Chồng đến thăm nữ nhân viên ốm rồi ngủ quên vì … mát giời
Anh, chị, em đồng nghiệp ca ngợi chồng tôi chẳng chút ngoa, bởi ở tuổi 36 anh đã là sếp phòng kinh doanh. Không những được tiếng giỏi nghiệp vụ với 2 bằng…
Ngày tôi chưa mang bầu đứa con đầu lòng, thỉnh thoảng tôi cũng được chồng đưa đến nhà đồng nghiệp vào những dịp nghỉ cuối tuần để tụ tập ăn uống, đàn hát vui vẻ. Ngược lại nhân viên ngày nhận lương, thưởng hàng tháng, hàng quí chồng tôi cũng rộng rãi mời cả phòng về nhà tôi liên hoan, gặp gỡ thật thân tình. Tôi kém chồng 6 tuổi, làm thu ngân ở một trường mẫu giáo trong phố, nhân viên của chồng hầu hết còn trẻ nên tôi coi họ như em trai, em gái của mình.
Đàn bà sinh nở có thì, nghe lời chồng khi con gái đầu được 4 tuổi thì tôi mang bầu lần hai. Thấy tôi nghén khác với lần bầu trước, bố, mẹ chồng rồi chồng và cả bản thân tôi đều tin tôi sẽ sinh cho nhà chồng một cậu ấm nối dõi. Thế nhưng ông trời chưa cho khi con gái thứ hai ra đời, mặc cho bé khỏe mạnh, giống bố như đúc một khuôn nhưng bố, mẹ chồng và chồng tôi đều không mấy nhiệt tình chào đón.
Từ khi có thêm bé gái nữa, tôi bận tối mắt, tối mũi vừa chăm cả hai con, vừa đảm bảo ngày công ở trường mầm non vì mẹ tôi không thể bỏ ruộng vườn ra phố phụ tôi quá lâu được. Còn bố, mẹ chồng thi thoảng ghé thăm, hỏi han đôi ba câu, đưa chút quà cho 2 cháu rồi vội gọi taxi trở lại nhà.
Bố, mẹ chồng đã vậy còn chồng tôi lúc nào cũng có lí do bận việc nọ, việc kia ở công ty để vắng nhà. Từ khi có thêm con gái chuyện chồng mời đồng nghiệp về nhà liên hoan, ca hát chấm dứt hẳn. Có hôm rỗi rãi thấy chồng vào, ra thẫn thờ, tôi chủ động gợi ý làm món ngon gặp mặt bạn bè cho chồng vui thì anh nhấm nhẳng rằng nhà toàn đàn bà có gì để khoe mà tụ tập?
Rồi tôi nghe tin phòng Kinh doanh của chồng vừa có thêm 1 nhân viên mới. Cô này mới tốt nghiệp đại học, xinh đẹp, sành điệu và luôn có mặt cùng chồng tôi mọi lúc, mọi nơi, đặc biệt cô gái hát rất hay và đã nhiều lần sánh vai với chồng tôi vào quán karaoke sang trọng trên phố.
Video đang HOT
Cảnh giác tôi tìm cách hỏi dò chồng thì anh bảo nhân viên mới ra nghề, chồng kèm cặp, chỉ bảo cho bắt kịp yêu cầu công việc, chứ nó chưa bằng tuổi em út của chồng, tôi đừng nghĩ vớ vẩn mệt người!
Tôi chưa kịp mệt người vì lo chuyện chồng bồ bịch, thì chồng thông báo cô nhân viên trẻ bị ốm do không quen với thời tiết quá nóng bức ở thành phố chật chội, người xe như mắc cửi này.
Nhân ngày nghỉ cuối tuần trời mát chồng báo không ăn cơm nhà để cùng đồng nghiệp trong phòng đến thăm cô nhân viên trẻ…
Đã quá nửa đêm mà chồng chưa về nhà, điện thoại của anh tôi gọi cả chục cuộc vẫn ngoài vùng phủ sóng. Lo lắng tôi phải gọi điện cho một chị cùng công ty với anh để hỏi địa chỉ nhà cô gái.
