Chồng đánh tôi khi đang chụp ảnh cưới
Thấy giọng người con trai ở đầu dây bên kia, lại thấy tôi chuyện trò vui vẻ anh đã lổi khùng lên, giằng lấy điện thoại rồi vứt đi…
Tôi năm nay 23 tuổi, yêu anh khi còn là sinh viên năm thứ hai đại học, khi đó tôi vừa chia tay mối tình đầu. Trong thời gian yêu nhau tôi cũng biết anh là người cục cằn, gia trưởng.
Anh hơn tôi 6 tuổi, là người từng trải, ăn nói cuốn hút, dễ nghe. Lúc mới yêu anh quan tâm, chăm sóc tôi ân cần. Anh đưa tôi đi chơi, giới thiệu tôi với hầu hết bạn bè anh, đưa tôi về ra mắt gia đình điều đó làm tôi thực sự tin tưởng và hạnh phúc.
Trước khi đến với tôi anh cũng từng yêu một người con gái, hai người đã sống thử với nhau hai năm trời. Chị ấy khá ghê gớm nên hai người thường xuyên xảy ra cãi vã lẫn nhau và cuối cùng là đường ai nấy đi.
Tôi là người đến sau nên tôi chấp nhận quá khứ của anh, vậy mà yêu nhau được một thời gian anh thường ghen tuông, vu cho tôi thế này, thế kia, làm nhục, lăng mạ tôi. Anh nghĩ tôi đã mất trinh với người đàn ông trước, rồi lấy cớ mắng chửi bắt tôi phải làm theo ý anh. Cuối cùng anh gây áp lực, nói những lời khó nghe buộc tôi phải “quan hệ” với anh để chứng minh còn trong trắng.
Video đang HOT
Sau khi chuyện ấy diễn ra biết đó là lần đầu của tôi anh tỏ ra sung sướng, hả hê lại quan tâm tôi hơn bình thường nhưng cũng chỉ được một thời gian thì tính gia trưởng của anh đâu lại vào đấy. Vì bị anh cướp đi cái quý giá nhất của đời con gái nên tôi không thể bỏ.
Yêu nhau cũng lâu mặc dù đôi lúc hai đứa có xảy ra mâu thuẫn nhưng rồi anh lại chủ động làm lành và nói lời xin lỗi vì thế mà tôi lại mủi lòng tha thứ. Cứ nghĩ rằng tính anh cục cằn như thế những vẫn yêu thương tôi, sau này cưới nhau về anh sẽ thay đổi. Chính vì vậy mà khi anh đặt vấn đề làm đám cưới tôi đã nhận lời.
Đúng hôm đi chụp ảnh cưới, trong khi đang tạo dáng để chụp hình thì tôi nhận được điện thoại của một người bạn học chung đại học. Do là lúc sáng tôi có gọi cho để mời cưới không thấy bạn ấy nhấc máy, thấy cuộc gọi nhỡ nên cậu ấy gọi lại, tôi lảng ra một góc để nghe điện.
Thấy giọng người con trai ở đầu dây bên kia, lại thấy tôi chuyện trò vui vẻ anh đã nổi khùng lên, giằng lấy điện thoại rồi vứt đi. Anh cho rằng tôi lăng nhăng, đến lúc cưới rồi vẫn còn ve vãn với đàn ông khác. Bực tức vì cách cư xử của anh tôi đã nói anh gay gắt, cuối cùng là tôi bị anh tát cho một cái trời giáng. Anh thợ ảnh vào can nên tranh cãi của hai vợ chồng mới tạm nắng xuống nhưng phải huỷ buổi chụp ảnh hôm đó vì không thể tạo dáng cùng nhau được nữa.
Tôi đã rất hận anh, khóc rất nhiều, tôi đã nghĩ đến việc huỷ hôn nhưng tối hôm đó anh lại chủ động xin lỗi làm lành với tôi. Tôi suy nghĩ rất nhiều liệu một người đàn ông hay ghen, gia trưởng như anh có thể thay đổi được không? Lấy anh rồi mỗi khi nóng giận anh lại dùng nắm đấm để đánh tôi nữa thì sao? Tôi phải làm gì bây giờ xin mọi người cho tôi lời khuyên, cảm ơn mọi người!
