Chồng đi tù 3 năm, ở nhà vợ đã có 2 con
Vĩ không thể tưởng tượng được, người đàn bà mà mình vẫn coi là “hậu phương” vững chắc lại đi bước nữa và có hẳn hai đứa con trong khi vẫn là vợ gã
ảnh minh họa
Vĩ là một kẻ “chọc trời khuấy nước” có tiếng đất Cảng. Ở tuổi 17, khi mà các thanh niên trẻ con đang mài đũng quần trên lớp học phổ thông thì Vĩ đã có “số má” trong giới giang hồ, bảo kê ở khu vực chợ Sắt. Trẻ trâu, manh động, liều lĩnh lại là con nhà võ, Vĩ dễ dàng trong việc “lấy số” và khẳng định vị thế “ông trùm” của mình trong địa hạt bảo kê các nhà hàng kinh doanh và đòi nợ thuê. Dưới trướng Vĩ có hơn hai mươi “anh em” toàn thành phần “hổ báo” sẵn sàng “xin tí huyết” những kẻ nào “lệch sóng”!. Sống và làm việc ngoài lề xã hội, nhưng Vĩ cũng như bao gã đàn ông khác, con tim vẫn rung động trước đàn bà!
Lệ là người đàn bà mà Vĩ đã mê từ khi Vĩ còn là một tay lơ xe ở tuổi 15. Lệ hơn Vĩ hai tuổi, làm nhân viên cắt tóc gội đầu ở một quán gần bến xe Tam Bạc. Đôi lần Vĩ đến quán thấy Lệ xinh xinh, trông cũng hay hay nên muốn tán, tán mãi tưởng đổ mà vẫn không đổ, thế là Vĩ lại càng thích hơn. Ngày còn trẻ, Vĩ đã nghĩ “nhất định sẽ lấy chị này làm vợ!”.
Hai năm sau, khi Vĩ đã có “số” tại đất Cảng, nhàu hơn, trải đời hơn cái tuổi 17 rất nhiều, Vĩ quay lại nơi Lệ làm việc, nói với chủ quán nhượng lại cửa hàng để Lệ làm chủ, chủ quán vừa tỏ thái độ lừng khừng, Vĩ gọi luôn một lũ đàn em đến thị uy, thế là ngay hôm sau Lệ đã được lên làm bà chủ, quản lý 4 nhân viên dưới quyền. Thấy Vĩ nói được làm được, không còn trẻ trâu như ngày xưa nên Lệ cũng xiêu lòng, hai người bắt đầu đi lại từ khi ấy, đứa 17 – đứa 19 nhưng trông cứ như hơn 30 tuổi, già đanh!
Hai người ăn ở với nhau như vợ chồng một thời gian thì Lệ có bầu, Vĩ về nhà xin phép hai bên tổ chức cưới hỏi đàng hoàng, nhưng vì khi ấy Vĩ vẫn chưa đủ tuổi đăng ký kết hôn, và cũng chẳng quan tâm đến mấy cái thủ tục “vớ vẩn” ấy, Vĩ bảo “Vợ tao đây, ai dám nói đây không phải vợ tao? Tao cắt gân!”. Thì nào ai dám phản biện gì, thế giới của Vĩ sống, vốn ít cần những thứ thủ tục hành chính ấy, thậm chí như Vĩ là vẫn còn chu đáo, chứ thường thì các cặp vợ chồng xã hội, hôm nay là vợ anh này, mai đã là “vợ thiên hạ” rồi! Vậy nên, hiển nhiên Lệ là vợ Vĩ, và sắp làm mẹ của con Vĩ!
Bắt đầu có gia đình, Vĩ nghĩ nhiều hơn đến tương lai con cái, ngoài anh em xã hội! Vĩ muốn nhiều tiền hơn để lo cho tương lai “gia đình nhỏ” và “gia đình lớn” nên bàn bạc với đàn em cùng lên kế hoạch bành trướng địa bàn hoạt động, rộng hơn và liều lĩnh hơn nữa mới mong “lấy số” thành công!
Video đang HOT
Có ba nhà hàng Karaoke kiêm khách sạn liên hoàn có tiếng khu vực nội thành là khó dằn mặt nhất vì có “chống lưng” là quan lớn, kể cả bang bảo kê manh động, có số má “cứng” nhất đất Cảng cũng phải dè chừng “bóng quan lớn”. Nhưng Vĩ nghĩ “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp?” “Một là xanh cỏ, hai là đỏ ngực” không thể “án binh bất động” thế này mãi được, nghĩ thế nên Vĩ quyết liều!
Vĩ gọi nguyên một phi đội hơn 50 choai choai đến dàn trận gây chiến, đánh đập khách đến chơi, phá cửa hàng và gây rối khu vực đòi phí bảo kê hàng tháng…Chủ quán cũng không phải dạng vừa gọi ngay công an đến dẹp loạn, nhưng trước khi công an đến thì Vĩ đã kịp “tẩn” cho chủ quán sưng hết mặt mũi rồi rút êm. Vụ đó có vài đàn em dưới trướng bị dính “phốt” nhưng cuối cùng cũng được “ân xá” nhờ các mối quan hệ của Vĩ. Tuy thế, bên kia vẫn hận Vĩ đã làm gãy mũi chủ quán nên truy đến cùng, thế là may mắn cho đời Vĩ là gã chưa đủ 18 tuổi nên được giảm án xuống 3 năm tù giam với vô số các tội danh mà khi vào trại, mấy gã “bộ đội già” cũng phải ngán!
