Chồng đi tu nghiệp, vợ ở nhà ‘tòm tem’ với bạn
Tôi cưới nàng khi ở tuổi 30 và đã có sự nghiệp vững vàng. Nàng không đẹp cũng chẳng phải con nhà gia thế.
Bạn bè bảo tiếc cho tôi vì không lấy một nàng giỏi giang hay tệ lắm cũng phải là một em hấp dẫn, sexy hơn một chút nhìn cho phải đôi vừa lứa. Tôi cười, bảo gái đẹp ngoài đường có đầy nhưng chỉ giỏi chơi bời, vợ mình thuộc lớp người bình thường nhưng sẽ là tuýp người của gia đình, sống vậy cho đời nó an!
Chúng tôi ở chung với mẹ tôi và nàng vẫn đi làm sau khi cưới. Tôi làm trong ngành quảng cáo với một công ty có tên tuổi nhất nhì thành phố. Vốn cũng có nhiều kiến thức chuyên ngành và khả năng sáng tạo nên tôi được sếp tổng đánh giá cao. Sau nửa năm cưới tôi nhận được thông báo được đi Pháp tu nghiệp trong một năm. Băn khoăn chọn lựa giữa sự thăng tiến nếu đi và gần gũi gia đình nếu ở lại, tôi chưa biết quyết thế nào.
Mang chuyện về kể với vợ, sau một lúc im lặng nàng bảo tôi cứ đi. Nàng phân tích, một năm không quá dài, nàng có thể chờ được. Thời buổi internet, chỉ cần lên mạng là vợ chồng gặp được nhau. Nếu bỏ cơ hội này thì có thể sau này tôi sẽ hối hận và thấy mình lạc hậu khi không học hỏi và bắt kịp xu hướng chuyên môn trong giới. Chẳng hề tỏ ra giận hờn, nàng còn bảo sẽ thay tôi chăm lo cho mẹ và quán xuyến gia đình để tôi yên tâm tu nghiệp. Nghe vợ động viên, tôi vừa vững bụng vừa cảm động, nghĩ mình đã chọn đúng người để đồng hành cả đời, nếu lúc này là một cô vợ đẹp, giàu có, có lẽ đã làm ầm lên bắt tôi phải chọn ở nhà chứ đừng nói có thể đi một tháng, đằng này tôi đi tận một năm!
Ngày làm tiệc chia tay bạn bè người thân, mẹ tôi bảo vợ tôi còn trẻ, tôi đi như thế không “an toàn” khi để vợ ở nhà một mình. Tôi bảo vợ con hiểu chuyện và biết thông cảm nên mẹ cứ yên tâm. Hôm đó trong đám bạn bè thân thiết có một người tên Tùng, rất thân với vợ chồng tôi đến vỗ vai tôi cười bảo “vợ mày vậy mà hay, biết hy sinh cho sự nghiệp của chồng!”. Tôi cũng chỉ biết cười và nghĩ thầm đúng thật số mình may…
Ngày làm tiệc chia tay bạn bè người thân, mẹ tôi bảo vợ tôi còn trẻ, tôi đi như thế không “an toàn” khi để vợ ở nhà một mình. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Ba tháng ở xứ người tôi còn lạ nước lạ cái nên nhớ nhà, nhớ vợ vô cùng. Gần như ngày nào tôi cũng canh giờ giấc sinh hoạt của vợ để gọi về. Vợ chồng son lại xa nhau nên chúng tôi có nhiều điều để kể. Mỗi lần tôi bảo nhớ vợ quá chịu không nổi, muốn bỏ về là nàng lại phì cười bảo tôi trẻ con, phải cố gắng để sau này thăng tiến cho vợ con nhờ! Lời của nàng chính là động lực to lớn để tôi bán trụ và làm quen dần với môi trường. Thời gian sau đó mọi thứ đã vào guồng, tôi bận đầu tất mặt tối. Đi học, làm bài tập rồi tham gia vào kế hoạch của công ty đào tạo, gần như chỉ còn thời gian bốn năm tiếng để ngủ, có khi quên cả ăn. Những cuộc gọi về cũng thưa dần. Trước tôi gọi mỗi ngày thì giờ một tuần gọi một lần, sau đó thì hai tuần.
