Chồng đi công tác, vợ lên giường với hàng xóm
Phải đắn đo suy nghĩ mãi tôi mới quyết định viết lên những dòng tâm sự này mong nhận được những lời khuyên chân thành tứ phía độc giả. Biết đâu được sau khi nhận được những comment của mọi người tôi lại có đủ bao dung để tha thứ cho lỗi lầm của vợ mình.
Tôi năm nay 33 tuổi, còn vợ tôi 30 và đã có với nhau một cô con gái 4 tuổi, vợ chồng tôi chưa định sinh đứa thứ 2 vì còn mải lo làm kinh tế. Chúng tôi cưới nhau từ năm 2007 sau khi đã có gần 3 năm yêu đương đằm thắm.
Trước khi cưới tôi cũng được nghe mọi người thì thào, nhỏ to rằng nhà vợ có gen theo trai. Mẹ cô ấy đã từng ngoại tình bị chồng phát hiện đánh ghen ầm cả xóm làng nhưng vì con cái nên không lôi nhau ra tòa li dị. Một số người khuyên tôi không cưới, nhưng vì đã yêu nhau hơn nữa tôi cảm thấy rất hợp với cô ấy nên không lỡ bỏ mà vẫn quyết định kết hôn.
Gần đây tôi thấy cô ấy có biểu hiện khác thường, hay nhắn tin điện thoại rồi cười một mình. Tôi có hỏi thì cô ấy chỉ bảo nhắn tin với bạn rồi nhanh chóng xóa tin nhắn đi. Đặc biệt cô ấy rất hay có những cử chỉ, liếc mắt đưa tình với anh hàng xóm cạnh bên. Vì chưa có bằng chứng gì xác thực nên tôi không thể mắng chửi hay dạy dỗ được.
Ảnh minh họa
Cách đây nửa tháng tôi có việc đột xuất phải đi công tác xa khoảng một tuần để giải quyết nhưng khi đến nơi do tích cực làm việc, công việc thuận lợi nên chỉ sau hai ngày thì đã xong xuôi. Tôi bất ngờ quay trở về nhà mà không báo trước cho vợ và mọi nghi ngờ của tôi đã được làm sáng tỏ khi tôi bắt gặp tận mắt vợ mình đang quấn riết lấy gã hàng xóm ngay trên chiếc giường hạnh phúc, nơi mà chúng tôi thường xuyên ân ái.
Video đang HOT
Bắt gặp cảnh đó lòng tôi thực sự cảm thấy đau thắt, tức giận, cảm giác đầu mình mọc ra một chiếc sừng to lù lù trước mặt. Nhưng không hiểu sao lúc đó tôi lại bình tĩnh chờ cho họ mặc quần áo vào rồi tiến đến bắt tay, chào hỏi gã đó, mời anh ta ra ngoài uống nước. Nhìn anh hàng xóm chân tay run sợ, lóng ngóng sợ hãi, còn vợ tôi thì câm lặng, ngỡ ngàng mặt mày xanh như đít nhái mà tôi muốn phì cười…
Từ hôm đó tôi đã không nói một lời nào với cô ấy. Mặc dù trong lòng rất giận dữ nhưng tôi vẫn giữ thái độ điềm đạm, bình tĩnh đến lạnh lùng, không nói không rằng gì với vợ lại khiến cho cô ấy càng thêm sợ hãi. Vợ tôi đã thút thít khóc ròng rã mấy đêm nay và luôn miệng nói lời xin lỗi, cầu xin tôi tha thứ…
Giờ đây trong đầu tôi như một mối tơ vò không biết mình nên phải làm gì bây giờ nữa. Li dị vợ ư? Làm như thế thì con tôi sẽ khổ, còn chấp nhận tha thứ cho cô ấy thì hình ảnh vợ mình đang làm tình trên giường với một người đàn ông khác cứ hiện về ám ảnh tôi mãi. Tôi không thể gần gũi vợ mặn nồng, tình tứ như ngày xưa được. Ai đó có thể cho tôi một lời khuyên để tôi có thể đưa ra một quyết định đúng đắn được không?
Theo VNE
Không thiết tha nhà chồng
Tôi không hạnh phúc ở ngôi nhà ấy thì tại sao tôi phải về? Mẹ chồng tôi nói: "Nếu đi thì đi luôn đi nghen, đừng có về nữa, tôi không có chứa đâu". Tôi nhìn Tuấn cầu cứu.
