Chồng dắt bồ về giữa nhà đòi chia tài sản để đi ‘xây dựng hạnh phúc’
Trước mặt tôi, chồng ngang nhiên giới thiệu đó là vợ hai của anh, anh đòi tôi chia tài sản để anh ra riêng ở với bồ vì hơn chục năm nay anh đã bỏ công, bỏ sức làm giàu cho cơ ngơi nhà tôi?
Ảnh minh họa
Bố tôi là con trai út của ông bà nội tôi, nhưng bố tôi lại đóng vai trò là con trai trưởng, là cháu đích tôn của cả một dòng họ vì trên bố tôi là 5 người chị gái.
Ông bà nội tôi có nghề buôn gỗ nên để duy trì nghề truyền thống năm bố tôi tròn 20 tuổi ông bà nội đã mang lễ sang hỏi vợ cho bố, mẹ tôi là con gái rượu của bạn hàng chuyên tiêu thụ gỗ cho ông bà nội tôi, vì vậy đám cưới to lắm, nghe bà nội kể cả làng đến dự tiệc vui vì đám cưới kéo dài đến 3 ngày liền.
Thế nhưng ông trời phụ lòng mong mỏi của ông bà nội tôi, bố mẹ chỉ sinh được tôi là gái, khi tôi tròn 2 tuổi thì không may bố tôi mất vì một cây gỗ do đứt neo đè phải. “Sinh nghề, tử nghiệp” bà nội tôi suy sụp quyết bán hết xưởng gỗ vì thương con, nhưng ông nội tôi thuyết phục bà giữ lại để cho tôi tiếp tục sự nghiệp của dòng họ mặc dù tôi còn rất nhỏ mà lại là cháu gái của ông bà.
Mẹ tôi chịu tang bố chưa đầy năm thì mẹ dứt áo theo một người đàn ông cũng làm nghề buôn gỗ, có vợ, có con nhà ở tận mạn ngược, vì mẹ trót mang bầu với ông ta.
Video đang HOT
Từ bấy đến giờ, khi tôi đã là người đàn bà 32 tuổi mà chưa một lần được gặp lại mẹ. Tôi còn nhớ khi tôi bắt đầu có hiểu biết, tôi hỏi về bố mẹ tôi, bà nội nói bố tôi mất do tai nạn, còn mẹ tôi, bà nội bảo rằng mẹ tôi là người không tốt, cả ông bà ngoại cũng không thương tôi nên họ cùng nhau chuyển lên mạn ngược mà không để lại địa chỉ.
Tôi không giận ông bà ngoại, cũng không có quyền phán xét mẹ tôi mà âm thầm chấp nhận. Tuy tôi mồ côi bố và coi như mất luôn mẹ, song tuổi thơ của tôi đầy ắp tình yêu thương, đùm bọc, nuôi nấng, dạy dỗ của ông bà nội tôi và các bác gái chị ruột của bố tôi.
Đến năm 20 tuổi, tôi quyết định chọn người thanh niên thật thà, khỏe mạnh, là người làm công cho xưởng gỗ của ông bà nội tôi làm chồng, vì không muốn để ông bà nội đã già yếu phải sống một mình, vì anh cũng mồ côi bố mẹ từ nhỏ nên chồng tôi chấp nhận ở rể.
Ông nội tôi không kịp biết mặt chắt gái đã ra đi vĩnh viễn, còn bà nội khi con gái tôi được 3 tuổi thì bà cũng theo ông về nơi chín suối. Vậy là tôi cùng chồng phải quán xuyến, lo toan cho xưởng gỗ vì ông bà nội tôi không còn nữa.
Thế nhưng trời không để cho tôi yên, tự dưng chồng tôi lại dở chứng rượu chè, cờ bạc, rồi cặp bồ khi vùng quê của tôi được mấy doanh nghiệp về gỗ đầu tư xây dựng xí nghiệp, xưởng sản xuất gỗ. Kéo theo hàng loạt nhà hàng, nhà nghỉ, khách sạn đua nhau mọc lên để phục vụ khách và công nhân của xí nghiệp gỗ.