Tôi bàng hoàng muốn xỉu khi sau cánh cửa nhà cô nhân viên, chồng tôi quần đùi, cởi trần, mắt nhắm, mắt mở bước ra. Anh nhanh nhảu thanh minh uống có mấy lon bia với cậu thanh niên cùng phòng mà …” ngủ quên” mất, chắc tại men bia cộng với hôm nay… mát giời!
Theo TPO
Hạnh phúc không dễ nhận
Thật bất ngờ, hôm vừa rồi, anh đã bày tỏ tình cảm với tôi. Anh nói rất thương tôi vì vợ anh không thể sinh con nên hạnh phúc khó kéo dài.
Bố mẹ chồng tôi chỉ có hai người con trai. Chồng tôi là Nam và người anh trai tên Việt. Họ hơn kém nhau 5 tuổi. Lúc sắp về hưu, các cụ cố gắng vay mượn thêm tiền cộng với khoản ky cóp tằn tiện cả một đời đã mua một mảnh đất chừng hơn 200m2 để dựng nhà cho các con.
Anh Việt lập gia đình trước vợ chồng tôi 4 năm sau. Tất cả chúng tôi sống khá hoà thuận, thương yêu nhau, đúng như mong muốn của bố mẹ chồng. Tôi và Nam trước đây cùng học ở trường đại học Quốc gia nhưng khác ngành. Nam là dân toán, nhưng anh sống khá lãng mạn. Càng gắn bó, tôi càng phát hiện ở anh có nhiều phẩm chất thật đáng quý. Tôi hoàn toàn mãn nguyện, nhất là khi sinh đứa con đầu lòng bụ bẫm, khôi ngô.
Anh đã bày tỏ tình cảm với tôi
Nếu chúng tôi hạnh phúc thì vợ chồng anh Việt chỉ vui vẻ được thời gian đầu. Sau 3 năm chung sống chẳng hề xa nhau quá 5 ngày, vậy mà chị dâu tôi vẫn không có thai. Đi khám, bác sĩ nói nguyên nhân ở chị, nhưng khả năng sinh đẻ vẫn có, nếu tích cực kiên trì chữa chạy vẫn còn hy vọng. Tuy nhiên, sau đó, anh Việt đưa vợ đi khắp nơi chữa, vào cả bệnh viện Từ Dũ trong Sài Gòn nhưng vẫn không có kết quả. 5 năm trôi qua, vợ chồng anh Việt vẫn sống lặng lẽ. Họ rất buồn, mặc dù anh là người rất yêu thương vợ. Anh chị đã coi con gái tôi như con của họ và con tôi rất hạnh phúc khi có 2 bố, 2 mẹ.
Rồi một tai hoạ khủng khiếp giáng xuống đầu tôi: Anh Nam bị tai nạn giao thông trên đường đi công tác, đã tử vong. Tôi suy sụp hàng năm trời, hai bên nội ngoại xúm vào động viên mới dần dần gượng dậy được. Những ngày này, chị dâu tôi luôn ở bên cạnh, tìm mọi cách làm cho tôi khuây khoả. Tôi rất biết ơn chị, tôi càng cố gắng để con gái mình gắn bó hơn với anh chị.
Trong một lần vô ý, chị tôi bị trượt chân do cầu thang ướt trơn nên ngã gẫy chân. Chẳng hiểu vào bệnh viện được xử lý thế nào, sau 2 tháng bó bột, bất động thì chị bị tật, đi lại không bình thường mà cứ tập tễnh như người bị thọt. Chị hoạt động khó khăn nên đành xin thôi việc, nghỉ chế độ mất sức. Gia cảnh anh chị đã buồn vì không con, nay lại buồn thêm. Mặc cảm với cái chân, chị rất ngại ra khỏi nhà. Cũng may là anh Việt làm ở một công ty ngành hàng không, có thu nhập cao nên chị dâu tôi nghỉ việc, không ảnh hưởng gì đến cuộc sống hàng ngày. Nay đến lượt tôi đền đáp, nhưng chị tế nhị từ chối mọi chăm sóc của tôi.
