Chồng đánh đuổi vợ vì tiêu quá 10 ngàn tiền chợ, cô vợ đã làm điều khó ngờ…
Nhưng rồi nhìn thấy mớ cua ngon quá, chị thèm vì lâu rồi chưa ăn, sẵn vừa lấy tiền làm thêm chị mua 10 ngàn tiền cua về nấu thay tép khô…
Anh chị yêu nhau gần 1 năm thì cưới. Ngày còn yêu hai người không mấy khi đi ăn uống bên ngoài cả, chủ yếu là gặp nhau ở tại nhà chị, lúc nào muốn tình cảm chút thì ra cái công viên gần nhà. Nói chung anh không phải tốn kém tán tỉnh chị như mấy anh chàng đi tán gái. Phần vì chị không phải là người muốn lợi dụng hay thích mè nheo, phần vì tính anh hơi “chặt” không chịu chi cho lắm.
Chị biết điều này nhưng lúc đó chị nghĩ lấy một người như thế có khi cũng tốt, chứ nếu chồng mà cứ suốt ngày ăn chơi nhậu nhẹt tiêu pha hoang phí thì biết bao giờ hai người mới có của ăn của để.
Lúc cưới nhau về rồi chị mới biết trước đây chồng đã tiết kiệm được một khoản tiền khá lớn. Anh gửi ngân hàng và đứng tên của mình, chị biết chồng làm như vậy vì không muốn xảy ra tranh chấp giữa hai vợ chồng sau nếu có chuyện gì đó xảy ra. Tính anh chắc chắn chị biết, nhưng khi ấy chị cũng chẳng để ý nhiều, bởi chị cũng chẳng có ý định tơ tưởng đến tiền của chồng. Sau anh thích làm gì với nó thì tùy anh.
Sau khi cưới mỗi tháng lĩnh lương về anh cầm hết lương của hai vợ chồng, và giao cho chị một khoản tiền nhất định đủ dùng vào việc chợ búa trong một tháng của 2 người. Mỗi ngày 40 ngàn, vị chi 1 tháng anh giao cho vợ 1 triệu 200 ngàn không thừa 1 xu. Gạo thì không phải mua vì nhà chị bố mẹ làm nông, toàn gửi gạo cho. Việc đi chợ với số tiền đó quả là khó khăn nhưng chị vẫn cố gắng xoay sở. Muốn mua cái gì đó trong nhà, kể cả là mua cái chổi mới chị cũng phải nói với chồng từ hôm trước để anh đưa tiền.
Để có tiền mua đồ lặt vặt cho bản thân mình chị đã phải nhận đánh máy thuê cho người ta. Tranh thủ giờ nghỉ trưa, hay lúc rảnh ở công ty chị làm việc đó. Chị nghĩ anh tiết kiệm như vậy có lẽ cũng vì anh lo cho con cái và cuộc sống sau này…
Cho tới một hôm, khi đó chị mới phát hiện mình có bầu được 2 tuần. Chưa cũng chưa dám tẩm bổ gì cho mình cả vì thú thực anh chưa tăng thêm tiền đi chợ cho chị. Trưa chủ nhật chị đi chợ, đã mua đủ thực phẩm cho cả ngày, trưa ấy chị định nấu canh rau tơi với tép khô. Nhưng rồi nhìn thấy mớ cua ngon quá, chị thèm vì lâu rồi chưa ăn, sẵn vừa lấy tiền làm thêm chị mua 10 ngàn tiền cua về nấu thay tép khô.
Trưa hè ăn bát canh cua hai vợ chồng chị thi nhau khen ngon, ăn hết veo cả nồi cơm. Tới cuối bữa, anh hỏi vợ: “Hôm nay cua rẻ hay sao mà nấu được nồi canh ngon thế”?
Chị thật thà bảo chồng:
- Em thấy trời nóng, mớ cua lại ngon nên mua thêm 10 ngàn cua đấy ạ?
Video đang HOT
- Cô có biết để có 10 ngàn ấy tôi phải vất vả thế nào mới kiếm được không hả? Mà cô lấy đâu ra tiền mua thêm, hay là hàng ngày rút xén tiền đi chợ tôi mua để làm quỹ riêng. Cô khai mau.
Vừa nói anh vừa túm tóc chị dúi đầu xuống bắt phải khai lấy tiền ở đâu, nhưng chị nhất quyết nói rằng mình không bớt xén tiền anh đưa. Anh điên lên kéo chị ra khỏi cổng và đuổi đi: “Cô cuốn xéo khỏi cái nhà này ngay lập tức. Tôi không thể để cho cái loại đàn bà có cái thói như cô sống trong nhà này được”.
Nói rồi anh đóng sầm cổng lại, chị đứng thẫn thờ nước mắt như mưa. Chỉ vì 10 ngàn mà anh nhẫn tâm đuổi vợ thật sao, anh có nghĩ tới đứa con chị đang mang trong bụng hay không? Nó là giọt máu của anh cơ mà.