Tôi hết lòng khuyên nhủ chồng, nhưng rồi lúc cần tiền tiêu thì chồng hứa ngon, hứa ngọt, lấy được tiền chồng lại nuốt ngay lời hứa để ngồi đồng ở quán rượu, ở sới bạc hay vùi mình thâu đêm ở một nhà nghỉ nào đó với những cô gái buôn hương bán phấn.
Tưởng chồng chỉ quậy phá tới mức ấy, nào ngờ tối qua anh rước về nhà tôi một cô gái tuổi chắc chỉ ngoài đôi mươi, son phấn, váy áo của cô mà tôi chỉ cần nhìn qua cũng biết là cô ta làm nghề bán vốn tự có nuôi thân. Trước mặt tôi, chồng ngang nhiên giới thiệu đó là vợ hai của anh, anh đòi tôi chia tài sản để anh ra riêng với bồ vì hơn chục năm nay anh đã bỏ công, bỏ sức làm giàu cho cơ ngơi nhà tôi?
Anh có phải là chồng tôi không? Anh có phải là bố của hai đứa con 1 gái 10 tuổi và 1 trai 7 tuổi của tôi không? Tôi phải làm gì để níu giữ hạnh phúc của gia đình tôi bây giờ?
Theo Dân Trí
Vợ ơi, đừng khiến anh trở thành người thừa thãi trong gia đình mình!
Em vô tình đặt anh ngoài những lo lắng thường trực của mình hằng ngày. Em cho rằng làm như vậy thì anh sẽ vui, nhưng mỗi lần nhìn em như thế anh giống một người thừa thãi nhất trên thế gian này.
Vậy là chúng ta đã trở thành vợ chồng của nhau được 5 năm. Chừng đó thời gian đủ để hai ta hiểu được thế nào là hạnh phúc gia đình. Cho đến lúc này anh có thể mãn nguyện về em, một người vợ hiền lành, đoan thục. Nhưng em có biết không ngoài hạnh phúc mà em đang ngày đêm cố gắng hết mình để mang lại cho anh và con, thì trong anh vẫn còn một điều day dứt từ đáy lòng. Cái điều mà anh sợ khi nói ra sẽ vô tình đập vỡ những gì riêng tư nhất mà em đã và đang cố gắng giữ gìn.
Với anh, khi đã là vợ chồng của nhau thì mọi cái có thể sẻ chia cho nhau trong cuộc sống từ những điều nhỏ nhặt nhất. Nhưng với em thì không, em vô tình đặt anh ngoài những lo lắng thường trực của mình hằng ngày. Em cho rằng làm như vậy thì anh sẽ vui, nhưng mỗi lần nhìn em như thế anh giống một người thừa thãi nhất trên thế gian này.
Là con cả trong gia đình và lấy chồng rồi, em vẫn phải phụ giúp bố mẹ nuôi các em ăn học. So với gia đình em, gia đình anh thuộc vào loại khá giả. Có lẽ chính vì điều này đã khiến em không muốn mang tiếng lấy của nhà chồng mang về nhà mình. 5 năm là vợ chồng với nhau nhưng em chưa bao giờ ngỏ ý muốn anh phải giúp đỡ bố mẹ và các em khoản này, khoản kia. Em một mình xoay sở dựa vào sức mình, nhận việc làm thêm ngoài giờ để giúp đỡ gia đình. Em quay như chong chóng giữa việc cơ quan đến việc nội trợ ở nhà và công việc làm thêm.
