Chồng “dâng vợ” cho sếp
Để đạt được cái chức Phó giám đốc, chồng tôi đã tự biến mình thành con quái thú có trái tim lạnh, anh ta đã đang tâm làm kẻ “dắt mối” như một “tú ông” chính hiệu để “bán” vợ cho sếp.
Tôi và Phát – chồng tôi bây giờ đến với nhau như một duyên phận định sẵn. Gặp nhau trong một lần cà phê cùng nhóm bạn, tôi và Phát ngay lập tức đã nảy sinh tình cảm và trúng tiếng sét ái tình. Một tuần sau đó tôi nhận lời yêu anh và 4 tháng sau theo Phát lên xe hoa.
Khi đưa thiệp mời cưới, cô bạn gái thân nhất của tôi tỏ chút e ngại, lo lắng vì sợ rằng tình cảm của chúng tôi tiến đến quá nhanh liệu có bền lâu? Mắt long lanh niềm hạnh phúc tôi nói với nó rằng: “Tao tin sự lựa chọn của mình là đúng. Tao tin vào trực giác và con tim của mình, tin vào tình cảm mà Phát dành cho tao”.
Tôi lâng lâng trong niềm hạnh phúc vô bờ cùng Phát bước vào lễ cưới, cùng ký vào tờ đăng ký kết hôn. Và cuộc sống hôn nhân sau đám cưới đã cho tôi thấy rằng con tim mình đã đúng. Sau khi cưới, Phát yêu chiều tôi hơn. Phát bảo: “Anh muốn bù đắp vì thời gian mình yêu nhau quá ít. Anh muốn em là người phụ nữ hạnh phúc nhất, xinh đẹp nhất”.
Sau khi kết hôn, Phát bảo tôi nên nghỉ công việc hiện tại là một hướng dẫn viên du lịch vì nó quá bận rộn và không hợp với phụ nữ đã có gia đình. Nghe lời chồng, tôi chấp nhận ở nhà để chờ anh tìm một công việc nhàn hạ, thích hợp với tôi hơn. Tuy công việc của một trưởng phòng kinh doanh khá bận rộn nhưng anh luôn dành khoảng thời gian rảnh rỗi nhất trong ngày cho tôi. Trong mắt tôi, Phát đúng là một người chồng lý tưởng, mẫu mực.
Tôi muốn sinh em bé nhưng chồng tôi gạt đi: “Anh muốn chúng mình có thêm nhiều thời gian dành cho nhau. Chuyện sinh con cứ để một vài năm nữa em nhé, chúng ta hãy tận hưởng cho trọn cuộc sống vợ chồng son”. Phát nói đúng, tôi và anh còn rất trẻ nên không việc gì phải vội vàng, bận bịu cho một đứa trẻ.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Bạn bè đứa nào cũng ghen tị vì tôi gái có chồng nhưng nhàn rỗi, sung sướng. Phát đưa tôi đi du lịch khắp nơi, rảnh rỗi thì cà phê, nghe nhạc, spa, mua sắm… Những bộ quần áo, trang sức anh dành tặng vợ đều hàng độc, đẹp và đắt tiền. Phát bảo rằng: “Anh muốn vợ anh đẹp như một nữ hoàng”.
Dạo gần đây Phát có vẻ ưu tư, lo lắng nhiều cho công việc. Tôi gặng hỏi thì anh bảo rằng ở cơ quan đang đấu đá, cân nhắc chức Phó giám đốc công ty và anh là một trong những ứng cử viên mà trên tổng công ty chọn lựa nhưng anh vẫn chưa chắc chắn mình sẽ là người chiến thắng.
Vào ngày thứ 7 tuần trước, Phát nói rằng sếp anh sắp ra Bắc họp để cân nhắc chức Phó giám đốc. Anh muốn tôi giúp anh làm một bữa tiệc tối tại nhà để mời sếp. Phát nói rằng tôi xinh đẹp, duyên dáng lại có tài ngoại giao nên anh hy vọng tôi giúp anh có được cái chức Phó giám đốc sắp tới.
Là một người vợ, tôi sẵn lòng hy sinh để chồng thành đạt huống gì chỉ một bữa cơm tiếp lãnh đạo tại nhà. Tối hôm đó anh chọn cho tôi một bộ váy hở hang hơn mức bình thường khiến tôi phật ý nhưng anh bảo: “Khoe vợ đẹp có gì tội lỗi đâu. Anh không ghen thì thôi sao em phải lăn tăn”.