Chị về nhà mẹ đẻ 2 hôm, vẫn không thấy anh sang kiếm hay gọi điện gì cả. Chị biết anh đã nhất quyết đuổi mình đi. Chị cũng không muốn ở nhà ngoại lâu, sợ làm gánh nặng cho ông bà và cũng sợ hàng xóm dị nghị. Chị quyết định ra đi, lúc đó chị cũng chưa biết mình sẽ làm gì nhưng chị chỉ nghĩ chị không thể để con chị sinh ra phải khổ cực được.
Nhớ tới người chị họ đang làm trong Nam, thỉnh thoảng hai chị em vẫn liên lạc với nhau chị quyết định vào đó. Chị đi nhưng vẫn chưa dám nói tình hình hiện tại của mình với bố mẹ. Vào tới nơi chị mới dám gọi về thú nhận và mong ông bà tha lỗi, bố mẹ chị chỉ còn biết khóc và động viên con gái mà thôi.
Biết tin chị đã vào Nam anh chỉ nhắn một tin: “Tôi gửi đơn ly hôn rồi, cái loại như cô đi vào đó chắc chỉ bán trôn nuôi miệng thôi. Đứa con trong bụng rồi ra đời cũng nối gót mẹ nó, tôi không thèm cái loại như thế”.
Chị gạt nước mắt một mình vừa mang thai vừa cố gắng làm việc. Vì chị học kế toán nên người chị họ rủ chị mở xưởng sản xuất giày da, vốn liếng của chị ấy nhưng lãi lời chia đôi. Chị không quản khó khăn lăn lộn làm việc. Con được 2 tháng chị đã gửi con cho người trông trẻ thuê để tới xưởng làm việc. Cũng may trời thương con trai chị cứ thế lớn chứ không ốm đau gì.
Sau 5 năm chị đã có tiền tỷ trong tay. Chị quyết định đưa con về thăm ông bà ngoại. Ngày bế con đi qua ngôi nhà cùng chồng cũ, giật mình vì thấy căn nhà 3 tầng ở mặt đường đã đổi chủ. Nghe nói anh ta cũng vì tiết kiệm quá ăn chẳng dám ăn để rồi 1 năm trước thì phát hiện mình bị bệnh hiểm nghèo, tiền bạc nhà cửa bán hết để chạy chữa nhưng bệnh vẫn không thuyên giảm. Nghe nói người giờ như cái xác khô đang sống cùng với bố mẹ đẻ, có lẽ cũng chẳng được bao lâu nữa.
Chị ngước lên trời mỉm cười, may ngày trước chị đã dũng cảm ra đi, vì câu nói của anh mà chị cố gắng thì mới có ngày hôm nay. Chứ nếu cứ bám vào anh chắc giờ mẹ con chị cũng đã phải ra đường xin ăn rồi.
Theo T/H/Phununews
Tôi đứng hình khi thấy khuôn mặt sau lớp khẩu trang của cô gái dọn phòng
Khi cô gái ấy từ từ gỡ khẩu trang y tế ra, buông xõa mái tóc đang búi cao xuống. Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt ấy tôi ú ớ, á khẩu và dường như chết lặng, miệng tôi lắp bắp...
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại rơi vào hoàn cảnh đó. Thực sự tôi không thể tưởng tượng ra có ngày mình lại gây ra những điều tồi tệ như vậy.
Tôi kết hôn đến nay đã hơn 20 năm, vợ chồng chúng tôi có 1 cô con gái lớn và 1 cậu con trai. Cả hai đứa đều học rất giỏi và ngoan ngoãn. Với con gái bố nó là thần tượng, lúc nào nó cũng bảo: "Sau này chắc chắn con sẽ lấy 1 người đàn ông giống như bố".
Đúng vậy, trong mắt vợ và các con tôi là 1 người chồng, người bố mẫu mực thành đạt và giỏi giang. Nhưng rôi trong 1 lần gặp đối tác tôi đã phải lòng 1 cô bé hơn con gái tôi 3 tuổi. Cô ấy có nụ cười rất thánh thiện, đôi mắt biết nói và khuôn mặt cũng rất xinh xắn. Tôi không nghĩ 1 người đàn ông bản lĩnh như mình lại có thể bị gục ngã như vậy.
Vợ là mối tình đầu của tôi, từ đó đến nay tôi mới yêu thêm 1 người - là cô gái ấy. Đúng vậy đó là tình yêu chứ không phải tình cảm vui chơi qua đường. Hai chúng tôi hợp nhau đủ thứ, từ suy nghĩ đến tính cách đến sở thích ăn uống. Cô bé đó tình nguyện bên tôi mà chưa 1 lần đòi hỏi bất cứ thứ gí, có những lần vợ làm trái ý bị tôi mắng. Chính cô ấy đã khuyên ngăn tôi, khiến tôi hiểu và biết vị trí của mình vào vợ để thấu hiểu. Cô ấy thực sự quá thánh thiện. Có tình cảm với nhau 1 thời gian, chuyện gì đến rồi cùng đến, chúng tôi lên giường với nhau. Tôi chưa bao giờ có được những giây phút tuyệt vời như vậy.
