Chồng đảm ở nhà bồ, vô dụng ở nhà mình
- Hết giờ tan sở anh không đi uống bia với bạn bè mà vội vàng phóng xe vào một chợ cóc ở gần thành phố, sau đó anh mua ít đồ và đi xe về một căn nhà nhỏ cũ kỹ.
Thế là vợ chồng chị đã lấy nhau được 11 năm. Anh làm ở cơ quan cấp ngành còn chị làm kế toán cho một công ty về đồ điện tử. Nói chung, xét về kinh tế cả hai người đều không ai phụ thuộc vào ai, hai đứa con của chị xinh xắn dễ thương và ngoan nữa. Ai ai cũng chấm chị “điểm 10″ sinh đẻ và điểm tối đa cho hạnh phúc gia đình.
Tính chị vốn đảm đang và quyết đoán, anh thì hiền lành xuề xòa, cái gì anh cũng cho qua và mặc kệ chị. Chị thì cầu toàn khéo léo, còn anh thì cẩu thả vụng về. Cả gia đình nhà chồng quý và yêu thương chị. Mẹ chồng chị còn bảo phúc nhà bà hiếm lắm mới có được con dâu hiền thảo như vậy, bởi mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do tay chị làm hết. Nhà có giỗ kể cả 6-7 mâm cơm thì bà chỉ cần đưa tiền cho chị là mọi việc đâu vào đấy.
Mọi việc chị đều làm chu đáo, mẹ chồng chị lúc nào cũng yêu quý chị (ảnh minh họa)
Nhưng nhiều khi chị cũng thấy mệt mỏi, vì mẹ chồng chị cứ có việc gì là gọi chị, trong gia đình nội ngoại ai cũng muốn nhờ vả, nhiều khi toàn những việc không đâu. Nhưng vì trót nhận được sự tin tưởng của mọi người nên có mệt chị cũng phải cố gắng. Dù sao chị cũng không muốn làm mất đi sự tôn trọng và kỳ vọng của mọi người.
Nếu với công việc như thế, trách nhiệm như thế mà chồng chị biết ơn chị thì chị cũng thấy vơi đi đôi phần bức xúc và mệt mỏi. Đằng này anh chả bao giờ quan tâm hay ghi nhận những gì chị làm, anh cứ coi đó như những điều hiển nhiên. Ngày nào anh dậy cũng có đồ ăn nóng sắp sẵn ở trên bàn, chẳng hôm nào các món giống nhau. Ăn xong anh vứt bát đó rồi xách cặp đi, còn chị lại vội vàng dọn rửa bát đĩa, cuống quýt lao vào công sở cho kịp giờ làm. Hết giờ làm chị lại vội vàng đón con rồi phóng vội ra chợ mua đồ về nấu nướng. Còn anh tan sở anh thảnh thơi đi uống bia với bạn bè mặc chị với đống việc nhà và con cái.
11 năm trôi qua với những công việc như vậy. Chị trông ngày càng xuống sắc còn anh thì lại béo tốt trẻ đẹp ra. Chị làm thay anh nhiều việc đến nỗi anh chẳng khác gì đứa con của chị, nghĩa là chỉ về nhà ăn uống tắm giặt rồi đi ngủ, chị có nhờ anh làm việc thì thì động đâu hỏng đấy. Rửa bát thì bát bẩn, bảo cắm cơm thì quên cho nước, bảo giặt quần áo thì chỉ cho vào máy mà không cho xà phòng…
Dần dần chán ngán chị chẳng bao giờ để anh động tay chân vào việc gì. Rồi chị thích nghi dần, chị cũng quên luôn rằng anh là người đàn ông của gia đình. Từ lúc đó mọi việc lớn nhỏ chị đều tự quyết mà chẳng cần đến anh, chị chẳng hỏi anh, mà anh cũng chẳng quan tâm nữa, để vợ muốn làm gì thì làm. Chị coi thường anh và anh cũng thấy mình trở nên vô dụng trong mắt vợ.