Em âm thầm vượt qua tất cả và không hề có ý định cho anh tham gia. Ban đầu nhìn em làm cặm cụi không muốn cho chồng biết anh thấy tự ái vô cùng. Nhiều lần anh cố tình tỉnh bơ khi nhận thấy em mệt mỏi do làm quá sức. Anh chỉ chờ một lời than vãn của em để trút những giận hờn của mình cho hả. Nhưng em vẫn không một lời ca thán, vẫn đáp ứng chu toàn mọi yêu cầu của chồng con. Đến lúc này thì anh không thể duy trì suy nghĩ độc ác ấy nữa. Anh biết lòng tự trọng của em rất cao, vì mỗi khi anh có ý giúp đỡ cho gia đình ngoại là lập tức em gạt đi và nói sang chuyện khác. Anh có cảm tưởng như em cảm thấy xấu hổ khi san sẻ gánh nặng gia đình mình cho chồng cùng chung vai. Nhưng em biết không, mọi chuyện em làm không hề dừng lại ở đấy.
Biết em tự trọng cao nên anh đã chủ động sang gặp bố mẹ ngỏ ý muốn chung tay san sẻ bớt gánh nặng kinh tế. Nhưng em đã quán triệt tư tưởng cho bố mẹ và mấy đứa em. Họ đều từ chối khéo và bảo rằng khó khăn chưa phải cùng cực lắm. Em và những người thân nghèo khổ nhưng lại có lòng tự trọng cao ngất trời đã thật sự làm anh khổ tâm vô cùng. Em có biết anh đã cố gắng làm việc để có kinh tế cho vợ con đỡ vất vả vậy mà em vẫn phải làm việc như một con thiêu thân. Tất cả chỉ vì em không muốn dùng những đồng tiền anh làm ra để chu cấp cho gia đình của mình.
Anh hiểu em không muốn bố mẹ chồng giàu có thương hại hay nhìn bố mẹ mình bằng con mắt nghi ngờ, lại càng không muốn cho chồng khinh thường. Nhưng chưa bao giờ trong thâm tâm anh có suy nghĩ khác về em cũng như gia đình em nếu như phải phụ thuộc vào kinh té anh làm ra đi chăng nữa. Em giữ ý đến hoàn hảo cho lòng tự trọng không bị tổn thương, mà không hề biết rằng anh cũng chẳng sung sướng gì khi bị gạt ra khỏi mọi lo toan, buồn khổ của em.
Ngày qua ngày, em vẫn miệt mài làm việc để có những đồng tiền trong sạch đàng hoàng chu cấp cho gia đình mình mà không hề thấy xấu hổ với chồng cũng như gia đình chồng. Chỉ có anh vẫn phải đóng vai một anh chồng vô lo vô nghĩ ngoài sự lo toan của vợ. Nhiều khi anh cũng muốn thẳng thắn ngồi lại nói chuyện với em. Nhưng cứ nhìn thái độ âm thầm cam chịu cùng lòng tự trọng cao ngất của em anh lại cảm thấy chùn bước. Nếu như cuộc nói chuyện của chúng ta thành công thì một nhẽ, còn không chắc cuộc sống hạnh phúc này sẽ trở thành địa ngục.
Anh rất sợ làm tổn thương cái điều mà em đã cố gắng để giữ gìn. Và anh bắt buộc phải đóng vai anh chồng làm ngơ trước mọi chuyện để rồi không khỏi dằn vặt lương tâm. Người đồng hành hạnh phúc với anh ơi, đến bao giờ em mới hiểu được rằng chúng ta có thể nói cho nhau tất cả mọi vướng mắc lo toan trong cuộc sống để rồi cùng nhau giải quyết nó?
Theo TTXVN
Bí mật của người chồng 3 năm chấp nhận ở rể an phận thủ thường Từ ngày ly hôn, mỗi lần gặp lại Khánh, Phương chỉ thêm tức giận, cô hóa điên dại mất một thời gian dài rồi bố mẹ cô đành quyết định đưa con gái ra nước ngoài điều trị và cũng để cô quên đi gã chồng đốn mạt. Phương căm hận gã chồng để (Ảnh minh họa). Khánh lấy Phương ngay từ đầu...