Theo Đất Việt
Chồng quá tiết kiệm không cho chụp ảnh cưới
Những cuối cùng, tôi lại chẳng được toại nguyện. Khi yêu nhau, anh hứa hẹn với tôi đủ thứ, anh nói yêu tôi và sẽ chăm sóc tôi suốt đời, sẽ cho tôi trở thành người phụ nữ hạnh phúc. Nhưng đàn ông ai chẳng hứa như vậy, cũng cứ mãi hứa rồi cũng sẽ quên.
Gia đình anh không giàu có, nếu không muốn nói là bình thường. Bố mẹ anh cũng làm nhà nước, nhưng lương lậu cũng tạm tạm. Còn anh, công việc ở trên thành phố cũng kiếm được chục triệu. Tôi là một cô gái được cho là xinh xắn, nhiều bạn bè nhận xét tôi như vậy. Anh và tôi yêu nhau từ khi còn theo học đại học, tình cảm thắm thiết vô cùng. Sau khi ra trường, hai đứa thuê nhà ở thành phố và lập nghiệp.
Khi mọi thứ đã ổn định, công việc cũng xuôi xuôi, chúng tôi tính chuyện cưới xin. Anh chạy vạy lo lắng mọi thứ để tính chuyện lấy vợ. Những ngày tháng đó, tôi cũng gầy đi nhiều vì nghĩ ngợi. Con gái đi lấy chồng ai chẳng vậy, ai cũng lo lắng dù là rất hạnh phúc khi được sống với người mình thương yêu. Nhưng trăm nỗi lo đè nặng lên vai hai đứa. Cỗ bàn ở quê thì bố mẹ tính toán lo cho hết, chúng tôi chỉ còn mỗi việc là đi chụp ảnh cưới thôi.
Tôi vốn mơ ước mình sẽ chụp được một bộ ảnh cưới để đời, một khung cảnh lãng mạn thể hiện một tình yêu thật đẹp với anh. Tôi dự tính sẽ đi Sapa, đi Mộc Châu, hay đi Cô Tô để chụp ảnh. Nhưng anh có vẻ không hào hứng. Anh nói ảnh hình quan trọng gì, cứ chụp ở Hà Nội thôi. Anh làm tôi mất hứng, vì đời người chỉ có một lần được mặc áo cưới, ai lại làm qua loa như vậy. Có bộ ảnh còn làm kỉ niệm, khoe với con cái sau này.
Tôi nói thì anh cứ à ừ cho xong chuyện, rồi lai cứ bảo thư thư, chọn ngày đẹp rồi anh tính. Thấm thoát mà ngày cưới cũng chỉ còn 1 tháng nữa, thế mà chưa có một tấm ảnh nào. Anh bảo, giờ chỉ còn mỗi việc chụp ảnh nên không lo, lại chụp ở Hà Nội thì anh nhờ bạn anh, cũng là nhiếp ảnh chụp cho, không cần phải tính toán. Tôi chưa từng thấy anh nói với tôi một lần quyết đoán về việc anh chọn Hà Nội làm nơi chụp ảnh. Tưởng đó chỉ là câu nói đùa, anh còn bảo sẽ từ từ rồi tính. Tôi nghĩ anh sẽ chiều theo ý tôi mà chọn một nơi nào sang trọng chụp như nguyện ước.
Nói rằng không có tiền thì không phải. Tiền chụp ảnh cưới chúng tôi đã chung nhau, dành ra một khoản rồi. Các thứ khác cũng lo xong hết, chỉ còn đợi mỗi bộ ảnh cưới này thôi. Thế mà anh lại nuốt lời, không chụp ở nơi tôi thích nữa. Giờ thì chụp ở Hà Nội, nhưng chẳng phải là mơ ước của tôi.
