Chồng đi gái, vợ làm ngơ như không biết
Anh vốn là kẻ lăng nhăng, bạ đâu ngủ đó. Trước đây, anh yêu tôi cũng chỉ vì tôi xinh đẹp lại có tiếng ngoan hiền.
Lấy nhầm ông chồng lăng nhăng
Lấy chồng, tôi mới phát hiện mình bạc phước vì chồng đi sớm về tối, không bao giờ ở nhà, chỉ tính tới chuyện ăn gì, chơi gì, với ai… Tôi cảm thấy mình sống như cái bóng trong nhà chồng. Bao lời hứa hẹn thủy chung anh đã quên hết, chẳng còn lại gì, chỉ còn lại là tình nghĩa, là cái mái ấm giả tạo để người ta nhìn vào không khỏi cười chê.
Anh vốn là kẻ lăng nhăng, bạ đâu ngủ đó. Trước đây, anh yêu tôi cũng chỉ vì tôi xinh đẹp lại có tiếng ngoan hiền. Với anh, có lẽ lấy được cô vợ xinh đẹp lại trong trắng, anh tự hào lắm. Nhưng rồi, những ngày tháng vui vẻ yêu đương cũng tan theo mây khói. Anh lại trở về với bản năng của anh, con người hám gái.
Video đang HOT
Từ ngày lấy vợ, anh ít khi về nhà ăn cơm tối. Tối nào anh cũng biện lý do bận công việc để trốn tránh về nhà, và có khi anh đi cả đêm không về, nhờ bạn gọi một cuộc điện thoại về cho vợ là xong. Tôi cảm thấy người chồng này không tốt ngay từ thái độ đó. Nhưng tôi luôn tỏ ra là người vợ chỉn chu, chung thủy và ân cần với chồng, hi vọng rằng anh có thể thấy tôi như vậy mà hối cải, quay lại bên vợ con.
Khuất mắt trông coi cho khỏi đau lòng
Tôi cũng nghe bạn bè bàn tán nhiều rằng chồng tôi này nọ, hay qua đêm ở các nhà hàng khách sạn nhưng tôi vẫn phớt lờ. Không phải tôi không nghi ngờ, chỉ là tôi không muốn &’mua dây buộc mình’, sợ suy nghĩ quá nhiều sẽ làm mình mệt thêm. Hàng xóm láng giềng luôn mang tới cho tôi những câu chuyện không hay về chồng. Họ nói rằng, những ngày tôi đi công tác, chồng tôi thường đưa gái về nhà, mỗi hôm một cô khác nhau nên họ cũng không biết chồng tôi đang yêu cô nào.
Họ nói rằng, những ngày tôi đi công tác, chồng tôi thường đưa gái về nhà, mỗi hôm một cô khác nhau nên họ cũng không biết chồng tôi đang yêu cô nào. (ảnh minh họa)
Tôi xưa nay nghĩ chồng ra ngoài gái gú đã buồn lắm rồi nhưng lại còn đưa gái về nhà thì quả thật chồng đã đổ đốn. Tôi buồn lắm nhưng chỉ biết cười trừ cho xong vì không muốn thiên hạ dị nghị nhiều chuyện gia đình tôi.
Tôi nói cho chồng nghe những lời bàn tán đó nhưng lại ý từ rằng: “Em tin anh, anh sẽ chẳng bao giờ như thế. Em biết anh không phải là người như vậy nên em đã mắng cho họ một trận vì cái tội hay soi mói nhà người khác”. Tôi nói vậy và chồng cũng chỉ cười, lại gần tôi và nói, “ừ, cảm ơn em”.
