Chồng đảm quá, vợ hóa khổ!
Tôi thường thấy mọi người ca thán các ông chồng lười, không biết san sẻ việc nhà. Vậy mà tôi thì khác. Ai cũng bảo tôi số sướng vì có chồng đảm, nhưng hỡi ôi, có “ở trong chăn mới biết chăn có rận”.
ảnh minh họa
Hai vợ chồng tôi đều là cán bộ công chức nhà nước, có con trai được 4 tuổ.i. Hàng ngày, hai vợ chồng cùng đi làm thời gian như nhau, nhưng thường anh hay được về sớm hơn tôi khoảng gần 1 tiếng. Cơ quan của anh cũng gần nhà hơn tôi nên anh tình nguyện đón con và đi chợ luôn. Nhiều bữa tôi về đến nhà đã thấy cơm canh xong xuôi, chỉ việc đưa con đi tắm rồi vào ăn cơm.
Thú thực tôi rất cảm kích việc anh cùng chia sẻ các công việc nhà với vợ. Bạn bè, người thân của tôi ai cũng nói: “Sướng nhé, nhất mày đấy”. Tôi chỉ cười.
Chồng tôi chỉ thích ăn thịt, hiếm khi ăn rau trong khi tôi thì ngược lại. Vậy nên bữa nào tôi về muộn, anh vào bếp là chỉ có thịt và thịt, tôi muốn ăn thêm thì lại lọ mọ nhặt rau nấu thêm.
Không chỉ giúp tôi nấu ăn, chồng tôi còn siêng làm việc nhà. Nhà bẩn tí là anh lại lấy chổi lau nhà. Có điều anh rất sạch sẽ, để ý từng ly từng tí, vết bẩn nào dây ra là lại phải lau lại luôn. Có bữa, bố mẹ tôi đến chơi, đang loay hoay chưa biết cất giày dép vào đâu anh lại tưởng ông bà đi luôn giày dép vào nhà nên chạy vội ra nói: “Bố mẹ khoan vào nhà, tủ giày nhà con đây ạ” khiến bố mẹ tôi phải chựng lại.
Nhiều khi tôi vừa bước từ nhà tắm ra là anh lại vào đán.h rửa bồn cầu vệ sinh, nhặt tóc rối, lần nào cũng cằn nhằn: “Em gội đầu xong đầy tóc rụng, bảo bao lần mà không thu dọn. Thế này tắc hết nhà” trong khi trên tay tôi vẫn còn cầm nắ.m tó.c mình vừa nhặt sau khi gội xong.
Video đang HOT
Nhà tôi đã từng thuê 3 người giúp việc nhưng không ai ở được quá 2 tháng bởi tính cầu toàn và sạch sẽ của anh. Có bữa, chị giúp việc lau nhà bị chồng tôi nhắc khó chịu “Chị không biết lau nhà à. Lau nhà sao mà nước cứ rỏ hết xuống nền nhà, thằng Bin mà đi là ngã. Ẩu đến thế là cùng” khiến chị ấy tự ái xin nghỉ.
Còn cô giúp việc khác thì luôn bị anh cằn nhằn là bừa bộn, không biết gập quần áo, quét dọn phòng tắm mà không sạch, nhiều nước tẩy, mùi nồng nặc… khiến cô ấy cũng một mực đòi thôi làm. “Chồng chị kỹ tính quá, em không làm được chị ạ”.
Những việc lặt vặt trên đôi khi khiến tôi có chút khó chịu nhưng nó không làm tôi phải suy nghĩ nhiều. Nhưng câu chuyện về hai vợ chồng đưa con đi tiêm vacxin thì tôi không thể quên.
Hồi tôi mới sinh con xong, khi cháu được 2 tháng, vợ chồng tôi cho cháu đi tiêm viêm gan B. Trước khi đi, tôi đã cho con bú no nhưng không hiểu sao, đến chỗ tiêm cháu cứ khóc ngằn ngặt, chồng tôi bế con, dỗ mãi cháu không nín. Tôi xót ruột, lấy bình sữa vào trong nhà vệ sinh vắt sữa ra mang cho con bú. Tôi bảo anh “để em bế cho con ăn” nhưng anh giằng bé khỏi tay tôi nói “em biết gì mà chăm con”, rồi lấy bình cho con bú nhưng con vẫn khóc. Những người xung quanh cứ nhìn tôi chỉ trỏ, tôi nghe rõ nhiều tiếng xầm xì: “Mẹ gì lạ thế, ai đời con khóc lại để bố trông” khiến tôi cảm thấy mình thật vô dụng và là bà mẹ tồi nhất thế gian.
