Chồng đi “công tác” với bồ
Giữa cái vùng đất lạ lẫm này, chẳng ai hay biết về mối quan hệ của anh và Dao trong suốt 2 năm anh công tác tại đây, kể cả những người làm cùng anh trong dự án.
Anh là cán bộ nông nghiệp của Bộ, vợ anh – chị Hòa dạy học trong một trường cấp 2 ngay gần nhà. Hai vợ chồng có hai con gái lớn xinh xắn, đáng yêu, một bé 8 tuổi, bé út cũng lên 3. Cả hai cùng là công chức Nhà nước nên công việc không mấy bận rộn, ngoại trừ việc anh hay phải đi công tác xa nhà. Đổi lại, chị Hòa rất đảm đang, chăm chỉ, biết thu vén gia đình nên anh cũng chẳng mấy lo lắng.
Lúc chuẩn bị sinh con gái đầu lòng, anh chị mua nhà mới và chuyển đến khu phố này. Từ đó đến nay, chưa bao giờ hàng xóm nghe thấy hai vợ chồng to tiếng hay cãi vã bao giờ. Xung quanh nhà chị Hòa chủ yếu là các gia đình buôn bán, công nhân nên họ luôn tỏ thái độ nể trọng vẻ tri thức và sự ấm êm của gia đình chị.
Dù sinh con một bề nhưng anh không bao giờ đặt nặng vấn đề con trai – con gái. Thỉnh thoảng, anh còn đùa rằng “sinh con gái, nhà mình sau này tha hồ làm giá, lại chẳng phải lo nhà cửa, lo tiền cưới vợ cho con”. Những lời nói của anh cũng chẳng phải để an ủi chị, bởi anh cưng chiều hai cô con gái ra mặt, đi đâu chúng cũng quấn bố. Mỗi đợt anh đi công tác xa nhà, hai đứa luôn miệng hỏi bố, đi đâu về anh lại sà ngay vào nhấc bổng hai đứa lên ôm hôn thắm thiết.
Đợt đi công tác lâu nhất của anh diễn ra 2 năm, trong một dự án mới của Bộ triển khai ở các tỉnh miền núi phía Bắc.
Là cán bộ chủ chốt của dự án nên anh phải “nằm vùng” tại Lai Châu suốt một thời gian dài. Thời gian đầu, cuộc sống vắng vẻ, yên tĩnh của vùng núi này khiến anh thấy nhớ nhà và buồn tẻ vô cùng. Song dần cũng quen. Anh vẫn giữ thói quen sáng sáng cà phê nên có quen Dao, cô chủ quán “Gió núi” cách chỗ anh ở không xa.
Video đang HOT
Chia tay Dao, anh cũng có đôi chút tiếc nuối và day dứt (ảnh minh họa)
Vài lần ngồi cà phê, Dao đã nắm rõ “tung tích” của vị khách thủ đô này. Dao ít hơn anh cả chục tuổi, có lẽ vì vất vả từ sớm nên trông cô khá già dặn so với tuổi. Nhưng vẻ đẹp của cô thì không người đàn ông nào trong quán có thể ngó lơ. Khuôn mặt rạng rỡ, vóc dáng đầy đặn của Dao toát lên vẻ đàn bà hấp dẫn, đến anh cũng phải nhiều lần ngước nhìn.
Qua những buổi sáng cà phê tại quán, Dao chủ động xin số điện thoại và rủ anh đi chơi. Vài lần đầu, anh từ chối vì cũng thấy e ngại. Dù sao anh cũng có vợ và hai con, Dao là gái chưa chồng. Biết Dao quý mến mình thật nhưng anh không muốn vướng víu vào, sợ chuyện không hay.
Một tối cuối tuần, không hiểu dò la được tin tức từ đâu, Dao đứng trước phòng anh gõ cửa. Đến lần ấy, anh không thể từ chối được nữa. Và quả thực, anh cũng đôi lần luống cuống trước người con gái trẻ đẹp này. Từ đó, đêm nào cũng vậy, khoảng 11 giờ khi đã hết khách, Dao đóng cửa quán về phòng anh, sáng hôm sau lại đi sớm, chỉ trừ những hôm anh về Hà Nội hoặc vợ anh lên thăm. Giữa cái vùng đất lạ lẫm này, chẳng ai hay biết về mối quan hệ của anh và Dao trong suốt 2 năm anh công tác tại đây, kể cả những người làm cùng anh trong dự án.
