Chồng đi tu nghiệp, vợ vội đi lấy chồng
Chị quyết định ra đi, chị ly dị ngay khi chồng vắng mặt, vì chị không chịu được hơn nữa.
Không đợi nổi chồng 5 năm tu nghiệp
Cưới nhau được 1 tháng tròn trịa, chồng chị đi tu nghiệp. Lúc biết tin này, chị không lo lắng như bây giờ. Khi đó, vì chị yêu anh, quá yêu là đằng khác nên chị chỉ nghĩ việc nhanh chóng trở thành vợ của anh mà thôi. Chị cũng chắc như đinh đóng cột rằng, mình sẽ đủ dũng cảm chờ đợi chồng, dù là 2 năm, 4 năm, hay thậm chí là 5 năm.
Nhưng, kết hôn rồi, suy nghĩ của chị hoàn toàn khác. Cái ngày mới cưới, vợ chồng mới hạnh phúc làm sao. Vợ chồng son ai cũng thế. Anh cố gắng kiếm động viên vợ có bầu, khi đó, vợ sẽ ở nhà sinh con, còn chồng đi làm ăn. Có điều kiện thì năm, 2 năm về chơi và thường xuyên gửi tiền về cho vợ. Tất nhiên, chị cũng hào hứng lắm. Chị muốn có con thì sẽ có động lực để đợi anh, có con sẽ vui hơn nhiều. Đợi 5 năm sau thì thực sự quá lâu, 1 năm cũng lâu.
Không hiểu, sự quyết tâm và lòng dũng cảm của chị đâu hết rồi. Chị nghĩ đến quãng thời gian sắp tới, mình chị đối diện với nhà chồng, không có chồng bên cạnh mà chị hoảng quá. Chị lúc này mới thấy sợ, sao trước đây chị lại liều lĩnh nói câu đợi chờ, và vội vàng cưới anh. Dù là rất yêu anh, nhưng nghĩ cảnh sống mấy năm ở nhà chồng, chị bắt đầu thấy ngán.
Chị cũng chắc như đinh đóng cột rằng, mình sẽ đủ dũng cảm chờ đợi chồng, dù là 2 năm, 4 năm, hay thậm chí là 5 năm. (ảnh minh họa)
Giá như anh chỉ đi 1 năm thì không nói làm gì, đằng này, anh đi những 5 năm. Chao ôi, thời gian thật là dài với chị, chị đã buồn vô cùng. Những ngày tháng bên anh, chị đang trân trọng, nâng niu từng tí một. Thậm chí, chị không dám ngủ nhiều để được ở bên cạnh anh, được nằm trong vòng tay ấm của chồng mà thời gian tới, chị phải xa anh rất lâu.
Cái chuyện có con với chị thật sự là khó khăn. Hơn 1 tháng anh ở nhà, chị cũng chưa mang bầu. Thế là, đến ngày anh đi, chị đành ngậm ngùi, khóc lóc vì phải xa chồng khi chưa được đi trăng mật.
5 năm, quãng thời gian quá dài với chị, chị không biết phải làm sao để trải qua đây. Dù thời gian đó, có thể anh sẽ về, nhưng cũng có thể anh không về, hoặc chỉ về được một lần. Đi nước ngoài chứ đâu phải đi chợ, với lại, tiền nong còn khó khăn, anh đâu thể cứ về là về, đi là đi được.
Thời gian trôi đi, đã gần 2 năm, chị chưa được gặp anh. Anh không có điều kiện về hay sao chị cũng không rõ. Năm nào anh cũng hứa về ăn Tết với gia đình rồi gần sát ngày, anh lại báo hủy. Không biết anh làm sao lại mãi không về thăm chị. Tiền thì anh cứ gửi về đều đều, chị cũng không yên tâm.
Video đang HOT
Có bầu buộc phải cưới vì không còn đường lui
Chị quyết định đi lấy chồng, lòng đau như cắt nhưng không còn cách nào nữa, vì đứa con cả thôi. (ảnh minh họa)
Sống một mình ở nhà chồng, cuộc sống của chị rất bức bách. Đi làm về, chẳng dám đi đâu, chỉ cắm mặt vào bếp nấu cơm cho gia đình. Vì chị sợ, nếu đi đâu đó, gia đình chồng lại đồn đại, rồi người ngoài nói không hay. Chứ bản thân chị, chị muốn tụ tập bạn bè, muốn cà phê cà pháo. Bây giờ, gái chưa có con, chồng lại đi vắng, làm sao mà dám đi chơi rồi lại bị đồn đại không hay.
