹ buồn. Còn anh độc thân, lại là công tử con nhà giàu, dù chúng tôi có yêu nhau, tôi có ly dị chồng thì bố mẹ anh cũng không chấp nhận một cô con dâu như tôi vì bất cứ lý do gì. Tôi có thể bỏ chồng nhưng không thể bỏ con gái của mình để tìm hạnh phúc riêng.
Có hôm tôi xót xa khi nhìn thấy anh bị mưa ướt đẫm, rét run khi đi một quãng đường xa như thế, nhưng tôi vẫn không dám để mình mở lòng ra. Vậy mà anh cứ kiên trì không kể nắng mưa, cuối tuần vượt hơn 100 km lên uống với tôi ly cà phê rồi về. Việc gì đến đã đến, tôi ngã lòng trước tình yêu chân thành của anh dù biết đó là tội lỗi. Anh cũng yêu tôi thật lòng dù gia đình giục cưới vợ, tôi cũng chủ động khuyên bảo anh như thế vì biết mình không xứng với anh.
Sự thật phũ phàng khiến tôi không còn trấn tĩnh được nữa (Ảnh minh họa)
Nói thêm là gia đình anh kinh doanh rất giàu, hình thức anh cũng không xấu và biết nói chuyện, giao tiếp vì anh là dân kinh doanh, nhưng anh bảo không yêu ai được nữa, cũng đi gặp mặt đôi ba lần theo ý ba mẹ và tôi khuyên bảo, nhưng không yêu họ được.
Chúng tôi cứ sống như thế này đến nay đã gần 5 năm, anh sắp bước sang tuổi 35, cũng không đòi hỏi gì ở tôi, chỉ cần cho anh được yêu tôi là đủ, còn mọi chuyện tự tôi quyết định. Tôi muốn chấm dứt để anh có vợ và đỡ áy náy dù quyết định điều này tôi cũng rất đau khổ nhưng anh không muốn. Anh bảo nếu tôi có bỏ anh thì anh cũng sẽ sống như thế này tới khi nào tôi có thể rũ bỏ tất cả để đến với anh.
Tôi không thể dù rằng mình và chồng chỉ sống với nhau về mặt pháp lý, tình cảm đã nguội lạnh nhưng tôi không muốn mình là người chủ động ly hôn và cũng không muốn con gái sau này mang tiếng có bố mẹ hai đời vợ, đời chồng và gia đình hai bên thật sự rất yêu quý vợ chồng tôi.
Chuyện chúng tôi không để gia đình hai bên biết, lễ, tết cả tôi và chồng đều chu toàn bổn phận dâu hiền, rể thảo. Bây giờ tôi phá vỡ tất cả thì không đủ can đảm. Chồng cũng không biết mối quan hệ này của tôi vì chúng tôi đã ly thân gần 7 năm, không quan tâm đến các mối quan hệ tình cảm của nhau nữa.
Có phải tôi quá nhu nhược, không dám vượt qua mọi thứ để đến với anh hay tại tình yêu tôi chưa đủ lớn? Tôi thật sự cũng không biết sao, dù nhiều khi bảo anh lấy vợ nhưng nghĩ đến anh sẽ lấy người khác là tim tôi lại nhói đau. Tôi cũng không biết thật sự mất anh rồi có còn sống nổi nữa không? Nhiều khi tôi cũng thấy mình thật tồi tệ. Giá như tôi cứng rắn hơn thì bây giờ đâu phải đau khổ thế này.
Theo VNE
Sống chung một nhà với... yêu râu xanh Làm dâu, nhiều người phụ nữ đã ức chế, khổ sở vì những kẻ "yêu râu xanh" là người thân của chồng. Chuyện tế nhị, thật khó để thổ lộ, chia sẻ cùng người đầu ấp tay gối. Và vì thế, sự việc cứ ngày một trầm trọng. Bi "sam sơ" ngay trong nhà Lấy chồng, chị Đặng Vương Phương Trâm, (ngụ Củ...