Biết là có lỗi với vợ con nhưng tôi không thể nào bỏ rơi cô ấy được. Tôi dung hòa cả ba mối quan hệ. Cho đến 1 ngày, lúc đó chúng tôi hẹn hò được khoảng nửa năm. Và hai đứa có đặc điểm chỉ ngủ 1 khách sạn duy nhất và thường là 1 căn phòng duy nhất. Tôi quan niệm chúng tôi hợp phong thủy nơi đó.
Hôm ấy cô ấy đi công tác về, chúng tôi hẹn nhau đến khách sạn đó. Tôi đến trước còn cô ấy đến sau. Lúc tôi đang bật ti vi xem và ôm ipad lướt web thì bỗng có tiếng gõ cửa. Cô ấy nói mình là nhân viên dọn phòng, tôi mở cửa ra. Cô bé đó lặng lẽ đi vào nhà tắm cho thêm vài cái khăn sau đó quay ra nhìn tôi.
Tôi bắt gặp ánh mắt ngấn nước đầy đau khổ, thất vọng. Tôi ngờ ngợ dáng vẻ này rất quen. Cô bé nhìn tôi còn tôi ngại ngùng lên tiếng:
- Cô sao vậy, có chuyện gì à?
Và rồi cô ấy từ từ gỡ khẩu trang y tế ra, buông xõa mái tóc đang búi cao xuống. Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt ấy tôi ú ớ, á khẩu và dường như chết lặng, miệng tôi lắp bắp:
- Sao... sao con lại ở đây?
- Vậy còn bố, bố đang chờ cô ta đến phải không? Để con dọn phòng, trang trí giúp để hai người ở với cho sung sướng nhé.
- Bố... bố, bố sẽ giải thích cho con hiểu.
- Giải thích thế nào đây, giải thích là bố đã chán ghét mẹ con con nên bố tìm ong bướm vui vẻ bên ngoài hả?
Con bé khóc rồi hét vào mặt tôi:
- Kìa Mai Anh, bố xin lỗi, bố có tội với các con, bố có lỗi với mẹ con.
Tôi ôm nó vào lòng nhưng nó đẩy tôi ra rồi bỏ chạy. Tôi cũng chạy theo nhưng chẳng kịp. Gọi điện cho nhân tình nói tình hình rồi tôi đi tìm con, lúc đó tôi thực sự thấy sợ hãi. Tôi sợ con bé làm gì dại dột, tôi khóc và thực sự thấy mình thật tệ.
Con bé bỏ đi đêm đó không về, cả nhà đi tìm náo loạn. Vợ tôi khóc lên khóc xuống. Còn tôi rơi vào trạng thái tuyệt vọng, tôi đã gây cho nó 1 vết thương quá lớn. Biết bù đắp thế nào cho nó đây, tôi đã đạp đổ hình tượng người bố trong lòng con gái.
Chiều tối hôm sau nó về ôm lấy mẹ xin lỗi và đi thẳng lên phòng, ai hỏi gì nó cũng không nói. Lúc này tôi mới thấm thía, sự tham lam của mình đã đẩy gia đình con cái đi vào vực thẳm tăm tối. Vợ tôi lo lắng cho con không ngủ nổi, con bé thì dường như thay đổi hoàn toàn. Nó ương bướng, lầm lì thậm chí tỏ ra hư hỏng.
Tôi là người chồng, người bố tồi, đêm nào tôi cũng trầm ngâm hút thuốc và suy nghĩ và thấm thía mọi điều. Tôi mong mọi người đừng để rơi vào hoàn cảnh như tôi. Đừng vì sự ham muốn và thứ tình cảm nhất thời của bản thân mà ảnh hưởng đến tương lai của con cái, gia đình. Con người ai cũng có sự tham lam,ích kỷ nhưng xin hãy kìm chế, hãy bản lĩnh vượt thử thách đó. Bởi vì khi có gia đình rồi, khi làm bố, làm mẹ rồi ta phải có trách nhiệm với họ. Đừng vì chút ham muốn nhất thời mà đạp đổ tất cả những gì bạn và người bạn đời của mình đã dày công xây dựng. Xin hãy lấy câu chuyện của tôi làm bài học để đừng bao giờ phạm phải sai lầm như tôi các bạn nhé.
Theo Phununews
Nếu không có vụ tai nạn đêm đó, chắc giờ đây tôi đã bỏ vợ và là thằng ăn mày! Tôi say mê Thư, ở em, cái gì cũng khiến tôi cảm thấy phấn khích. Chẳng giống với vợ tôi, chỉ nhìn cô ấy thôi tôi đã thấy chán ngán. Vợ tôi khi nào cũng giữ khuôn mặt rầu rầu, đau khổ. Có cảm giác như sống với cô ấy thật khổ sở vậy. Còn Thư thì khác, những buổi tôi mệt mỏi...