Còn nhiều câu chuyện hàng ngày xảy ra mà tôi kể ra có thể mọi người sẽ bảo tôi lắm chuyện, có chồng thế mà còn phàn nàn. Nhưng có ai ở hoàn cảnh của tôi mới hiểu và thông cảm cho tôi được. Ước gì, chồng tôi bớt đảm đi…
Theo blogtamsu
Nghe câu chuyện chồng kể mà tôi như người bị sét đán.h
Thời gian đó chồng tôi gầy rộc đi, kiểm tra ví anh, tôi mới biết anh đi bán má.u lấy tiề.n cho đứa con riêng ấy chữa bệnh.
Hôm qua đọc tâm sự "Để cứu con, tôi đã nói ra bí mật kinh khủng chôn giấu hơn 10 năm" của độc giả nào đó mà tôi giật mình thấy giống chuyện của gia đình mình.
Cách đây 3 tháng, tôi vừa sinh con. Vì sinh thiếu tháng nên con trai chúng tôi rất bé nhỏ và khó nuôi. Tôi thức đêm thức hôm, lo lắng tới mức gầy sụt đi. Chồng tôi cũng vất vả không kém, anh vừa lo cho con, vừa lo cho vợ, lại đúng lúc công việc không êm xuôi. Nói chung, thời điểm đó, cả gia đình tôi đang đứng trước một thử thách lớn.
Thử thách đấy chưa qua, tôi lại gặp phải thử thách còn lớn hơn. Một tháng trước, hai vợ chồng đưa con đi tái khám ở viện. Trong lúc tôi bế con vào phòng khám, chồng tôi đứng ngoài chờ. Nửa tiếng sau, khi tôi đi ra thì không thấy chồng đâu, điện thoại, ví tiề.n chồng tôi đều cầm hết. Chờ mãi hơn 2 tiếng đồng hồ, chồng tôi mới trở lại. Khi anh bước về phía mẹ con tôi, khóe mắt anh đỏ au như vừa khóc. Tôi hỏi thì anh không đáp, chỉ giục mẹ con tôi nhanh về.
Từ hôm đó, chồng tôi thường xuyên về muộn. Về nhà thì anh luôn im lặng như người đang suy nghĩ, lo lắng chuyện gì lớn. Anh như vậy khiến tôi không yên lòng. Nhưng hỏi thì anh chỉ nói đau đầu vì công việc.
Cứ như vậy hơn 2 tuần, vào một ngày mưa, anh đi đâu đó tới 11 giờ đêm chưa về, điện thoại gọi thì tắt máy. Tôi ở nhà lo lắng gọi khắp nơi hỏi thăm. Khi chồng tôi về, người anh ướt đẫm, áo mưa cất trong cốp xe cũng không chịu mặc. Vào nhà, anh cũng không vội đi tắm mà bảo tôi ngồi xuống anh có chuyện muốn nói.
Nhìn chồng tôi vừa ôm con, vừa hôn nó, còn nó cũng ôm chặt anh gọi bố trong niềm vui sướng vỡ òa, tôi đã bật khóc. (Ảnh minh họa)
Nghe câu chuyện anh kể mà tôi như người bị sét đán.h, không thể thốt nổi một lời. Hóa ra, hôm đưa con đi khám, chồng tôi gặp lại người bạn gái sống chung như vợ chồng hồi sinh viên. Khi đó cả hai người còn trẻ, suy nghĩ non dại, bồng bột, vì thế thích nhau là dọn về sống chung. Kết quả, được hơn 2 tháng thì nảy sinh mâu thuẫn, cãi cọ nhau vì ai cũng có cái tôi quá lớn. Lần đó, vì quá giận dữ nên cả hai chia tay nhau. Cô ấy về lại ký túc xá, còn chồng tôi dọn đến ở cùng gã bạn thân. Nửa năm sau ra trường, đường ai nấy đi.