Lần gần nhất tôi gọi về bắt đầu cảm nhận có sự khác lạ trong cách nói của vợ. Nàng có vẻ không còn tha thiết kể mọi thứ như mọi khi mà muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi. Dò hỏi thì nàng bảo không có gì thay đổi, chắc do mệt nên tôi mới cảm giác như vậy. Khi gọi cho mẹ, tôi mang chuyện vợ ra hỏi thì mẹ bảo dạo này nàng cũng là lạ. Mẹ nói nàng đi sớm về trễ, cuối tuần hay ra ngoài và quần áo rát diện. Mỗi lần vậy nàng bảo đi tiệc công ty, tiệc tùng nhà bạn. Rồi mẹ tôi nói có bữa thấy nàng về với Tùng, bạn tôi. Mẹ tôi linh tính có chuyện không hay…
Ngay hôm sau tôi nhận được điện thoại của mẹ, bảo tôi về giải quyết chuyện gia đình. Mẹ nói ngắn gọn vợ tôi muốn ly hôn! Mẹ bảo đêm qua gần mười hai giờ chưa thấy nàng về, bà lo nên ra trước nhà đứng trông và thấy người đàn ông đưa nàng về, cả hai ôm nhau trước khi nàng vào. Mẹ tôi gặp tại trận và đã cho nàng giải thích nhưng nàng không hề phân bua, chỉ bảo nhờ mẹ báo với tôi.
Sau nhiều lần liên lạc tôi mới nói chuyện được với nàng. Nàng bảo đã có tình cảm với Tùng trong khoảng hai tháng gần đây vì Tùng hay gặp gỡ để giúp nàng nhiều việc khi cần. Nàng bảo đã yêu Tùng và hoàn toàn không còn nghĩ đến tôi nữa. Nàng cho tôi chọn lựa, hoặc về để ly hôn song phương hoặc có thể tu nghiệp đến hết thời gian nhưng nàng sẽ đơn phương ký đơn ly dị và dọn ra ngoài! Giọng nàng bình tĩnh và kiên quyết đến độ tôi thấy sợ hãi. Tôi sợ rằng dù có về cũng không thể níu giữ được nàng nữa. Dù có về nàng cũng sẽ lạnh lùng xách hành lý theo gã bạn khốn nạn của tôi. Nếu ở lại tôi cũng không thể yên tâm cho công việc, nhưng trở về đồng nghĩa với mất tất cả, gia đình, sự nghiệp. Tôi làm sao để vẹn toàn?
Theo eva
Anh đừng lạnh lùng như thế
Anh hãy cứ ra đi, mình đừng gặp nhau nữa, đừng để trái tim em lại tiếp tục đập thật nhanh khi thoáng nhìn thấy anh. Nhưng anh đừng lạnh lùng như thế.
Anh đã đến với em thật bất ngờ, nhưng chẳng khác nào một cơn gió lốc cuốn sạch sự bình yên trong cuộc sống của em. Anh chẳng cố tình đâu, em biết, nhưng chính sự vô tình vô ý ấy mới khiến nhịp đập của trái tim chưa bao giờ rung động nhiều đến thế phải rối loạn. Anh ở rất gần mà em thấy anh xa xôi vạn dặm.
Em cũng chỉ dám lặng lẽ đứng nhìn thôi, chỉ dám nói thật ít, cười thật nhiều để che đậy đủ thứ cảm xúc nhảy múa trong đầu khi ở bên anh. Em không muốn anh nhận ra tình cảm của em dành cho anh đâu, thật đấy, vì em tự nhủ chúng ta không phải dành cho nhau, giống như anh ở phương bắc còn em mãi thuộc về phương nam. Giữa chúng ta còn có khoảng cách nghìn trùng cả về địa lý, về tuổi tác, lối sống không thể lấp đầy, nhất là khi có người không muốn lấp đầy.