Anh bước tới gần mẹ khẽ nắm lấy tay bà: " Để cho vợ con về bển coi sao đi mẹ, lỡ có chuyện gì sau này khỏi ân hận". Mẹ chồng tôi gạt mạnh tay anh: " Thôi đi, chuyện gì là chuyện gì? Tôi thì tôi biết chẳng có chuyện gì đâu, chỉ tìm cớ trốn việc. Mấy lần trước cũng nói là bệnh nặng, là hấp hối đó, rồi vẫn sống nhăn ra đó có chết đâu?".
Câu nói này của mẹ chồng tôi chẳng khác nào giọt nước làm tràn cái ly ấm ức trong lòng tôi. Ba tôi bệnh nặng, mấy đứa em gọi điện bảo về gấp vì tụi nó không biết làm sao, trong nhà lại không có tiền bạc gì. Tôi biết cái bệnh hen suyễn mãn tính của ba tôi. Mỗi lần lên cơn nếu không có thuốc men kịp thời thì tính mạng có thể bị đe dọa. Nhưng lần này, con út nói nó thấy trong hồ sơ khám bệnh mới nhất của ba ghi là K phổi. Tụi nó còn nhỏ không biết đó là căn bệnh chết người. Con út nói ba không cho gọi tôi nhưng nó thấy ba mệt quá nên phải gọi...
Vậy mà mẹ chồng tôi cứ khăng khăng cho rằng tôi kiếm cớ để trốn việc. " Con biết là có nói gì thì mẹ vẫn nghĩ là con kiếm cách về bên đó để trốn việc hoặc là đút nhét gì đó cho nhà con. Thưa mẹ, tuy nhà con nghèo thật nhưng từ ngày về làm dâu nhà này, con chưa bao giờ lấy cái gì của nhà chồng để đưa về nhà cha mẹ ruột. Con có cho ba mẹ con thứ gì thì đều do chính tay con làm ra. Nếu lần này mẹ không cho con về thăm mà ba con có mệnh hệ nào, con sẽ không bao giờ quên đâu...". Tôi phải cố gắng lắm mới nói được trọn vẹn suy nghĩ của mình.
Và tôi không chờ để nghe tiếp những lời chì chiết lạnh lùng của mẹ chồng. Tôi bỏ vào phòng. Cứ nghĩ tới cảnh ba tôi đang thở nặng nhọc, thậm chí đang đau đớn vì bệnh tật hành hạ, tôi không thể nào cầm được nước mắt. 5 năm tôi về làm dâu nhà Tuấn là bấy nhiêu thời gian tôi sống trong đọa đày. Anh biết điều đó, hết lòng an ủi, động viên nhưng tôi không bao giờ tìm được cảm giác ấm áp, tin cậy bởi cuối cùng rồi thì lần nào anh cũng nhân nhượng mẹ.
Tuấn là con trai út trong gia đình. Trên anh có tới 4 anh em, trai có, gái có. Các anh chị đều đã lập gia đình nhưng vẫn ở chung trong ngôi nhà lớn. Trong đó vợ chồng tôi được phân công ở cùng ba mẹ chồng. Ngày trước tôi nghĩ các chị dâu khác ở được thì mình cũng ở được nhưng khi về sống chung thì tôi mới biết, họ yên thân, thậm chí có phần được ba mẹ chồng tôi nể nang là vì khi về nhà chồng, họ đã mang theo một số hồi môn không nhỏ. Không như tôi, chỉ có hai bàn tay trắng.
"Ba mẹ già rồi, không sống được bao lâu nữa... thôi thì thương anh, hãy nhịn mẹ đi cho vui cửa vui nhà em à"- Tuấn dỗ dành khi thấy tôi cứ khóc rấm rức. Tôi không trả lời bởi đã quá mỏi mệt. Không biết có phải vì lúc nào cũng sống trong trạng thái căng thẳng như vậy hay không mà đã 5 năm, tôi chẳng thể có con. Chính điều đó càng làm cho ác cảm của mẹ chồng tôi tăng lên.
Thật sự, tôi không còn tha thiết đến chuyện vợ chồng nữa (Ảnh minh họa)
Con út lại gọi. Lần này nó vừa nói vừa khóc: " Chị hai ơi, sao em thấy ba không thở gì hết... em sợ quá, chị hai về với tụi em đi". Tôi nói với Tuấn, cố giữ vẻ thản nhiên: " Em phải về xem ba thế nào. Anh liệu lời mà nói khi mẹ hỏi". Anh bảo sẽ đi cùng tôi nhưng tôi kiên quyết không chịu. Tôi lấy mấy bộ quần áo, mấy thứ lặt vặt và nhìn quanh căn phòng đã giam cầm mình suốt 5 năm qua và có cảm giác, đây là lần cuối cùng...