Nhiều lần anh cũng lên tiếng hỏi Dao về chuyện chồng con song cô không kể nhiều. Cô chỉ tâm sự rằng làm chủ quán cà phê, cô được nhiều anh để ý, có cả những người đàn ông lớn tuổi, buôn bán giàu có nhưng “chắc em cao số, chẳng thấy hợp với ai cả”. Anh giục Dao tìm một người tử tế lấy làm chồng, chứ “sống với anh thế này thì thiệt cho em quá”. Anh chẳng giấu giếm Dao chuyện gì về vợ con và cô cũng biết, sẽ không bao giờ anh đánh đổi gia đình hạnh phúc ấy để ở bên cô, song Dao vẫn kiên quyết: “Em tự biết lo cho mình. Chỉ cần được ở bên anh thêm bất cứ ngày nào thì em sẽ vẫn cố níu kéo”.
Trong suốt 2 năm ấy, cứ cách một tháng, chị lại đều đặn lên thăm anh một lần. Những tháng chị không lên được, anh bắt xe về với 3 mẹ con. Và như thành lệ, không ngày nào anh quên gọi điện về nhà xem vợ con ăn uống, học tập, làm việc ra sao. Được chồng quan tâm, chị Hòa thấy bớt xa cách phần nào.
Dự án kết thúc, chính Dao đến phòng anh thu dọn đồ đạc tiễn anh về. Trước lúc lên xe, Dao khóc như mưa, chẳng nói chẳng rằng, trong anh cũng có đôi chút tiếc nuối và day dứt. Sau buổi ấy, anh không có dịp nào trở lại Lai Châu thăm Dao nữa. Hai người cũng cắt đứt hoàn toàn liên lạc. Anh lại trở về với chị Hòa và hai cô con gái đáng yêu. Không một ai hay biết về mối quan hệ của anh và Dao trong thời gian đó.
Bẵng đi mấy năm, một tối đang xem ti vi một mình, vợ cùng hai con anh đi dự liên hoan văn nghệ khu phố, anh nhận được một cuộc gọi lạ. Đúng là Dao, anh vẫn nhận ra giọng nói đặc trưng của cô. Cô hỏi thăm anh đủ chuyện, Dao cũng kể lể đủ điều. Cô vẫn là chủ quán “Gió núi”, chưa lấy chồng nhưng sống cùng một bé trai. Nghe đến đây, anh hơi sững người, không dám cất lời hỏi xem đứa bé là con ai thì Dao đã lên tiếng: “Em muốn con được gặp anh một lần, chỉ một lần thôi. Em không muốn ảnh hưởng đến gia đình anh nhưng nghĩ đến con, nó cần biết bố nó là ai anh ạ…”.
Vừa cúp máy, đầu óc anh ong ong như không nghe thấy gì. Trước mắt anh chỉ còn màu đen xám xịt của bóng đêm. Anh sẽ gặp con theo như nguyện vọng của Dao hay sẽ vờ như không có cuộc gọi này. Đốt hết nửa bao thuốc, anh vẫn chưa biết phải làm gì trước sự thật bất ngờ anh vừa mới biết trong cuộc điện thoại…
Theo Afamily
Tiếc nuối
Từng cơn gió kèm theo những hạt sương mai li ti thổi thăn thắt vào cửa kính ô tô khiến Nguyên thấy lạnh. Những rặng nho, vườn hồng thoáng ẩn thoáng hiện, bầu trời cao nguyên thoáng đạt, xanh thẳm với anh rất quen thuộc giờ bỗng trở nên xa xôi, lạ lẫm.
Cách nhau chỉ non nửa ngày đường mà sao mọi thứ đã khác hẳn, giờ này chắc Sài Gòn bắt đầu tan tầm, những con người bé nhỏ nhích dần nhích dần trong cái dòng người tưởng như bất tận mặc cho trên đầu nắng như đổ lửa, mặt đường nhựa loang loáng gắt gỏng tỏa nhiệt và anh cũng chỉ là một sinh linh bé nhỏ trong dòng chảy xô bồ ấy, ngán ngẩm nhìn những con số đếm ngược trên cột đèn giao thông, những con số, phải rồi những con số mà anh ghét cay ghét đắng, chính nó đã vắt kiệt anh, biến anh thành một chi tiết máy vô hồn trong cái vòng xoay cơm áo của cuộc đời mà ai không chịu nổi lực hướng tâm đầy quyền uy và đáng ghét của nó sẽ trở thành kẻ vô công rồi nghề mặc cho bà vợ lắm lời nhiếc móc hoặc tìm sự giải thoát bằng cái chết bí ẩn và trở thành đề tài đàm tiếu cho cả công ty...