Tôi biết rõ mồn một là chồng đi ngoại tình, cặp bồ và thậm chí là đưa gái về nhà nhưng tôi không muốn chồng biết tôi phát hiện ra. Tôi làm ngơ coi như không biết, vẫn luôn nghĩ chồng mình là người thủy chung, trọn nghĩa tình với vợ để chồng cảm thấy hối lỗi vì chuyện đó. Tôi muốn dùng cách này để chồng cảm thấy áy náy về hành động của mình. Lúc nào cũng tỏ ra là người vợ thủy chung, không bận tâm tới chuyện bên ngoài của chồng. Nhưng tôi cũng không biết mình còn chịu được đến bao giờ nữa.
Theo Eva
Bị bạn trai khinh thường vì làm đẹp bằng "dao kéo"
Khi tôi thành thực kể lại mình đã trải qua 3 lần chỉnh dao kéo trên mặt, anh chạm vào mặt tôi, rồi buông một câu lạnh lùng "Còn cái gì không giả nữa không em?".
Từ nhỏ tôi đã quen với việc phải sống tự lập. Ba mẹ tôi đều đang ở nước ngoài, gửi tôi cho bà ngoại chăm sóc từ năm tôi lên 5 tuổi. Ba mẹ gửi tiền cho tôi hàng tháng và thỉnh thoảng có về thăm tôi 1 năm vài lần. Khi tôi học tiểu học, trong khi những đứa bạn khác được ba mẹ lai đi đón về, thì tôi đã phải đi một mình tới trường, tự cầm tiền chi tiêu và tự lo bữa ăn giấc ngủ cho mình. Dần dà đã thành một thói quen, tôi luôn tự biết quyết định mọi việc về bản thân và không khi nào khiến ba mẹ phải lo lắng điều gì. Lên lớp 9, bố mẹ cũng tin tưởng đưa luôn thẻ ATM cho tôi cầm. Gia đình luôn động viên tôi bằng những khoản tiền thưởng hậu hĩnh nếu tôi có kết quả học tập tốt.
Năm 15 tuổi, một lần trên đường đi học về, tôi bị một chiếc xe máy tông phải. Tôi sợ phát khóc khi thấy phần môi và cằm bị dập xuống đường, chảy rất nhiều máu. Thế rồi phần vì chủ quan nghĩ rằng chỉ bị gẫy răng, phần khác vì không muốn bà ngoại lo lắng nên tôi đã không đến bệnh viện. Hậu quả là vết thương trên môi của tôi do không được xử lý kịp thời nên đã để lại sẹo. Tuy không lớn, nhưng vết sẹo đó khiến miệng tôi trông mất cân đối và khá kì quặc. Lúc đầu tôi cũng chẳng để ý đến nó quá nhiều. Nhưng sau đó, bạn bè khi gặp tôi đều hỏi về lý do tôi bị sứt môi. Có đứa còn bảo: "Khổ thân mày, sao hồi ấy dại thế không đến viện để người ta khâu cho, giờ ra nông nỗi này." Cứ xem cách chúng nó nhìn tôi bằng vẻ mặt thương hại là tôi lại không chịu nổi. Tôi đã soi mình trong gương hàng trăm hàng nghìn lần, với ý nghĩ làm thế nào để xóa đi được vết sẹo đó, làm thế nào để lấy lại gương mặt bình thường của ngày xưa. Hàng ngày đến trường, tôi luôn mím chặt môi để tránh sự chú ý của những đứa bạn. Và tôi lại càng quyết tâm rằng mình sẽ phải phẫu thuật ngay khi có khả năng.
Bằng tiền tiết kiệm của mình, và với bản lĩnh tự lập từ bé, tôi quyết tâm tìm đến một bệnh viện uy tín trong thành phố. Thế là tôi trải qua lần chỉnh sửa thẩm mỹ đầu tiên trong đời, một cuộc tiểu phẫu là đi vết sẹo trên môi của tôi. Nó hoàn toàn không đau đớn như tôi đã tưởng tượng trước đó. Sau 10 ngày, tôi được các bác sỹ tháo băng. Lúc nhìn vào khuôn mặt của mình trong gương, tôi đã thật sự xúc động. Đây chính là mong muốn của tôi suốt gần một năm phải chịu đựng vết sẹo xấu xí.