Rồi anh lại chần chừ không chịu chụp. Còn 2 tuần nữa, anh bắt đầu cuống cuồng bảo tôi là đi chụp. Khi ấy tôi hụt hẫng lắm, tôi quát anh, anh lại cau có mặt mày bảo tôi cứ quan trọng quá chuyện hình thức. Dù đó là hình thức nhưng là bô mặt cả đời, còn là kỉ niệm gắn với mình cả đời, làm sao có thể làm qua loa được. Tiền cũng tính toán, có cả rồi, sao anh cứ không chịu làm.
Thế mà tôi không ngờ, anh đưa tôi đến một salon ảnh cưới hoàn toàn xa lạ, chẳng ở đâu xa hoa cả, đó là nhà bạn anh. Bạn anh vốn chỉ là người bình thường, là phóng viên có chút biết chụp ảnh. Anh nhờ anh ấy chụp cho hai kiểu. Bảo là một kiểu treo ở nhà tôi, và một kiểu treo ở nhà anh, phóng to ra, thế là quá đủ. Anh nói tôi cứ cầu kì quan trọng quá, sau này thích chụp thì chụp bao nhiêu chẳng được. Vì bây giờ, tiền nong cũng không có nhiều, với lại ảnh hình thì cũng vứt góc nhà hết. Con cái lớn nó còn tè vào ấy chứ.
Anh lấy ví dụ vài anh bạn của anh, cứ a dua chụp ả lố ảnh, tốn mấy chục triệu xong để con xé rách hết, chẳng có tác dụng gì. Vợ chồng từ khi lấy nhau tới khi con lớn cũng không hề mở ra xem một lần. Thế nên, anh nhìn đám bạn mà rút kinh nghiệm, không nên phung phí vào khoản này.
Nói tới chuyện chụp ảnh ở Hà Nội, tôi có thể miễn cưỡng cho xong. Nhưng giờ lại là chuyện chụp 2 tấm lớn thôi, tôi thấy anh hài quá. Tại sao anh có thế làm như thế được. Thế mà anh nói yêu tôi, chiều tôi, cho tôi được là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Vậy mà, ngay bộ ảnh cưới anh cũng không cho tôi, thì làm sao anh khiến tôi vui vẻ được. Bước đầu chụp ảnh tôi đã thấy phiền muộn rồi, chán nản rồi, hỏi làm sao tôi vui đây.
Giờ chỉ có hai tấm ảnh lớn, bạn bè tới nhà dự đám cưới cũng không có cái mà khoe. Tôi chán nản vô cùng. Tôi có nói với anh về tâm trạng của mình, tôi hằn học với anh và anh nói, nếu không đồng ý thì tôi có thể tự quyết. Tức là anh tùy tôi, muốn cưới hay không cũng được. Anh đang dọa dẫm tôi, có lẽ anh sợ tôi không dám từ hôn, nên dù thế nào bây giờ ván cũng đã đóng thuyền, nên tôi không còn đường lui.
Đúng là tôi không còn đường lui thật. Giờ mà hủy hôn coi như cuộc đời tôi chấm hết, tôi mang tiếng với tất cả mọi người, bố mẹ sẽ nhục mặt vì tôi. Tôi nuốt hận, nuốt nhục vào trong, lấy anh và gượng cười. Chỉ không biết rằng, tương lai tôi sẽ sống thế nào và liệu có thể có hai từ hạnh phúc bên cạnh anh hay không. Tôi chua chát quá...
Theo Afamily
Lần đầu hẹn hò, bạn trai đã đòi cưới Mới quen nhau qua mạng xã hội, vậy mà lần đầu tiên gặp mặt anh đã giục tôi làm đám cưới. Anh đòi lên kế hoạch chụp ảnh cưới. Tôi có nên tiếp tục hay chấm dứt mối quan hệ này? (Ảnh minh họa) Tôi ngoài 30 tuổi, tốt nghiệp đại học và có công việc ổn định, nhờ nỗ lực nên khả...