Từ quận 1 về Cần Giờ, tôi phải mất gần 3 tiếng đồng hồ mới tới nơi. Và ba tôi đã không chờ đợi được. Hình như ông đã đi trước lúc con út gọi cho tôi mà nó không biết. Tôi nhìn ba tôi nằm trên bộ ván trước hiên nhà. Y như ông đang nghỉ trưa chứ không phải đã mãi mãi không trở về nữa. Tôi nắm tay cha. Bàn tay ông đã bắt đầu lạnh. Tôi nắn bóp chân ông như những lần về thăm vẫn bóp chân cho ba. Nhưng bây giờ không còn ai xoa đầu tôi, hỏi thăm chuyện ăn ở nhà chồng, hỏi thăm chuyện con cái và trách móc sao tôi không đẻ cho ông đứa cháu ngoại...
Tất cả ký ức ùa về khiến tôi thấy tim mình thắt lại. Ba tôi đã ở vậy để nuôi chị em tôi khôn lớn kể từ khi mẹ tôi mất đi. 2 đứa em kế tôi đã phải bỏ học để đi làm phụ ba nuôi mấy đứa nhỏ. Trong nhà chỉ có mình tôi được ăn học đàng hoàng. Ngày chưa bị bệnh, ba hay nói, mong tới ngày con gái trả hiếu. Tôi hỏi, ba muốn tôi trả hiếu như thế nào, ba bảo tôi sắm cho ba "bộ đồ vét" để đi ngồi sui.
Thế nhưng tới ngày tôi đi lấy chồng, nghĩ tới nghĩ lui, sợ con tốn tiền, ba nhất định không chịu may đồ mới mà đi mượn bộ đồ đã cũ của bác tư bên hàng xóm. Vậy mà ba rất vui vì con gái được gả về nơi giàu có... " Ráng mà ăn ở cho người ta thương nghe con"- ba xoa đầu tôi căn dặn sau lễ rước dâu.
Bây giờ ba cũng bỏ chị em tôi mà đi rồi. Tôi nhìn lũ em mà không biết sau này chúng sẽ sống ra sao... Đám tang ba tôi, nhà chồng đi phúng điếu rất hậu hĩ, bà con lối xóm ai cũng trầm trồ khen ngợi khi thấy tấm giảng thật to, con heo quay thật bự, mâm trái cây toàn thứ đắt tiền. Tôi nhìn những thứ ấy mà lòng nghe đắng chát. Không hiểu vì lý do gì, mẹ chồng tôi không có mặt. Nhưng tôi cũng không hỏi Tuấn.
Xong đám tang ba tôi, Tuấn nấn ná chờ tôi về nhưng tôi bảo anh: " Anh về trước đi. Vài hôm nữa em về". Anh chần chừ: " Em không về... sợ mẹ lại giận hờn. Mấy hôm nay không có ai chăm sóc, hình như mẹ mệt hơn mọi ngày". Tôi nhìn anh: " Vậy chớ mấy chị và mấy đứa cháu đâu?". Anh nói lý do này nọ nhưng tôi kiên quyết không về...
Và đến nay đã hơn 1 tháng, Tuấn đã đến đón mấy lần, tôi vẫn không về. Anh hết năn nỉ lại dọa dẫm và đưa mẹ ra để làm áp lực. Nhưng tôi vẫn không muốn về. Tôi không hạnh phúc ở ngôi nhà ấy thì tại sao tôi phải về? Trong khi ở đây, lũ em đang cần tôi và tôi thấy thật thoải mái khi được trở về sống trong ngôi nhà của cha mẹ mình. Thật sự, tôi không còn tha thiết đến chuyện vợ chồng nữa. Có lẽ duyên nợ của tôi với anh đến đây là hết rồi.
Nhưng nếu nói lý do để chấm dứt một cuộc hôn nhân như vậy liệu có là hợp lý?
Và người ta có cho tôi ly hôn chỉ vì lý do như vậy?
Theo 24h
Bị người cũ "vạch tội" sống thử Anh đe dọa, sẽ cho gia đình chồng tôi biết chuyện tôi và anh đã từng sống thử. Sau khi đọc bài "Nữ sinh đắng lòng vì sống thử", tôi như tìm thấy hình ảnh của mình trong những câu chuyện đó! Đúng thật, ngày đang yêu nhau, đang chung sống với nhau thì sao thấy hạnh phúc, yên ấm quá! Nhưng khi...