Sau lần tiểu phẫu khá thành công, trong tôi luôn ám ảnh ý nghĩ rằng mình có thể trở nên xinh đẹp hơn với những cuộc phẫu thuật tiếp theo. Tôi đâu biết rằng mình đang lạm dụng sự can thiệp của dao kéo. Vào đầu năm lớp 10, tôi đã cắt mí và làm lại răng bằng số tiền thưởng của bố mẹ cho tôi khi thi đỗ cấp 3. Đôi mắt tôi từ bé đã không đẹp vì bị sụp mí giống nhà nội. Nếu có thể thay đổi, tôi mong muốn mình có một đôi mắt với hai mí rõ ràng, trông sẽ trẻ trung và dễ thương hơn bây giờ. Tôi không biết mọi người nghĩ gì về phẫu thuật thẩm mỹ. Nhưng đối với tôi, tôi không kiềm chế được cảm giác thích thú với sự thay đổi mới lạ trên khuôn mặt mình. Nó thôi thúc tôi làm mọi việc để có được vẻ đẹp hoàn hảo hơn. Một cái gì đó như là sở thích nghiện shopping, nghiện rượu mạnh hay thuốc lá, không thể cưỡng lại được. Tôi đã nhịn cả ăn uống để có tiền đi nâng mũi - điểm thiếu sót cuối cùng trên gương mặt tôi hiện giờ.
Thật sự, tôi rất sung sướng khi bạn bè ở lớp mới đều nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ. Với gương mặt xinh đẹp, sống mũi thanh tú và cặp mắt tròn to rõ hai mí, tôi đi chụp ảnh cho nhiều shop quần áo nổi tiếng và trở thành teen model quen mặt của một vài trang báo mạng. Thi thoảng tôi đi tắm trắng để có được làn da trắng mịn, càng khiến tôi xinh nổi bật hơn. Facebook của tôi thậm chí cũng bị quá tải vì số lượng người kết bạn và theo dõi. Cũng trên trang mạng của mình, tôi đã quen anh. Anh là người luôn chăm chỉ comment những album ảnh của tôi bằng lời khen có cánh. Tôi vẫn nhớ mình đã hạnh phúc đến nhường nào khi anh gửi message vào hòm thư facebook: "Ngày nào anh cũng phải vào mạng để ngắm ảnh em. Anh có thể xin em số điện thoại để được nói chuyện với em nhiều hơn không?".
Sau 1 thời gian tìm hiểu, tôi đã nhận lời yêu anh. Anh rất trân trọng tôi và luôn có mặt ngay khi tôi cần. Tôi chưa từng được một ai cung phụng như thế. Tôi đi đâu đã có anh đến đón, mua cho tôi điện thoại, máy nghe nhạc đắt tiền và các loại quần áo hàng hiệu xa xỉ. Tôi sẽ chẳng bao giờ quên được sự dịu dàng khi anh nói, rằng "Em là niềm tự hào của anh. Thật may mắn cho anh vì có được tình yêu của em". Đứa con gái nào chẳng hạnh phúc khi được người yêu chiều chuộng chứ! Thành thực mà nói, tôi muốn cảm ơn công nghệ thẩm mỹ đã giúp tôi có được gương mặt hoàn hảo như bây giờ. Tôi biết với nhiều người, chỉnh sửa và đụng chạm dao kéo là một điều không tốt đẹp cho lắm, nhưng đối với tôi thì lại khác. Tôi đã có một cuộc sống hoàn hảo, được nhiều người biết đến và quan trọng hơn hết là tôi đã có anh.
