Chồng đánh tôi càng ngày càng nhiều
Hai năm gần đây tần suất anh đánh tôi và nói ra những lời xúc phạm, coi thường tôi ngày càng nhiều hơn. Anh đánh rất đau rồi sau lại xin lỗi.
Ảnh minh họa
Tôi 26 tuổi, có gia đình và hai con, nhận thấy tuổi đời mình còn rất trẻ để có thể hiểu và trải nghiệm những chuyện xảy ra trong cuộc sống. Tôi lập gia đình đã được 5 năm, là công chức nhà nước lương khoảng 5 triệu, so với chồng tôi thì con số đó thật sự khiêm tốn. Chồng tôi là trưởng phòng kỹ thuật của một công ty xây dựng ở Hà Nội, lương khoảng 20 triệu. Nói về cuộc sống gia đình thì nhìn bề ngoài ai cũng thấy chúng tôi thật viên mãn khi đã có nhà riêng, con cái đủ nếp tẻ nhưng thực sự ở trong cuộc mới có thể hiểu hết được những nỗi niềm mà tôi đang trải qua.
Chồng hơn tôi 7 tuổi, chúng tôi lấy nhau do hai nhà quen biết và hai người tìm hiểu nhau thấy hợp thì cưới. Anh rất nam tính, có chút gia trưởng và rất có hiếu với bố mẹ, nhược điểm của anh là quá xót xa mẹ đến nỗi không hiểu được tấm lòng của vợ khiến tình cảm vợ chồng sứt mẻ. Hơn nữa anh cực kỳ nóng tính. Nói thế để độc giả dễ hình dung là vợ chồng tôi khi tranh luận một vấn đề gì đó thì không có giai đoạn cãi nhau mà khi trái ý là anh xông vào đánh tôi luôn, thậm chí đánh rất đau và ác. Lúc đó tôi cảm tưởng không phải anh nữa mà là một người hung hãn, vũ phu, thâm độc.
Anh thường bóp cổ, đập đầu tôi xuống đất. Lần đầu, tôi thực sự bị choáng, không thể ngờ được anh lại như vậy vì bình thường anh hiền lành, điềm đạm, rất yêu vợ và các con, có trách nhiệm với gia đình. Tôi đã khóc rất nhiều sau lần đầu tiên đó và anh là người chủ động xin lỗi.
Tôi xuất thân từ nông thôn, phải làm việc từ nhỏ và bố mẹ cũng dạy về các đức tính cần có của người con gái nên mọi việc trong nhà và các mối quan hệ với bố mẹ tôi đều làm tốt. Tuy nhiên cũng có lúc do tuổi đời cũng trẻ nên cũng có bướng bỉnh, cố chấp, do vậy có lúc không được lòng mẹ chồng. Những khi như vậy anh lại không hài lòng về tôi và nói ra những lời xúc phạm. Anh nói: Em là cái loại ăn nhờ ở đậu, đang sống trên đất nhà anh nên đừng có làm gì quá đáng, nếu không người phải ra đường là em đấy.
Video đang HOT
Tôi cảm thấy rất đau lòng khi tấm lòng và công sức mình bỏ ra chăm lo cho gia đình và các con không bằng người giúp việc. Tôi rất yêu chồng và chăm lo cho anh. Ngày trước anh thường xuyên phải đi công tác xa nhà, ít thì một tuần, nhiều khi cả tháng mới về một lần nên những việc chăm sóc, con cái nhà cửa đều một tay tôi. Nghĩ đến những câu nói của anh mà tôi uất ức, nghẹn ngào nước mắt.
Tôi sống tình cảm, luôn mong muốn gia đình hạnh phúc, con cái vui vẻ, muốn vợ chồng hay nói chuyện, tâm sự với nhau nhưng anh ít nói, có thể nói rất nhiều với bố mẹ, anh chị nhưng lại ít nói với vợ. Đã vậy, hai năm gần đây tần suất anh đánh tôi và nói ra những lời xúc phạm, coi thường tôi ngày càng nhiều hơn. Anh đánh rất đau và sau những lần đó lại tiếp tục xin lỗi. Tôi thật sự quá thất vọng và muốn làm to chuyện để anh phải nhìn nhận lại mình nhưng không thể vì anh sẽ làm đủ mọi cách để cho tôi cười.
Tôi cũng bị khuất phục bởi thương các con khi phải sống trong không khí gia đình căng thẳng, thương anh đi làm về mệt mỏi vợ lại không tình cảm. Những lý do anh đánh tôi thường vô cùng nhỏ nhặt, mấu chốt vấn đề anh bảo là tôi không được cãi nhưng thấy những gì anh cấm đoán là sai nên tôi cũng có đôi co vài câu, sau đó bị anh đánh. Những lần anh đánh tôi thường không ai biết vì chúng tôi ở riêng. Tôi cũng giấu kín mọi người chuyện này vì muốn giữ hình ảnh đẹp của chồng với mọi người trong gia đình.