Thật lòng em không bao giờ biết anh nghĩ gì về em cả. Với anh, em hẳn chỉ là một cô bé, tất nhiên không phải cô bé 13 đâu phải không anh? Nhưng vẫn chỉ là một cô bé thôi. Anh không dám và không muốn xóa khoảng cách giữa chúng mình, nên anh càng lạnh lùng hơn và xa cách hơn. Hay là với anh, em cũng chỉ là một người giống như trăm người khác, như tất cả các cô gái đã từng biết anh, quen anh, và xúc động vì anh?
Liệu em có suy bụng ta, ra bụng người không, khi em có cảm giác rằng bất kỳ cô gái nào quen anh đều cảm mến và yêu thương anh như em? Trong mắt em, anh xứng đáng được như thế, vậy nên em càng thấy tình cảm của mình nhỏ bé và tầm thường quá, tầm thường như tình cảm của trăm người cho anh.
Anh đã thừa từng trải để lèo lái mình thoát khỏi những vũng lầy tình cảm của các cô gái rồi, nên cũng chẳng khó khăn gì để anh phán đoán, hay nhận ra tình cảm của em hướng về anh. Anh không muốn đón nhận. Vì em quá trẻ so với anh. Vì em quá nhỏ bé. Vì em chỉ là một người em. Hay vì anh vẫn chỉ có một tình yêu đó?
Người ta thường bảo, đàn ông càng chung thủy thì càng là mẫu hình lý tưởng của phụ nữ. Nếu anh lăng nhăng thì em đã chẳng yêu anh rồi. Em chỉ còn biết yêu, giận và ghen âm thầm mà thôi, vì em đâu có tư cách gì để bùng ra tất cả những cảm xúc ấy? Với anh, em chỉ như một cô gái mới lớn. Vậy nên có bao giờ anh nghĩ rằng, những con sóng tình cảm của em cũng sẽ nguôi dần đi không anh?
Những ngày này, em sợ khi có người nhắc đến tên anh trước mặt em. Em sợ khi thoáng thấy hình bóng dáng anh ở đâu đó, dù ngoài đời thật hay trong ảnh, sợ bởi vì tại sao em có thể nhận ra anh nhanh đến thế, rõ ràng đến thế? Em cay đắng khi nghe những bài hát có tâm sự như em. Em cũng chưa bao giờ mất ngủ, vật vã nhiều như thế. Em không muốn đâu, nhưng lý trí của em chưa đủ mạnh để lấn át trái tim anh ạ.
Em tự thấy mình chưa từng động chạm đến cuộc sống của anh, chưa từng làm phiền gì anh cả. Rất nhiều những người quanh anh coi anh như tri âm tri kỷ, họ chẳng ngại xin anh cố vấn mọi thứ trên đời. Còn em chỉ dám lặng lẽ đứng xa xa. Có những điều muốn hỏi anh thì cũng phải đấu tranh tư tưởng năm lần bảy lượt mới dám gửi email hoặc nhắn tin để hỏi.
Em lúc nào cũng tự nhủ không biết anh có đang bận không, rằng những thắc mắc của em có làm anh bực mình không, rằng việc trả lời em có làm anh tốn thời gian không... Vì vậy những câu hỏi của em dành cho anh đã thưa dần, và có lẽ sẽ chẳng bao giờ xảy ra nữa đâu anh.
Anh hãy cứ hững hờ với tình cảm của em anh nhé. Nhưng xin anh đừng lạnh lùng như thế. Xin anh đừng cắt đứt mọi liên lạc, mọi cách liên hệ để em có cảm giác anh ghét em vô cùng. Mình không gặp nhau nữa, không sao cả. Nếu có gặp nhau, đừng vồn vã như xưa, cũng không sao cả. Nhưng chỉ cần cho em được biết anh vẫn khỏe, vẫn đang làm việc, và quan trọng hơn, cho em biết chúng ta vẫn đang tồn tại giữa cõi đời này.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chỉ cần một cái ôm... Bởi một cái ôm đôi khi còn giá trị hơn nhiều lời nói được thốt ra. Mỗi khi khóc, không cần an ủi nhiều, chẳng cần hỏi han nhiều... chỉ cần vòng tay và ôm vai thôi. Lúc ấy, sẽ bớt đi những nức nở vì trái tim đã ấm áp hơn và bờ vai cũng được giữ chặt hơn. Sắp xa nhà,...