Những mâu thuẫn với mẹ chồng, gia đình chồng ngày càng tăng lên. Chị thật sự không chịu nổi. Gọi điện nói chuyện với chồng thì chồng cứ bảo &’một điều nhịn là chín điều lành, anh không có nhà, em cố gắng chăm sóc gia đình, đừng gây gổ nữa’. Nghe những lời chồng nói, chị càng thất vọng.
Chị buồn lắm. Hỏi anh bao giờ về thì anh bảo hết 5 năm mới về. Chị không còn trẻ, nhưng lại phải lấy chồng và sống cô đơn thế này khi không có một mụn con sao? Chị quyết định sẽ làm theo cách của chị.
Chị xin phép mẹ đi chơi, đi café với bạn bè. Chị cũng không cần ngại ngần nữa, chị đi tới khuya mới về. Mẹ có hỏi thì chị cũng trình bày là gặp bạn bè. Chị cũng nói thẳng luôn, chồng chị không có nhà nên không muốn bố mẹ cứ kìm kẹp chị cô đơn như vậy. Dường như, việc hàng tháng chị nhận tiền của chồng là khiến gia đình chị bực tức. Dù là chị biết, tiền ấy anh cũng gửi về cho bố mẹ còn nhiều hơn cả chị. Chẳng có ai mà dại đưa hết tiền cho vợ trong khi đi xa, lại chưa có con cả.
Hận vì vợ phụ tình (ảnh minh họa)
Càng ngày gia đình chồng càng quá đáng với chị. Chị cũng không bận tâm nữa. Chị măc kệ hết, chơi bời, tụ tập với bạn bè. Lâu lâu, chồng có gọi về thì chị nghe, không gọi về thì thôi. Rồi trong những cuộc vui chơi ấy, có nhiều lần chị không giữ được mình. Đàn bà gì mà lấy chồng rồi lại 5 năm không được động vào ai, làm sao họ chịu nổi. Phải dũng cảm lắm, bản lĩnh lắm may ra mới làm được, nhưng chị đã hiểu, chị không thể làm hơn nữa. Chị đã ngoại tình.
Chị cẩn thận, tỉ mỉ từng tí một, nhưng chẳng may, chị đã có bầu. Ngày chị biết mình có bầu, chị sợ quá, hoảng loạn vô cùng. Làm thế nào với đứa con trong bụng? Chị đã nghĩ đến việc đi phá thai, nhưng tuổi cao rồi, người ta mong có con không được, chị cũng không đành lòng bỏ con của mình. Nhỡ mà có làm gì, sau này chị không có con thì chị ân hận lắm. Giờ chị chỉ mong có một mụn con để có niềm vui sống, chứ kìm kẹp mãi một mình ở nhà chồng, chị thật lòng không chịu được.
Chị đã thông báo với nhà chồng chuyện này, thông báo với cả chồng chị. Chị quyết định ra đi, chị ly dị ngay khi chồng vắng mặt, vì chị không chịu được hơn nữa. Chị muốn làm mẹ, làm vợ chứ không phải sống ở nhà chồng làm người giúp việc như thế.
Dù bố mẹ chồng có chửi mắng chị vô liêm sỉ, chị cũng đành. Chị đi lấy chồng, lấy người đàn ông mà chị đã mang bầu. Anh ta đã có vợ, nhưng không sao cả, chị cần một người chồng khác, yêu thương và quan tâm chị, chị cần có con và cần người cha của con. Chị không thể bỏ con đi được, chị sẽ phải ân hận cả đời.
Chị quyết định đi lấy chồng, lòng đau như cắt nhưng không còn cách nào nữa, vì đứa con cả thôi. Có lẽ, thiên hạ sẽ chửi chị vô liêm sỉ, nhưng không sao cả, chị chấp nhận tất cả, làm lại từ đầu, từ bỏ đi cuộc tình chớm nở của mình khi vừa kết hôn được 1 tháng.
Theo Khampha
Anh chê tôi già và xấu sau 5 năm tôi đằng đẵng đợi anh
Yêu anh từ hồi còn là sinh viên cho đến khi ra trường, tôi đã từng hi vọng vào tương lai của hai đứa. Tôi luôn nghĩ, khi mình lấy anh, mọi thứ sẽ rất bình yên, hai đứa thuê một căn phòng trọ nhỏ, cố gắng tu chí làm ăn rồi sinh con đẻ cái. Nhiều gia đình như thế nên với mình, chuyện đó cũng không có gì quan trọng. Chỉ cần vợ chồng cố gắng thì chuyện nhà cửa chỉ là chuyện nay mai.