Rồi dần dần anh đi uống bia nhiều hơn, anh cũng về muộn hơn. Ban đầu chị thấy điều đó bình thường, nhưng sau đó chị thắc mắc vì sao anh về muộn đến vậy, thậm chí chị còn thấy anh vui vẻ hơn, không còn cau có khó chịu nữa. Bán tín bán nghi, chị đã cho người theo dõi anh. Những bức ảnh cầm trong tay khiến chị chết sững. Hết giờ tan sở anh không đi uống bia với bạn bè mà vội vàng phóng xe vào một chợ cóc ở gần thành phố, sau đó anh mua ít đồ và đi xe về một căn nhà nhỏ cũ kỹ. Chị đã bám theo anh để tìm hiểu, hóa ra anh đang ngoại tình với một cô gái chẳng lấy gì xinh xắn nhưng mồm miệng thì khéo léo. Khi anh đứng nấu cơm thì cô ta nằm ườn trên giường, thỉnh thoảng lại chạy ra ôm anh một cái và khen lấy khen để, còn anh mồ hôi vã ra như tắm nhưng vẫn làm việc nhà với vẻ mặt sung sướng.
Video đang HOT
Anh làm việc nhà với vẻ mặt sung sướng còn cô gái kia nằm ườn
thỉnh thoảng khen anh tấm tắc (ảnh minh họa)
Đêm đó, hai vợ chồng chị cãi nhau. Chị hỏi anh vì chị không hoàn hảo ở điểm nào mà anh lại đi yêu người khác. Anh chỉ trả lời: “Vì cô hoàn hảo quá nên tôi thành vô dụng, tôi thà làm người có ích cho một cô gái xấu còn hơn là làm người vô dụng cho người vợ như cô”.
Rốt cục, chị vẫn không thể trả lời được rằng, tại sao hoàn hảo cũng là cái tội mà chị phải gánh? Chị và anh, ai là người có lỗi đây?
Theo Ngoisao
Nếu có kiếp sau, anh vẫn mong được làm chồng em
Anh thật sự quá hạnh phúc, thấy mình quá may mắn khi được làm chồng của em, vợ yêu của anh ạ!
Anh chưa từng tin trên đời này có một người hoàn hảo, nhưng từ khi gặp em, được làm vợ chồng với em, anh biết, em thực sự là người phụ nữ tuyệt vời, là người hoàn hảo trong mắt anh. Anh thật sự quá hạnh phúc, thấy mình quá may mắn khi được làm chồng của em, vợ yêu của anh ạ!
Ngày còn yêu nhau, vợ anh là một người con gái nhút nhát, hiền lành đến khó hiểu. Anh chưa từng thấy ai hiền như em. Hơn 1 năm quen nhau, dường như anh chưa từng thấy em cau có hay to tiếng với bất cứ người nào. Với mọi người, dù có tức giận đến đâu em cũng nói rất nhỏ nhẹ cho họ hiểu điều em muốn nói. Tất nhiên, tức ai em cũng biểu hiện qua nét mặt nhưng em không nói gì, chỉ lẳng lẳng quay đi... Ngày đó, anh hay trêu em, làm em tức lắm nhưng em cũng chẳng nói gì, em chỉ dỗi dỗi hờn hờn. Và biểu hiện đó của em càng làm anh yêu em nhiều hơn.
Gia đình em nghèo, bố mẹ làm nông nghiệp, cuộc sống khá vất vả. Vì vậy, từ ngày là sinh viên, anh đã cảm nhận được đôi mắt ướt đầy nội tâm của em. Em sống giản dị, chất phát, hiền lành, tình cảm. Có lẽ, hoàn cảnh như vậy nên đã khiến em có những đức tính quý báu mà một người con gái xinh đẹp như em khó lòng có được. Em chưa bao giờ nghĩ đến việc ăn chơi, chỉ nghĩ làm sao học thật tốt, ra trường xin việc rồi gom góp chút tiền kiếm được gửi mẹ cha. Anh thật sự khâm phục tấm lòng của người con gái như em.
Anh sinh ra ở thủ đô, gia đình không giàu có nhưng cũng mang cái mác trai Hà Nội. Nhiều cô gái vây quanh anh vì họ thấy anh đẹp trai này kia, lại có gia cảnh khá. Anh hiểu dụng ý của họ, nhưng lòng anh lại hướng về em. Anh muốn tìm cho mình một người con gái lương thiện, chân thành, chung thủy và yêu anh hơn tất cả. Anh đã gặp em, thấy ở em một sự trong sáng, một sự khó hiểu đến lạ kỳ. Anh muốn tìm hiểu, muốn khám phá người như em.