Hôm qua anh lại đánh tôi, từ đầu năm đến giờ ba lần rồi. Lúc bị đánh, tôi tức quá ném vỡ cái cốc, chẳng may anh giẫm phải nên bị chảy máu chân. Từ lúc đó vợ chồng tôi không ai nói với ai câu gì. Như mọi lần anh sẽ là người làm lành, còn lần này thì anh rất tức giận. Tôi cũng kệ, không thèm quan tâm tới anh nữa vì anh lao vào đánh tôi nên mới bị vậy.
Ngoài ra chồng tôi rất lười làm việc nhà, đi làm về hoặc đi công tác về chẳng bao giờ đỡ tôi việc gì. Có nói thì anh lại bảo trông con, trong khi đó con có thể tự chơi một mình, chỉ cần để mắt tới. Anh bảo đi làm mệt rồi, giờ về nhà phải được nghỉ ngơi. Tôi không nói được gì nữa vì bản thân lương được có 5 triệu, công việc lại nhàn nên nhiều khi mặc cảm.
Không biết có phải do tuổi tác chênh lệch hay quan điểm, lối sống khác nhau mà nhiều khi tôi thấy chồng quá cứng nhắc, gia trưởng, nói chuyện với chồng nhiều khi không tìm được sự đồng cảm. Anh rất ít khi có những cử chỉ, lời nói quan tâm vợ, chỉ trừ khi vợ chồng tình cảm thì anh rất quan tâm tới vợ. Nhiều lần tôi tâm sự và nói chuyện với chồng về vấn đề này, anh nói xin lỗi và bảo lần sau sẽ không vậy nữa, biết tính chồng như vậy thì lựa đi. Nhưng tôi lựa làm sao kịp khi chưa to tiếng anh đã lao vào đánh.
Tôi biết con người chẳng ai hoàn hảo cả, chồng bình thường tính tình cũng tốt, có trách nhiệm với gia đình, yêu thương vợ con nhưng anh quá nóng tính, lúc đánh thì đánh cho chết luôn chứ không nghĩ được gì. Anh lại thường xuyên nói những câu coi thường vợ lương thấp, nói tôi lấy được anh là số đỏ nọ kia, quá lười làm việc nhà nữa. Điều đó khiến tôi nhiều lúc bị ức chế khi hai con còn nhỏ, lười ăn, tôi đi làm cả ngày có quá nhiều việc phải làm.
Tôi rất muốn gia đình hạnh phúc nhưng tần suất bị anh đánh ngày càng nhiều như thế này, tôi cảm thấy mình không thể chịu đựng mãi thế được. Tôi ước bản thân sống ở một nơi xa bố mẹ, họ hàng, bạn bè để có thể được sống với hai con mà không cần chồng, không phải nghe những lời dị nghị khi vợ chồng xa nhau. Tôi cần làm gì để giúp chồng thay đổi tính tình, để gia đình không đứng trước nguy cơ tan vỡ chỉ vì bạo lực?
Theo VNE
Để chứng minh không ngoại tình, vợ phải nộp hết tiền lương cho chồng
Anh nói tôi ăn diện, tiêu pha hoang phí và còn nghi ngờ tôi ngoại tình hay không? Anh đã bảo tôi sử dụng tiền vào việc gì phải ghi rõ ràng, liệt kê trên giấy, quá đáng hơn là đòi quản lý lương của tôi.
Tôi không muốn kể nhiều về xuất thân, điều kiện hay những vấn đề khác xung quanh chồng và tôi. Hiện tại tôi là nhân viên một cơ quan, thu nhập 8 triệu đồng/ tháng. Ở nơi tôi đang ở, thu nhập như thế có thể có một cuộc sống ổn định. Chồng tôi làm việc ở một cơ quan nhà nước, lương không cao, có thể chỉ bằng nửa của tôi nhưng tôi không vì điều đó mà coi thường hay tỏ vẻ gì với anh. Chúng tôi có một đứa con trai 18 tháng tuổi.
Vấn đề của hai vợ chồng hiện tại là không thể nào hòa hợp được về tài chính. Từ khi tôi có thu nhập, không bao giờ phân biệt tiền của ai, của chung hay của riêng. mọi thông tin tài khoản anh đều nắm rõ, ngay cả lúc tôi rút tiền cũng đăng ký báo tin nhắn cho anh biết, tài chính coi như dùng chung. Tôi còn vay ngân hàng để anh đầu tư làm thêm, kiếm thu nhập. Cũng chẳng bao nhiêu nhưng tôi muốn tâm sự đến việc tôi đã tin tưởng anh thế nào để có thể giúp anh có công ăn việc làm ổn định
Mặc dù không được thuận lợi, những việc đầu tư của anh không đem lại kết quả nhưng may mắn thay ba mẹ tôi đã xin được cho anh một việc làm ở cơ quan nhà nước. Được thế tôi mãn nguyện lắm rồi.
Anh là người khá tốt, khôn ngoan, biết tính toán, lo xa. Tôi còn vụng về, ít lo nghĩ, chưa làm trọn đạo làm vợ. Hiện tại hai vợ chồng vẫn ở nhà bố mẹ chồng. Tôi chỉ đi làm, rồi về chăm con, không giúp được gì cho mẹ chồng hay quán xuyến công việc nhà giúp bà. Thời gian chồng chưa đi làm, vợ chồng tôi vẫn ăn bám bố mẹ chồng. Sau này anh bắt đầu đi làm, hình như có hỗ trợ thêm chi phí cho bố mẹ chồng.