Sếp của chồng tôi trạc 55 tuổi, khá phong độ và chải chuốt. Ông ta có vẻ rất thích đàn bà đẹp, tôi nhận thấy điều đó qua anh mắt và cách ăn nói, ứng xử của ông. Khi cả 3 vừa dùng xong món tráng miệng thì Phát nhận điện thoại của một ai đó và anh vội vàng bỏ đũa xin phép sếp ra ngoài 30 phút.
Vô cùng khó xử nhưng tôi đành miễn cưỡng tiếp tục bữa tối với một người dàn ông xa lạ ngay tại nhà mình. Khi Phát vừa ra khỏi cửa, nhân lúc tôi đứng lên lấy thêm thức ăn thì sếp anh ôm choàng phía sau thì thào những từ ghê tởm: “Phát nó bảo em tuyệt vời lắm, nó giả vờ đi ra ngoài để anh có dịp gần gũi em đấy. Chiều anh thì chồng em sẽ nắm chắc chức Phó giám đốc nhé”.
Tai tôi như ù đi, ly rượu chồng đưa tôi uống khiến cho đầu bị mụ mẫm và không thể cưỡng lại hành động bỉ ổi của ông sếp… Và sau đó tôi không hề biết chuyện gì xẩy ra sau đó nữa.
Sáng hôm sau tỉnh dậy tôi thấy mình nằm trên giường vẫn nguyên chiếc váy mặc tối qua, đầu vẫn đau như búa bổ… Nhìn quanh không thấy chồng đâu. Một mảnh giấy của chồng để lại trên chiếc gối kế bên: “Em làm tốt lắm, tối về anh thưởng”.
Tôi đã dần hiểu ra mọi chuyện nhưng tất cả đã quá muộn. Tôi thấy ghê tởm chính bản thân mình. Tôi gọi điện nhưng Phát không nghe máy. Tôi nhắn tin cho Phát rằng anh quá bỉ ổi, đê tiện thì 1 phút sau anh ta nhắn lại:”Cô tưởng cô cao giá lắm chắc. Tiền cho cô ăn chơi, xài đồ hiệu chừng đó tháng từ trên trời rơi xuống hả? Cô làm ơn tỉnh lại đi. Nếu không vì nhan sắc của cô thì tôi việc gì phải bám lấy con đàn bà như cô? Cái gì cũng có giá của nó em yêu à.”
Hạnh phúc thực sự của tôi đây sao? Bộ mặt thật của người chồng kính yêu của tôi đây sao? Tôi phải đối mặt với người chồng đê tiện kia như thế nào đây? Làm sao để vạch bộ mặt đạo đức giả của anh ta?
Theo VNE
Vì em lạc lối yêu thương
Duyên phận đã mang anh đến cho em nhưng chính em, đã là người bỏ đi duyên phận ấy...
Chiều qua, tình cờ đi ngang cung đường ấy, em vô tình nhìn thấy anh bên người con gái khác. Nét mặt anh hân hoan niềm hạnh phúc. Em bỗng thấy chạnh lòng, một cảm giác nuối tiếc trào lên. Vòng tay, đôi bàn tay ấm áp, nụ cười thân thương và tình yêu chân thành của anh... tất cả những điều thiêng liêng đó em đã tự tay mình gạt bỏ. Để rồi giờ đây, anh dành những điều đó cho một người con gái khác. Em chỉ biết đứng bên đường tiếc nuối, là vì em, tại em, tại em đã lạc lối yêu thương.
Em mê mải chạy theo thứ tình yêu ảo vọng, em bị mờ mắt bởi những thứ phù phiếm xung quanh tình yêu. Ngày đó, em cảm thấy hạnh phúc không phải vì được bao bọc trong vòng tay người đàn ông yêu mình, chăm lo cho mình từng ly, từng tí mà em thấy thỏa mãn vì được tặng những món quà đắt tiền, xa xỉ. Với em, tình yêu được hiệu hữu bằng vật chất là thứ tình yêu đáng theo đuổi, còn cái gọi là chân thành, chung thủy, em không cầm nắm được nên dễ dàng buông tay. Em không dùng trái tim để cảm nhận tình yêu mà dùng đôi mắt để nhìn những thứ phù phiếm.