Anh yêu cô gái ấy từ đó. Ngày ngày anh gọi điện, nhắn tin cho cô gái ấy. Cô ấy đáp lại rất khiêm tốn, nhẹ nhàng, ít khi nói về mình, chỉ thích hỏi han người khác. (ảnh minh họa)
Thời gian đó, anh kiên trì theo đuổi một cô gái lúc nào cũng bình lặng, trầm tính, ít cười. Cô gái ấy đôi khi lại mạnh mẽ, lại cá tính đến lạ thường. Cô gái ấy biết uống rượu, biết khôi hài nhưng lại không hay bày trò cho người khác vui. Cô ấy chỉ thân mật như vậy với người nào đã thân quen rất lâu. Và tình cờ một lần, anh biết được, cô ấy đúng là trong một con người có hai con người. Một con người nhu mì, ít nói, và một con người cá tính, mạnh mẽ đến lạ kì.
Anh yêu cô gái ấy từ đó. Ngày ngày anh gọi điện, nhắn tin cho cô gái ấy. Cô ấy đáp lại rất khiêm tốn, nhẹ nhàng, ít khi nói về mình, chỉ thích hỏi han người khác. Có lẽ, cô ấy còn đang cảnh giác một gã trai Hà Nội như anh. Vì cô ấy vốn nghĩ, mình là gái tỉnh lẻ, gia đình lại nghèo khó nên không muốn yêu một người nào đó có gia thế, nhất là lại là trai Hà Nội, cái thời mà con trai thủ đô thật sự có giá.
Nhưng sự chân thành của anh đã khiến người con gái này gục ngã. Cô ấy đã khóc khi anh tỏ tình và nói với anh rằng &'anh ơi, gia đình em không có gì cả, bố mẹ em chỉ làm nông nghiệp, nghèo lắm. Em cũng không dám yêu ai, vì em sợ, nếu như họ không chấp nhận hoàn cảnh của em, họ sẽ cho rằng em bám vào của cải nhà họ. Em cũng không muốn họ vì thấy em nghèo khó mà chê bai rồi bỏ rơi em giữa chừng. Em yếu đuối lắm. Em sợ bị tổn thương tình cảm, em sợ nếu như yêu anh, một ngày nào đó anh sẽ bỏ rơi em. Vậy em khó lòng sống được...'.
Nghe em nói, nước mắt anh &'rưng rưng', anh ôm em vào lòng và vỗ về &'không phải anh mới quen em 2 ngày, 3 ngày, anh đã quen em gần 2 năm và anh hiểu rằng, mình đang làm gì. Quyết định yêu em, anh đã suy nghĩ rất nhiều mới dám nói ra. Nếu em chấp nhận tình cảm của anh thì hãy nắm lấy tay anh'.
Những lời bố mẹ nói làm anh mát lòng, mát dạ. Chúng mình trở thành vợ chồng nhẹ nhàng như vậy. (ảnh minh họa)
Thế rồi chúng mình nên duyên vợ chồng. Bố mẹ anh không phản đối gì về chuyện em ở xa lại không môn đăng hộ đối. Vì những gì anh nói về em cùng với việc gặp mặt em, bố mẹ anh quá hài lòng. Em là cô gái nhu mì, hiền lành, đoan trang và đặc biệt nấu ăn quá giỏi, ai trong gia đình anh cũng quý. Thôi thì bố mẹ dù có băn khoăn một chút nhưng cũng gật đầu đồng ý &'con lấy ai mà con yêu, nghèo một tí cũng không sao, quan trọng nó là người có đạo đức. Còn hơn con lấy một cô gái ăn chơi rồi sau này không thể nào chiều theo ý nó được'.
Những lời bố mẹ nói làm anh mát lòng, mát dạ. Chúng mình trở thành vợ chồng nhẹ nhàng như vậy. Anh luôn muốn tìm cho bố mẹ một nàng dâu hiền ngoan, để sống cùng với gia đình chồng một cách ôn hòa và anh đã không lầm khi chọn em. Em là người phụ nữ tuyệt vời, là người khiến anh cảm thấy yên tâm nhất khi chúng ta sống chung một nhà.
Mấy năm làm vợ chồng, chúng mình đã có với nhau một cậu ấm rất đáng yêu, vậy mà anh và em chưa bao giờ phàn nàn về nhau bất cứ thứ gì. Với bố mẹ anh, em quá tốt. Em khéo léo, dễ chịu, ôn hòa, không chê trách được thứ gì. Anh cảm nhận được sự chân thành trong trái tim em chứ không phải chỉ là những hành động giả tạo.