Vấn đề của tôi là không hề biết cụ thể chồng đi làm được bao nhiêu tiền, nộp chi phí ăn ở cho mẹ chồng như nào, tất cả anh không nói rõ. Lương tôi làm ra, chi phí hết cho việc trả nợ ngân hàng, nuôi con. Anh không hề đóng góp gì cho hai mẹ con mỗi tháng. Trước đây chưa có con, tài khoản của tôi hai vợ chồng dùng chung. Tài khoản của anh thì anh lại không cho tôi biết, mà tôi cũng không mấy quan tâm. Thời gian sau này gánh nặng con cái, nợ ngân hàng làm tôi cảm thấy quá sức nên đã yêu cầu anh đừng rút tiền trong tài khoản của tôi nữa, vì tôi còn phải chi trả nhiều việc. Đôi khi hết tiền tôi phải mượn đồng nghiệp, anh thiếu tiền tôi cũng mượn giúp anh rồi người đi vay mượn luôn là tôi. Mâu thuẫn nhỏ ngày càng lớn dần thêm.
Gần đây, chồng tôi kinh doanh khá hơn, có thu nhập hơn. Tôi không biết rõ là bao nhiêu, chỉ nghe anh nói thoáng qua. Phần tôi, càng lúc càng đi xuống, thu nhập không đủ chi trả hết, tiền học, tiền ăn cho con, tiền nợ, cuối tháng đôi khi phải xin thêm tiền của anh để trang trải. Mỗi lần như vậy tôi lại bị anh mắng nhiếc. Anh nói tôi tiêu pha hoang phí, chi tiêu riêng mình, mua áo mua quần chứ lo gì cho con.
Trong khi một năm tôi chỉ mua duy nhất một lần áo quần. Năm nay, gần đây nhất tôi có mua sắm một số thứ cho mình, tổng trị giá áo quần giày dép khoảng một triệu đồng. Tôi chỉ mua những đồ rẻ tiền hay đồ giảm giá. Ở cơ quan, áo quần chủ yếu là đồng phục, đi làm trang điểm anh cũng không vui. Tôi đi làm rồi về nhà, không bạn bè, chỉ khi nào cơ quan tổ chức mới đi ra ngoài. Vì chồng tôi hay ghen nên tôi cũng mất dần bạn bè nhưng chấp nhận điều đó vì gia đình.
Giờ lại thêm vấn đề tiền bạc, anh nói tôi ăn diện tiêu pha nên mới thiếu tiền, nói có phải tôi ngoại tình hay không? Tôi sử dụng tiền vào việc gì phải ghi rõ, liệt kê trên giấy. Tôi từng làm điều này trước đây nhưng thấy nó chẳng cải thiện được gì nên đã không đồng ý làm nữa. Tối qua chồng yêu cầu tôi có lương phải rút toàn bộ lương về, chồng sẽ quản lý giúp, cần gì cứ nói chồng sẽ chi cho tôi. Đúng là làm như vậy đôi khi tôi lại thoải mái hơn, không phải thiếu hụt nữa, nhưng đôi khi tôi nghĩ, cuối tuần về thăm ngoại, mua cho ngoại cho dì ít hoa quả, quà bánh, chẳng lẽ tôi phải xin tiền chồng.
Vấn đề là chồng tôi sẽ xem đó là khoản chi tiêu không cần thiết. Rồi đôi lúc có những chi phí tại cơ quan, đồng nghiệp chẳng lẽ lại phải gọi điện xin tiền. Vợ chồng đã cãi vã nhiều lần về chuyện này, nhưng anh luôn nói theo hướng tôi ăn diện ngoại tình, đôi khi tức còn đánh tôi, coi thường tôi.
Tôi đã học cao học, có bề ngoài dễ nhìn, làm việc tại một cơ quan mọi người mơ ước; anh không đỗ đại học, bề ngoài không dễ nhìn, không nhiều tiền. Tôi không lấy điều đó để coi thường anh, vì biết anh có chí khí, biết vươn lên. Điều làm tôi yêu anh là anh biết quan tâm chăm sóc tôi, chăm lo gia đình nhưng hiện tại tôi không còn thấy điều đó ở anh. Tôi biết anh đang tích góp để làm giàu cho gia đình, vậy mà anh không hề tin tưởng tôi, muốn một mình quản lý tất cả tài chính. Nếu như một ngày gia đình tôi giàu có đi chăng nữa, liệu tôi có được hạnh phúc?
Theo Him
Chồng đánh tôi rách đầu vì ghen bóng gió Phải đi làm thì mới có tiền nuôi con nhưng anh cho rằng đó là cái cớ để tôi đi với trai và đánh tôi dã man. ảnh minh họa Năm nay, mình 26 tuổi. Hôm nay, mình muốn gửi tâm sự đến mọi người để giúp mình tìm ra câu trả lời đang vướng mắc. Câu chuyện bắt đầu khi mình là...