Ra trường được gần 2 năm, anh kiếm được một công việc tốt, cò tôi, công việc cũng cứ nhàng nhàng vì mình là người chưa có kinh nghiệm. Tôi nói với anh về tương lai, về dự định của hai đứa, anh cũng rất vui vẻ nhận lời và hứa hẹn với tôi. Tôi tin tưởng ở anh, vì ngày đó, anh chính là người theo đuổi tôi. Ban đầu tôi đâu có nghĩ đến chuyện yêu đương gì, chỉ thích đi học, đi làm rồi kiếm ít tiền tự lo cho bản thân. Khi gặp anh, tôi dửng dưng như không, tôi chưa từng nghĩ sẽ ràng buộc với một người đàn ông nào, cho đến một này, anh ngỏ lời yêu tôi.
Tôi còn sửng sốt không hiểu chuyện gì đang xảy ra vì trước giờ tôi chỉ coi anh là bạn, là anh trai. Anh nói, anh sẽ kiên trì theo đuổi tôi cho đến khi tôi nhận ra tình cảm của anh thì thôi. Thời gian sau đó, tôi bị cảm kích bởi tấm lòng của người đàn ông chân thành, tôi cho anh một cơ hội, tôi yêu anh...
Khi yêu tôi mới thấy mình thật may mắn vì đã nhận lời. Với lại, anh là một người đàn ông tốt, cần trân trọng, tôi không muốn mất anh. Tình yêu đến không phải dễ dàng gì nên tôi tin hai người sẽ yêu thương, chiều chuộng nhau. Anh cho tôi tình yêu và niềm tin, khiến tôi tin rằng, tương lai tôi sẽ có một người chồng tốt và những đứa con xinh xắn.
Anh thật sự là một người đàn ông tuyệt vời trong mắt tôi và bạn bè. Tính anh hiền, trầm lặng, ít nói, anh hay cười và nụ cười ấy trìu mến lắm, làm tôi càng thấy yêu anh hơn. Một người như anh, bạn bè tôi bảo, sẽ chẳng lo ngoại tình gái gú, chung thủy với vợ con trọn đời...
Thế mà, khi mọi chuyện đã tính toán, chỉ cần đợi hai đứa về quê ra mắt hai gia đình nữa thì đùng một cái, anh nói phải đi tu nghiệp. Thời gian tu nghiệp là 5 năm, tôi choáng váng, hoảng hốt. Tại sao lại đi lâu như vậy, anh đi như thế thì tôi phải biết làm sao? Tôi bảo anh xin không đi nhưng công ty cử đi rồi, sau này về sẽ có tương lai rộng mở, anh mà không đi thì anh cũng chỉ mãi là nhân viên quèn mà thôi...
Anh muốn phấn đấu cho tương lai, muốn cho vợ con tự hào về mình và anh bảo tôi hãy cho anh cơ hội... Tôi nói anh cưới luôn nhưng chuyện không đơn giản như vậy. Anh đi gấp, chỉ còn gần 1 tháng nữa là anh sẽ lên đường nên mọi thủ tục cưới xin đều không được. Anh cũng bảo không muốn cái chuyện trọng đại cả đời như vậy lại làm qua loa.
Anh ôm tôi vào lòng và an ủi: "Thôi được rồi, em cứ cố gắng, ở nhà ngoan, chờ anh. Anh đi rồi lại về, anh sẽ cho em thấy anh của em có năng lực như thế nào, sẽ làm em tự hào về anh. Anh cũng sẽ về giữa thời gian ấy để thăm gia đình và em. Chỉ cần em tin tưởng anh, chung thủy đợi anh, đừng đi lấy chồng là được...". Nói đến câu đó, anh véo má tôi một cách dịu dàng. Anh bảo, 5 năm trôi qua nhanh lắm, tôi cứ làm việc chăm chỉ, tích tiền, tha hồ mua sắm, tha hồ chơi với bạn bè, anh sẽ trở về sớm nhất có thể...
Anh nói vậy khiến tôi có thêm hi vọng là anh sẽ về nhanh chóng hơn dự định 5 năm và sẽ cưới tôi. Dù lòng không muốn vì phải xa người yêu quá lâu nhưng không thể ngăn cản được anh, tôi cũng cầu chúc cho anh làm việc tốt và luôn nhớ đến tôi.
Có lẽ, quãng thời gian 5 năm chờ đợi anh đã khiến tôi mỏi mòn, khiến tôi trở thành người phụ nữ không còn xuân sắc như trước. Trước đây, tôi vốn không phải là cô gái quá xinh đẹp nhưng ưa nhìn, khá là có duyên, đàn ông nhiều người theo đuổi. Bạn bè bảo tôi dại khi yêu anh và chờ đợi anh, họ nghĩ tôi đã quá si mê tình yêu của anh rồi nhưng thật ra không phải vậy, chỉ có người trông cuộc mới hiểu, tình yêu là thứ tình cảm thiêng liêng như thế nào, khi yêu người ta sẽ sẵn sàng chờ đợi nhau. Bố mẹ tôi cũng nói với tôi là đi lấy chồng, con gái có thì, chờ 5 năm đến bao giờ nhưng tôi nhất định không.