Việc yêu anh sẽ chẳng khiến tôi lăn tăn gì, nếu không có buổi đi xem phim hôm đó, chính tai tôi đã nghe thấy anh nói: "Bọn con gái bây giờ lừa tình sợ thật, đua đòi đi bơm chỗ này, đắp chỗ nọ, anh nhìn phản cảm quá. Vợ anh không được giống thế đâu nhé." Câu nói của anh làm tôi giật bắn mình. Anh vẫn chưa hay biết gì cả, vẫn vô tư yêu chiều tôi như mọi lần. Anh đâu biết trong tôi là biết bao nỗi sợ hãi đang bóp nghẹt tâm trí, khiến tôi run lập cập không nói nổi câu nào. Ngay lúc đó, tôi có cảm giác mình là kẻ dối trá, đang lừa dối anh một sự thật đáng xấu hổ. Tôi sợ lắm nếu như anh phát hiện ra tôi đã chỉnh sửa mặt mình như thế nào để được xinh đẹp như bây giờ. Cũng từ đó, tôi biết cơn ác mộng đã chính thức bắt đầu...
Thời gian trôi qua được nửa năm. Tôi sống trong lo lắng, hay bị giật mình và luôn nơm nớp khi có ai đó chẳng may chạm tay vào mặt mình. Nhiều khi tôi chỉ muốn nói với anh tất cả sự thật cho nhẹ lòng, nhưng nghĩ thì dễ, mà làm thì sao khó quá. Thế rồi một hôm, tôi vào facebook và bàng hoàng nhận ra mình bị ai đó tag trong album ảnh của lớp cấp 2. Tôi vốn rất kín tiếng và ít chụp ảnh hồi đó. Nhưng thật sự tôi cũng không thể ngờ, chỉ vì một bộ ảnh mà cuộc sống và tình yêu của tôi đã thay đổi hoàn toàn. Những comment thắc mắc về sự thay đổi trên khuôn mặt tôi đã bị tất cả mọi người để ý. Mặc dù tôi tự remove mình ra khỏi cái note ấy nhưng nhiều người đã kịp viết trên wall khiêu khích "Hóa ra em này cũng chỉ là hàng giả" . Trước đây, họ khen ngợi tôi bao nhiêu thì giờ đây họ công kích tôi bấy nhiêu. Có những kẻ còn săm soi vào từng chi tiết trên gương mặt tôi, viết những status chế giễu, nhạo báng kinh khủng rồi tag tôi vào đó.
Tôi đã chỉnh sửa gương mặt với những nét hoàn hảo, nhưng chẳng lẽ chuyện đó lại đáng lên án đến vậy? (Ảnh minh hoạ)
Khoảng thời gian ấy, tôi thậm chí còn không dám vào trang xã hội của mình. Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy ức chế. Chuyện tôi sửa mũi, cắt mí, trám răng và là vết sẹo có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của mấy người đó đâu cơ chứ. Tôi biết có nhiều bạn gái cùng tuổi với tôi cũng đi sửa lại răng, làm lại mũi. Đó là chuyện cực kỳ bình thường ở thời buổi này. Vậy thì tại sao, tôi lại bị đánh giá là "hàng giả", "toàn dùng hàng fake"... Cảm giác của tôi lúc này còn đau khổ hơn trước kia, khi vẫn còn là "vịt con xấu xí" rất nhiều.
Khi tôi đang bị stress nặng vì phản ứng của mọi người trên mạng, cũng là lúc anh gặng hỏi tôi: "Có thật trước đây em sửa mũi với cắt mí không? Em phẫu thuật thẩm mỹ à?" Biết là muộn, nhưng tôi vẫn thành thực kể với anh tất cả. Từ việc tôi làm tiểu phẫu thế nào, cảm giác của tôi ra sao và lý do gì khiến tôi phải làm điều đó. Nhưng thật bất ngờ, nghe xong tất cả những điều đó, anh không hề cảm thông với tôi mà còn có hành động thật đáng sợ. Anh chạm vào mặt tôi, rồi buông một câu lạnh lùng "Còn cái gì không giả nữa không em?". Tôi như chết đứng khi nghe lời anh nói, nhưng anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng đó và làm tôi đau đớn hơn bằng những câu "Anh yêu em nhưng cứ nghĩ đến đống đồ giả đắp trên mặt em là anh hoàn toàn mất hết cảm giác. Em thích sửa chỗ này chỗ kia để lừa tình những thằng như anh phải không. Còn bé tí đã biết làm những trò này rồi". Anh còn nhấn mạnh "Chắc tại không có bố mẹ ở cạnh dạy dỗ nên mới nhố nhăng thế!".