Chính là em đã buông tay anh cho dù anh cố gắng bằng mọi giá để giữ em lại. Em đã không có thời gian để tự hỏi mình xem em có yêu anh ta không hoặc chí ít, anh ta có yêu em thật không? Em chỉ còn cảm giác hân hoan mỗi khi nhận được quà, mỗi khi được đi ăn ở những nơi sang trọng. Ngay lập tức em quy kết đó là tình yêu và bằng mọi giá em phải có được nó.
Chiều qua, tình cờ đi ngang cung đường ấy, em vô tình nhìn thấy anh bên người con gái khác. (Ảnh minh họa)
Em sống ích kỉ và thực dụng. Em cứ tin mình đúng vì thời đại này đâu còn cảnh "một mái nhà tranh, hai trái tim vàng". Em không chỉ phụ tình yêu của anh mà còn làm cho anh bị tổn thương vì em chê anh nghèo. Anh đã đau khổ nhiều lắm nhưng anh không trách em. Ngày em khăng khăng đòi chia tay, anh vẫn nắm lấy tay em mà dặn dò: "Nếu đó là lựa chọn của em, anh sẽ tôn trọng. Anh chỉ hi vọng rằng con đường đang đi dẫn em tới với hạnh phúc. Nhưng nếu có điều gì đó không như mong đợi, hãy về bên anh, dù khi ấy, chúng ta chỉ còn là những người bạn".
Sự cao thượng của anh làm em xấu hổ. Nếu ngày đó, anh quát mắng em, khinh em là người tham tiền phụ nghĩa thì khi gặp nỗi đau lớn ấy, em đã có can đảm để quay về. Quay về không phải để xin sự tha thứ từ anh, để mong anh chấp nhận em. Em chỉ muốn có một người để dựa vào sau những vấp ngã mà thôi. Nhưng ngay cả điều đó em cũng không dám làm. Không phải vì em sĩ diện mà vì em muốn để cho cuộc sống của anh được bình yên sau những cơn bão lòng mà em đã tạo ra cho anh.
Chúng ta đều đỡ lớn và phải chịu trách nhiệm về sự lựa chọn của mình. Đó là lựa chọn của em nên em sẽ phải tự mình gánh chịu. Em không thể bắt anh phải san sẻ trách nhiệm này khi mà năm xưa chính em là người đã gieo cho anh đau khổ. Vì thế, giữa lúc kiệt quệ nhất của cuộc đời, em cũng không tìm anh. Em học cách tự mình đối diện với tất cả, cũng xem đó như là một cách sửa sai trong đời.
Giữa lúc kiệt quệ nhất của cuộc đời, em cũng không tìm anh. Em học cách tự mình đối diện với tất cả, cũng xem đó như là một cách sửa sai trong đời. (Ảnh minh họa)
Bình tâm trở lại em cũng đã từng nghĩ tới chuyện tìm anh. Nhưng em tin, nếu ở đời có một chữ duyên giữa em và anh, thì chúng ta sẽ gặp lại. Và ngày hôm nay, điều đó đã xảy ra. Chỉ tiếc là quá muộn màng. Em nhận ra sai lầm của mình khi em bị phụ bạc, em gặp lại anh khi anh đã là người đàn ông của cô gái k khác. Nhìn anh hạnh phúc trong vòng tay người con gái mình yêu, em không hề ghen tị, chỉ còn một chút tiếc nuối trong lòng mà thôi.
Em nhận ra rằng, trong cuộc đời, yêu nhau đúng là do duyên phận. Nhưng để tình yêu đó cập bến là do con người. Sẽ không có duyên phận nào sắp đặt chúng ta được hạnh phúc nếu như chúng ta không trân trọng thứ mà cuộc sống đã ban cho mình. Duyên phận đã mang anh đến cho em, đã để em được đón nhận những điều tuyệt vời nhất từ anh, nhưng em, chính em, đã là người bỏ đi duyên phận ấy...
Theo VNE
Phải nắm chặt tay em, anh nhé Đừng hỏi vì sao em không thể tha thứ cho anh nếu anh phản bội: Vì em là anh và vì em yêu anh! Vậy là cái ngày chúng mình mong đợi cũng đã đến, ngày mà em có thể gục đầu vào vai anh gọi anh bằng một từ thật thiêng liêng: "Chồng", ngày mà anh ôm em vào lòng để cảm...