Tôi muốn có được anh, được làm vợ của anh, còn lấy người khác, tôi chẳng thiết tha gì. Thời gian anh đi cũng có rất nhiều người đàn ông đến tán tỉnh tôi nhưng tôi không muốn. Tôi muốn chờ đợi anh, tình yêu của tôi, chờ ngày anh quay về và cưới tôi.
5 năm trôi qua, chưa một lần anh về. Điện thoại anh vẫn gọi, anh nói anh rất thành công trong công việc và hi vọng khi về anh sẽ cho tôi nhiều bất ngờ. Anh hứa hẹn một tương lai tươi đẹp khiến tôi cảm thấy thật sự thích thú. Tôi tin là anh sẽ trở thành một người chồng tốt.
Cuối cùng thì cũng đến ngày anh về. Tôi vui vẻ đón anh. Nhìn anh khác quá, tôi không còn nhận ra chính người yêu mình. Anh đẹp trai, ăn mặc đẹp, nhìn sang trọng, giàu có. Công việc của anh ở bên đó tốt, được chu cấp cho nhiều tiền, bây giờ về nước, anh lại có vị trí quan trọng. Tôi nghĩ, tôi thật sự quá thua kém anh, tôi chẳng là gì so với các cô gái khác cả. Tôi bắt đầu run sợ. Nhưng tôi lại động viên mình rằng, hãy tin tưởng vào anh...
Sự chân thành tôi dành cho anh chẳng lẽ lại không thể khiến chúng tôi có một kết cục đẹp sao? Anh ân cần với tôi như ngày nào, nói đợi anh ổn định công việc thì cưới, tôi vui khôn tả... Vậy mà không ngờ, chỉ được vài tháng sau, tôi thấy anh không bận tâm gì tới tôi, anh lăng nhăng với những cô gái khác, anh thờ ơ với tôi. Tôi đòi đi chơi với anh thì anh nói tôi phải lộng lẫy, phải ăn mặc đẹp, vì bây giờ anh khác trước, anh có nhiều mối quan hệ lớn. Anh chê tôi già và xấu, bắt tôi bằng mọi cách làm cho mình trẻ hóa, thay đổi kiểu tóc, thay đổi cách ăn mặc của mình.
Anh đi với các cô gái trẻ thì mồm mép tép nhảy, ăn nói ngọt ngào, còn quay sang tôi thì anh gắt gỏng, quát tháo giống như tôi làm vướng chân anh. Nhiều lần gặp bạn anh và mấy em xinh tươi, anh không giới thiệu tôi là người yêu, anh chỉ giới thiệu tôi là bạn. Tôi cảm thấy buồn quá, trong khi chúng tôi có phải xa lạ gì đâu, tôi chờ anh 5 năm và giờ chúng tôi đang tính chuyện cưới xin. Tôi giục anh thì anh bảo tôi nhiều lời, nói mãi. Anh không có ý định cưới tôi thật rồi. Tôi bảo, &'em đã 30 rồi, anh không cưới thì em cưới ai, còn bắt em chờ anh đến bao giờ nữa'. Anh mỉa mai tôi: "Đúng rồi, anh không cưới em thì em cưới ai, nên em cứ chờ đi, không chờ thì em định cưới ai. Em có tuổi lại già nữa, nhan sắc cũng không được như trước, em còn định làm gì...".
Nghe anh nói, tôi xót xa trong lòng. Anh là vậy sao, anh đã bắt tôi chờ anh những 5 năm, chính anh là người gieo cho tôi hi vọng, vậy mà khi về nước, anh chê tôi già xấu. Anh còn không muốn cưới tôi, còn ba hoa với các cô gái khác. Tôi thật sự buồn lắm, khổ tâm lắm. Tôi phải làm sao đây? Chẳng lẽ lại bỏ anh, bỏ thì tôi cưới ai bây giờ, tôi bây giờ đúng là vừa già vừa xấu thật, nhưng chính anh đã khiến tôi mòn mỏi chờ đợi và tôi thành ra thế này.
Theo VNE
Chồng đi tu nghiệp, vợ ở nhà lại 'tòm tem' với bạn Tôi cưới nàng khi ở tuổi 30 và đã có sự nghiệp vững vàng. Nàng không đẹp cũng chẳng phải con nhà gia thế. Bạn bè bảo tiếc cho tôi vì không lấy một nàng giỏi giang hay tệ lắm cũng phải là một em hấp dẫn, sexy hơn một chút nhìn cho phải đôi vừa lứa. Tôi cười, bảo gái đẹp ngoài...