Có những việc mẹ anh làm, vì là thế hệ trước, khiến anh không hài lòng chút nào, em cũng thấy không vui nhưng em không nói gì nhiều. Em chỉ góp ý với mẹ, khi mẹ không đồng ý thì em thôi. Em không nói lại điều đó khi lên phòng. Anh hiểu, những điều em nói cũng là muốn tốt cho mẹ, chỉ là mẹ không hiểu thôi. Khi anh hỏi em có gì bức xúc về mẹ thì em cười &'không sao đâu anh, các cụ già rồi, tư tưởng khác lớp trẻ. Mẹ làm thế là có lý do, anh đừng làm gì khiến mọi việc thêm căng thẳng...'.
Em chưa bao giờ làm gì khiến anh buồn lòng. Về vật chất, tinh thần, với hai bên gia đình nội ngoại, em đều công bằng và chu đáo vô cùng. Một người phụ nữ yêu chồng, chăm chồng, thương con hết mực lại chu toàn việc nhà, khiến anh hài lòng lắm. Em nấu ăn giỏi nên anh chưa từng thấy em kêu ca khó nhọc gì khi đứng bếp cả sáng. Mẹ kêu đặt cỗ thì em nhận làm, vì em muốn cuối tuần tự tay làm những món ăn ngon giúp bố mẹ.
Bây giờ, cuộc sống càng ngày càng khó khăn hơn, cũng có nhiều sóng gió hơn, anh nghĩ là vậy, anh tin rằng, vợ chồng mình chỉ cần tin và yêu nhau thì chẳng có gì quan trọng cả. (ảnh minh họa)
Vợ chồng mình có nhiều khi không hợp ý nhau, em cũng nhẹ nhàng nói đến nơi đến chốn. Tính anh hay nóng, vợ lại dịu dàng nên nhiều lúc, vợ chính là người hạ hỏa giúp anh. Những bữa cơm ngon cùng gia đình, chúng ta là một. Vợ chuẩn bị chu đáo, dọn dẹp tinh tươm, lúc nào anh cũng hài lòng về vợ.
Có việc gì quan trọng trong gia đình cần tiền, chưa cần anh hỏi đến, vợ cũng tự giác hỏi chuyện anh, bảo anh xem có giúp gì cho bố mẹ, anh chị không thì làm. Thú thực, anh cảm thấy tự hào vì vợ vô cùng. Nhiều khi những thứ mình cho đi rồi mình sẽ nhận lại được những điều tương tự, thậm chí còn tốt hơn thế nữa. Anh cũng tin là vậy, vợ yêu của anh ạ.
Con lớn khôn, nghe lời bố mẹ là nhờ vợ chăm sóc. Vợ ân cần với con, dạy bảo con từng li từng tí một. Đi đâu, làm gì, vợ không khiến bố mẹ phải thắc mắc. Vợ cư xử tốt với cả họ hàng nhà chồng, khiến ai ai cũng phải khen ngợi.
Ở gia đình này, anh hoàn toàn yên tâm. Anh không phải đau đầu vì chuyện mẹ chồng con dâu như người ta vẫn nghĩ. Anh cũng không phải lo những bữa cơm nguội lạnh, khó nhai, anh cũng không lo con hư, con khóc. Với anh, vợ là người tuyệt vời, hoàn hảo. Chỉ thế thôi là quá đủ rồi, anh mơ cũng không dám nghĩ, đời này anh lại được làm chồng của vợ anh.
Bây giờ, cuộc sống càng ngày càng khó khăn hơn, cũng có nhiều sóng gió hơn, anh nghĩ là vậy, anh tin rằng, vợ chồng mình chỉ cần tin và yêu nhau thì chẳng có gì quan trọng cả. Chúng mình mãi hạnh phúc như thế này vợ nhé, và em sẽ sinh cho anh thêm một cô công chúa, anh sẽ yêu lắm đấy! Anh tự hào vì lấy được vợ, vì vợ là người đàn bà tuyệt vời bên cạnh anh. Nếu có kiếp sau, anh vẫn xin được làm chồng của em!
Theo VNE
Ừ, cô ấy đẹp hơn vợ Mỗi người phụ nữ luôn có những nét đẹp riêng, vợ thì chẳng phải nhan sắc chim sa cá lặn, chẳng phải mỹ nhân duy nhất rồi. Là đàn ông ai mà chẳng ngắm nhìn phụ nữ, đương nhiên. Là ngắm nhìn thôi, rồi cũng so sánh với vợ ở nhà, và nhiều lúc thấy: ừ, cô ấy đẹp hơn vợ. Sự thật...