Trước khi bị tuyên án, Vĩ dặn dò vợ rất kĩ “Anh đi, nhưng vợ không phải lo cho anh, có các em ở nhà, vợ cần gì thì bảo chúng nó, anh về nhanh thôi, cứ an tâm mà sinh con, anh không để vợ khổ đâu!”. Nói xong thấy vợ sụt sùi Vĩ lại càng thương, nhưng Vĩ vẫn phải đi tù nên đành quay sang dặn dò mấy anh em “Chúng mày ở nhà quan tâm chị và cháu thay anh!”. Mấy ông em choai choai gật lia lịa, nghe đại ca nhờ vả nên đứa nào cũng tranh nhau chăm sóc chị nhiệt tình.
Trong số đàn em của Vĩ, có một gã “chăm sóc” Lệ nhiệt tình hơn cả, là Hùng. Gã này hơn tuổi Vĩ nhưng vì Vĩ trông “già khú” và nể cái “số má” của Vĩ nên gọi là anh. Vì gần gũi với gia đình Vĩ nhiều nên Hùng cũng có thiện cảm với Lệ, nay nhân dịp anh Vĩ đi xa lại có lời nhờ vả, nên Hùng cũng nhiệt tình giúp đỡ, mang luôn quần áo sang ở nhà Vĩ để chăm chị và cháu!
Chăm đi chăm lại thế nào mà ngay sau khi Lệ sinh đứa đầu thì ngay lập tức lại có bầu! Mà “chính chủ” lần này là Hùng. Hai người đã không thoát khỏi tình trạng “lửa gần rơm” nên…
Vĩ nghe thông tin trong tù từ một người em kể lại mà mắt vằn lên như con thú bị thương, gã hận đến sôi máu. Tại sao? Gã gầm lên trong tù “Gã đã làm gì mà cả vợ gã lẫn anh em đều phản bội gã?” Phen này gã ra trại, chúng nó sẽ biết tay!
Ngày ấy cũng đã đến, Vĩ vừa bước chân ra khỏi trại thì lập tức về nhà để giải quyết ân oán. Nhưng thấy cảnh “vợ” mình hai nách hai con nheo nhóc, gã kia thì lại “thay” Vĩ “ăn cơm cân mặc áo số” vì lo cho “vợ con” gã thì lòng Vĩ lại chùng xuống.
Sau khi nghe Lệ khóc cạn nước mắt vì lỗi lầm với cả hai ông chồng “Số em là số sát phu, ai lấy em cũng đều đi tù cả!” rồi nhìn thấy hai đứa nhỏ, lòng thiện lương của Vĩ trỗi dậy. Gã ngẫm nghĩ nhiều ngày rồi lại tặc lưỡi “Thôi thì mình lại làm phúc cho nó như nó từng làm phúc cho mình!”.
Lần này, gã đã đủ tuổi để đăng ký, nghĩ thế nào gã lại dắt tay vợ đi đăng ký “chính chủ” rồi khai sinh cho hai đứa con mang họ gã. Vợ gã cũng ngạc nhiên lắm, không hiểu do ăn cơm tù hay bị làm sao mà đột nhiên gã lành tính đến lạ “Lần này anh về, anh tính mở xưởng mộc thủ công mỹ nghệ, nghề anh học trong trại. Anh tính rồi, anh đi có 3 năm mà em hai đứa, thêm một ông chồng, giờ anh lại quay lại với anh em, đi thêm vài năm nữa thì em lại làm vợ người ta. Thôi! Anh vì em vậy. Mình còn trẻ, mình làm lại được!”.
Theo VNE
Anh đã mang đến cho em một cuộc tình
Em không thể tiếp tục mụ mị, cũng không thể tiếp tục những cơn say mặn đắng nơi bờ môi, cũng không còn đủ hơi sức nữa để tiếp tục yêu anh.
Trong 1001 lý do, chỉ có hai lý do dành cho tình yêu của anh.
Môt là tình anh đã hết, hai là tình yêu trong anh quá ít ỏi!
Em đã luôn tự hỏi rằng, nếu yêu, con người ta có thể quyết đoán và lý trí như thế không? Có ai yêu mà không bị mù quáng không? Sau những chuỗi ngày dài mệt mỏi, những đêm lặng câm trong nước mắt đã có lúc em nghĩ rằng, hay mình sẽ chết nhưng em không đủ can đảm? Em đã từng chết một lần nên em sợ cái chết do chính mình gây ra.