Từ đó đến nay, chồng tôi không hề gặp lại cô bạn gái ấy. Anh cũng coi như là chuyện xưa, đã gần quên thì đột nhiên hôm vừa rồi gặp cô ấy trong viện. Con trai cô ấy bị bệnh tim, đang chờ ngày phẫu thuật. Tôi cứ tưởng chuyện chỉ có thế, đến khi anh nói, cô ấy là mẹ đơn thân, đứa con đó đã 8 tuổ.i, bằng số năm mà anh chia tay cô gái đó, vì thế khi gặp lại, anh đã ngờ ngợ đó là con của mình nhưng chưa dám chắc. Mấy ngày qua, anh thường xuyên vào viện thăm bé, càng nhìn càng thấy giống mình hồi nhỏ, đến khi gặng hỏi, cô ấy cũng nói sự thật. Hồi đó chia tay xong, cô ấy phát hiện ra mình có bầu, nhưng vì tự ái nên cô ấy quyết nuôi con một mình.
Tôi chưa kịp định thần lại sau thông tin chồng tôi gặp lại người yêu cũ và phát hiện ra mình có một đứa con riêng thất lạc bên ngoài, anh lại ném thêm cho tôi một tin tức. Cô ấy không đủ tiề.n phẫu thuật cho con, nên chồng tôi muốn bàn với tôi có thể đem giấy tờ nhà đi vay ngân hàng để lấy tiề.n cho con trai anh chữa bệnh được không? Anh nói rất nhiều, nào là trách nhiệm của người làm cha, nào là anh không thể nhìn thấy con mình chế.t dần chế.t mòn...
Tôi biết có thể tôi sẽ phải san sẻ người chồng của mình với một người phụ nữ khác. (Ảnh minh họa)
Còn tôi thì thẫn thờ tới mức không thể tiếp thu thêm được gì nữa. Tôi muốn phát điên lên nhưng lại không thể trách móc anh được. Chuyện đó xảy ra trước khi tôi và anh đến với nhau, và bản thân anh cũng không biết mình có con riêng bên ngoài. Tôi không đồng ý cho anh đem giấy tờ nhà đi cầm.
Lý do vì hiện giờ kinh tế gia đình tôi thật sự eo hẹp, trong nhà không có một đồng nào. Mấy chục mét vuông nhà này là do bố mẹ anh cho khi chúng tôi kết hôn. Nếu vay, hàng tháng chúng tôi lấy gì để trả nợ? Rồi con trai tôi sẽ lớn lên trong thiếu thốn và khó khăn như thế nào? Huống chi con trai tôi sức khỏe không tốt, hở chút đi bệnh viện cũng tốn vài triệu bạc.
Tôi nhất quyết không chịu, anh cũng không thể vay được tiề.n ở đâu. Thời gian đó chồng tôi gầy rộc đi, kiểm tra ví anh, tôi mới biết anh đi bán má.u lấy tiề.n cho đứa con riêng ấy chữa bệnh. Đêm anh đi làm thêm nghề bảo vệ ở quán bar tới rạng sáng mới về. Chồng như vậy, tôi cảm thấy không thể tiếp tục tàn nhẫn được. Tôi đồng ý ký vào giấy tờ vay ngân hàng.
Có tiề.n, lại thêm khoản nhỏ của hội từ thiện, con trai anh cuối cùng cũng được phẫu thuật. Nhìn chồng tôi vừa ôm con, vừa hôn nó, còn nó cũng ôm chặt anh gọi bố trong niềm vui sướng vỡ òa, tôi đã bật khóc. Tôi biết, một khi đã biết mình còn một đứa con nữa, chồng tôi chắc chắn sẽ có trách nhiệm với nó. Rồi sau đó, có thể tôi sẽ phải san sẻ người chồng của mình với một người phụ nữ khác. Nhưng tôi đã làm đúng phải không mọi người?
Theo Afamily
Bên ngoài cửa sổ Niềm vui trọn vẹn là niềm vui khi được san sẻ, làm cho người khác vui vẻ, hạnh phúc Cuộc sống muốn màu luôn ẩn chứa những bất ngờ thú vị. Có những thứ diễn ra thật đơn giản nhưng lại khiến ta ngỡ ngàng ở giây phút cuối cùng. Có những hành xử tưởng chừng rất sai nhưng khi đứng ở điểm...