Lúc chồng tôi còn sống, hai anh em rất thương nhau, nên tôi nhận được sự ân cần đặc biệt của anh Việt. Tôi thấy anh thương tôi thật sự, nhất là từ khi Nam qua đời. Anh không tiếc tôi bất cứ thứ gì, cả thời gian lẫn tiền bạc. Biết là cho trực tiếp không bao giờ tôi nhận, anh bịa ra rất nhiều cớ để đưa cho con tôi. Tôi cảm kích tấm lòng của Việt, càng nể trọng khi thấy anh rất tốt với vợ, chăm sóc chị chu đáo, không để chị phải mó tay vào bất cứ việc gì.
Tôi nhận được sự ân cần đặc biệt của anh Việt
Trước đây, khi Nam còn sống, vợ chồng tôi, anh chị và bố mẹ ăn riêng, bởi tuy ở cùng một khuôn viên nhưng chỉ chung cổng, còn khá tách biệt. Nay anh Việt đề nghị ăn chung với lý do: Cha mẹ thì già yếu thêm, để các cụ lọ mọ nấu nướng bất tiện, tôi thì buồn vì chỉ có hai mẹ con. Vừa thương vừa nể anh, tôi đã thấy anh gần gũi hơn cả người anh ruột của tôi. Nhưng gần đây, tôi dự cảm thấy anh đối với tôi khác lạ. Sự quan tâm chăm sóc của anh dành cho tôi nhiều khi quá mức, nhất là những lúc không có mặt chị dâu. Anh nhìn tôi có vẻ lúng túng, nhưng tôi vẫn làm như không biết gì, cố gắng bình thường như trước. Tuy nhiên, tôi né tránh tiếp xúc riêng với anh. Tôi rất sợ chị dâu biết điều này. Sự thực thì tôi chỉ quý, thương và biết ơn anh.
Thật bất ngờ, hôm vừa rồi, anh đã bày tỏ tình cảm với tôi. Anh nói rất thương tôi, đằng nào thì vợ anh - chị Nga cũng không thể có hạnh phúc vì vô sinh. Nếu anh lấy tôi thì cả tôi và anh đều hạnh phúc, sẽ hết lòng chăm sóc, đối xử tử tế với chị Nga. Anh rất cần có con, nếu có với tôi thì tiện lợi đủ đường. Tôi vừa là em dâu vừa là vợ, con gái tôi vừa là cháu vừa là con anh, chắc chồng tôi cũng sẽ yên lòng nơi chín suối hơn là sau này tôi lấy người khác. Anh cũng nói là chính chị Nga cũng mấy lần chủ động nói nếu cần anh cứ lấy người khác, chị sẽ sẵn sàng vun đắp hạnh phúc mới cho chồng, sẽ coi con anh như con chị.
Tình cảm khác lạ của Việt thì tôi đã nhận biết, nhưng việc anh đặt vấn đề rất nghiêm túc là quá đột ngột khiến tôi chỉ biết im lặng. Làm sao tôi có thể giành anh khỏi chị Nga khi chị rất tốt với tôi. Khi anh Việt đã đặt vấn đề rất nghiêm túc và chân thành, anh còn nói sẽ không có bất cứ trở ngại gì. Anh nói cả nhà vẫn sẽ coi chị Nga như trước, thậm chí không có việc ra toà ly hôn, chị vẫn là vợ anh. Coi như tôi là lẽ, chỉ cần tôi đồng ý.
Tôi mới ngoài 30 tuổi, phía trước còn nhiều cơ hội, nhưng sao lòng tôi vẫn canh cánh?
Theo GĐVN
Nhạt lửa hôn nhân vì tính keo kiệt và vô tâm 'hết thuốc chữa' của chồng Sau 2 năm chung sống, tôi nhận ra không phải anh hiền, mà là nhạt. Không phải anh không thích chơi bời, mà bởi anh chẳng muốn chi tiền cho bất cứ việc gì. Và anh vẫn "phong cách" cũ, thỉnh thoảng lại hỏi vay tiền tôi... Tôi "đụng độ" tính keo kiệt của chồng vài lần từ lúc mới yêu, nhưng khi...