Em nhớ anh, nhớ một người đàn ông lạnh như băng với em, nhớ một người con trai dành cho em thứ tình yêu ít ỏi. Em làm tất cả mọi điều, viết blog cũng chỉ vì muốn anh chú ý tới em, muốn anh nói rằng, anh yêu em nhưng em ngốc quá! Thời gian qua em đã tự biến mình thành trò cười trước mặt anh, trước mặt mọi người, ngày nào nước mắt cũng lăn dài trên gò má em, nghĩ tới anh trong vô vọng, trong đau khổ, tủi hờn...
Em biết tình yêu không thể ép buộc, em không thể bắt anh ở bên em khi anh không muốn, không thể gặp anh khi anh không thích. Gần một năm qua em yêu anh trong tuyệt vọng, kỷ niệm với anh không nhiều, những buổi hẹn hò cũng chẳng có và sẽ chẳng bao giơ có nữa... anh cũng rất ít khi dịu dàng, ân cần hay quan tâm tới em. Có lẽ những lần anh nói anh yêu, anh nhớ em cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, vậy mà sao em muốn quên anh đi lại thật khó!
Em chia tay người yêu vì em bế tắc, vì em không thể quên anh, anh biết em chia tay, biết em đang buồn, đang cô đơn nhưng anh vẫn im lặng chẳng nói gi, cũng chẳng đến bên em, cũng chẳng an ủi em. Anh có biết lúc này em cần bờ vai của ai nhất không? Muốn nhận sự ấm áp từ ai nhất không? Em biết tình yêu của em dành cho anh lớn hơn anh dành cho em rất nhiều. Em biết và em chấp nhận nó sau bao lần cố đấu tranh với lý trí của mình, con tim em đã thắng nhưng lòng em tràn ngập nỗi đau. Mưa và nước mắt em đã khóc không biết bao nhiêu vì anh nhưng anh lạnh với em quá! Đơn giản bởi một điều em chỉ là giây phút thoáng qua trong đời anh, không mặn mà, không sâu sắc... tình anh thì như cơn gió thoảng, còn tình em như một hòn đá cô đơn, chờ và ngóng trông trong đau đớn. Em đã kết thúc tất cả, giơ chỉ còn lại mình em với bao vết thương lòng trĩu nặng...
Anh co biêt đươc tinh yêu em danh cho anh lơn lao đên nhương nao không? (Anh minh hoa)
Anh đã đi và anh đi mãi... em và anh là mặt trăng và mặt trời xa lắc. Người em yêu thì bỏ em đơn độc lẻ loi, người bị em làm tổn thương thì lại luôn dang vòng tay rộng mở đón em về... Có lẽ em đã sai khi muốn lòng bình yên mà làm tổn thương người yêu em nhất! Em đã sai khi bỏ anh ây đi vào lúc này...
Đã không ít lần em tự hỏi sao anh không đến tìm em? Anh yêu em, anh không thấy nhớ em nhiều sao? Liệu đã có khi nào anh muốn có em trong cuộc đời anh? Muốn giành lấy em từ tay người đàn ông khác? Anh biết không, đã có lúc em từng nghĩ nếu anh nói anh cần em, anh yêu em nhiều hơn hay quan tâm tới em hơn thì em sẽ vứt bỏ tất cả để đến bên anh....
Tình là gi hả anh? Tình anh là gi giữa dòng người đông đúc chen lấn? Em cũng đi giữa đám đông, lòng tự nhủ sẽ phải để tình em ngủ yên thôi, sẽ phải bước ra khỏi cuộc đời của anh thôi! Em không thể tiếp tục mụ mị, cũng không thể tiếp tục những cơn say mặn đắng nơi bờ môi, cũng không còn đủ hơi sức nữa để tiếp tục yêu anh. Em mệt nhoài sau những tháng ngày vô nghĩa, với sự thất vọng về bản thân mình, xấu hổ với những gi em đã gây ra...
Em mệt và rất mệt. Em muốn khóc nhưng em không còn có thể khóc được nữa. Anh mắt buồn lặng nơi thềm cửa, nơi đã từng là khoảng trời của riêng anh và em, những hôm gió thổi lạnh lẽo lạnh bên mặt hồ, chỉ mình em ngồi đó, chỉ mình em mà thôi... Giơ em đã tỉnh, em sẽ phải để tình em ngủ yên để đổi lại những giây phút bình yên trong anh, trong em, để sẽ không còn là nỗi buồn của anh nữa, sẽ không là người làm cho anh mệt mỏi sau những buổi làm việc căng thẳng.
Có lẽ đây là lần cuối cùng em để cho tình em được dâng lên, là lần cuối em nói: "Em yêu anh!". Trong tình yêu của mình có một điều an ủi em lớn nhất là gi anh có biết không? Là anh không dối gạt em hay đùa cợt với em, dù sao em cũng cảm ơn anh vì đã cho em một cuộc tình.
Theo VNE
Đánh mất đi tình yêu Khi anh không còn nhắn tin mỗi ngày, không còn xuất hiện trước cửa nhà mỗi tối, tôi mới thấy lòng mình buồn cô đơn khôn tả. Có lẽ anh đã có vị trí quan trọng trong trái tim từ khi nào mà tôi không hề hay biết. Ra trường đi làm đã hai năm, cũng đã đến tuổi lập gia đình nhưng...