Thực sự sau câu của anh, tôi chỉ biết òa khóc. Đúng là tôi không có bố mẹ ở bên dạy bảo. Đúng là tôi còn quá trẻ để trải qua 3 lần sửa thẩm mỹ như thế. Nhưng nếu anh thực lòng yêu tôi, sao anh không thể hiểu nỗi đau và áp lực mà tôi đã trải qua. Anh xa lánh tôi như thể tôi là một con bệnh truyền nhiễm. Tôi không sợ những lời chửi bới chát chúa trên mạng, nhưng tôi rất sợ sự im lặng của anh. Không thể vơi được nỗi nhớ anh, tôi chạy đến nhà anh và đứng ở đó cả đêm để được nhìn thấy hình bóng mà tôi yêu thương. Thế nhưng sáng hôm sau, tất cả những gì tôi nhận được từ anh chỉ là một ánh mắt nhìn tôi khinh thường. Tôi đã khóc rất nhiều để xin anh tha thứ, thậm chí còn hạ mình xin lỗi bằng được, chỉ mong anh chấp nhận vì dù sao chuyện cũng đã xảy ra từ trước khi chúng tôi yêu nhau. Tôi đã nói hết nước hết cái, nhưng anh đẩy tôi ra không thương tiếc và lạnh lùng "Xin lỗi, hiện giờ anh cảm thấy hơi chán nản. Anh sợ có lúc anh yêu em quá lại làm hỏng mặt em thì chẳng biết thế nào. Tốt nhất giờ em nên đi về, khi nào rảnh anh sẽ gọi".
Tôi cảm thấy mình không còn một chút tự trọng hay sĩ diện nào nữa rồi. Giá như tôi được biến mất khỏi thế giới này không chút đau đớn, không một ai nhận ra. Khi "rảnh" anh sẽ gọi ư?? Đó có phải là lời nói của những người đang yêu dành cho nhau không? Giờ đây anh ghê sợ và muốn rời xa tôi. Sao lại thế, anh đã hết yêu hay vì anh sợ phải nhìn thấy một gương mặt sau này sẽ có biến chứng?! Tôi thật không thể hiểu nổi. Một người đã từng rất yêu và tự hào về tôi giờ đang phũ phàng quay lưng lại, trong khi tôi rất cần một bờ vai để khóc lúc này.
Có lẽ, tình cảm của anh không như tôi nghĩ, cũng chỉ giả dối và "fake" như lời anh dành cho tôi khi nói về bộ mặt của tôi mà thôi. Nếu tôi không có gương mặt xinh đẹp, liệu anh có đến với tôi? Chẳng lẽ anh sợ mang tiếng là người yêu của đứa "xinh đẹp giả tạo, toàn xài hàng fake và lừa tình trên mạng" hay sao? Đáng lẽ anh phải đứng về phía tôi và bảo vệ tôi khỏi những lời cay nghiệt ấy chứ. Tôi đâu đáng bị đối xử như vậy?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sống nhờ lương của chồng phải biết nhục Còn về anh chồng, đúng là theo như những gì chị kể thì anh ta hơi quá đáng trong việc bắt bẻ chị cho bố đẻ 2 triệu đồng chữa bệnh. Nhưng trong hoàn cảnh này anh ta phải được thông cảm... Ảnh minh họa Chào độc giả, chào chị Lienhuong131, đọc câu chuyện của chị Lienhuong tôi rất thông cảm với hoàn...