Không biết giờ này Nhã đang làm gì nhỉ? Chắc cũng cũng lích nhích, chen lấn vượt đèn đỏ hay mãi miết với những con số? Nực cười! Anh thì ghét cay ghét đắng còn với nàng nó lại là niềm đam mê vô bờ và dĩ nhiên anh chỉ còn biết ngoan ngoãn làm theo cái trình tự máy móc mà nàng đã lập trình sẵn từ việc ngủ dậy mấy giờ, ăn sáng thế nào, ăn gì để đảm bảo năng lượng, mỗi tuần chỉ "giao ban" một lần vào tối thứ bảy để đảm bảo sức khỏe không có ngoại lệ...vv. Đến công ty vội vội vàng vàng nhấn nút thang máy với con số mười khô khan,vô vị lại phải cố lách mình trong chiếc hộp đầy cứng người, nồng nặc mùi nước hoa đắt tiền và mĩ phẩm xa xỉ khiến cái không gian chật chội như đặc quánh lại nghẹt thở, thang máy lao vun vút rồi dừng lại trước những con số mặc định mặc cho trời nắng hay mưa tâm trạng những con người trong đó vui hay buồn, chính xác đến lạnh lùng... Vậy mà anh cố sống cố chết kể cả việc giở thủ đoạn để có được một chỗ đứng trong cái tòa cao ốc này.
Xe lên đến đèo Prenn, từng cơn gió ùa vào ô cửa kính tê buốt, ánh đèn đường hắt những tia sáng đỏ quạch, thành phố bồng bềnh trong màn sương hư ảo... Mặc cho đám bạn đồng nghiệp í ới gọi nhau ra nhà thủy tạ, anh lặng lẽ khoác áo choàng, bước lững thững trên con đường xưa, con đường giờ cũng trở nên lạ lẫm, những chùm mimosa nhỏ xíu khẽ rung rinh như muốn trêu ngươi... Anh như kẻ mộng du, cô độc nhặt nhạnh những mảnh vỡ của mối tình đầu để rồi một mình gặm nhấm nỗi đau. Với anh tất cả giờ đã hoàn toàn xa lạ, từ hàng cây, gốc phố đến cả những con người nơi đây hình như đã biến mất, vậy mà trước khi đi anh đã háo hức như một đứa con chạy trốn giờ trở về mái nhà xưa, không anh cũng chỉ là một thực thể tồn tại rồi mất đi trong cái thế giới sắc không vốn dĩ đã rã rời vì vòng quay cuộc sống... Dãy nhà trọ giờ cũng đã biến mất, dãy nhà trọ với những phòng trọ ẩm thấp thoang thoảng mùi cà ri, mùi gia vị và cũng chính nó đã chứng kiến lễ lên ngôi của anh và nàng, dưới ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn đường hắt qua ô gió, tiếng nàng thở gấp, những đường cong lồ lộ khêu gợi, cả hai vồn vã quay cuồng trong vũ điệu vừa đắm say vừa man dại. Chỗ ấy giờ mọc lên một cái khách sạn to đùng, đứng chễm chệ như hãnh diện như thách thức...
Nguyên rẽ vào một quán cà phê cóc gọi ly đen nóng và gói thuốc 7 diamons, mùi vị thơm thơm ngai ngái của thuốc lá đã lâu lắm rồi anh không đụng đến nhất là từ ngày cưới Nhã. Lần đầu gặp nàng nàng nhíu mày "Anh hôi thuốc", lần anh đặt nụ hôn đầu,nàng đón nhận một cách đê mê rồi nhíu mày: "Miệng anh hôi thuốc".
Những giọt mưa mỗi lúc một dày, mùa này cao nguyên buồn quá, mưa lạnh khiến người ta lười ra khỏi nhà thì phải, con đường vắng teo, trầm mặc ủ dột dưới màn mưa. Thì ra từ lâu anh không còn thuộc về thành phố này nữa rồi, không biết giờ này nàng đang ở đâu,chỉ còn đêm nay thôi ngày mai lại phải trở về với cái thành phố chật chội, tắc nghẹt người, con số mười lạnh lẽo trên thang máy và hãy đợi tối thứ bảy mà thể hiện mình là đàn ông... Ngoài trời vẫn mưa nặng hạt, từng ngọn gió lạnh thông thốc khiến anh càng tê tái cô độc như một mảnh vỡ le lói giữa bầu trời đêm xa lạ.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cơ hội Mắt Linh nhòa đi vì hành động của người đàn ông lạ lẫm và tốt bụng. Linh không nói được gì mà lịm đi ngay sau đó... Đang làm việc thì Công có điện thoại di động. Hóa ra là Linh - cô sinh viên báo chí đi cùng chuyến xe khách về quê hôm trước. Công lật lại kí ức của mình...