Chồng “dại”…
Người tốt bụng gọi anh là “hiền lành, ngây ngô”, kẻ ác mồm, ác miệng thì gọi anh là “đần” nhưng chị không quan tâm. Chị vẫn thấy mình hạnh phúc khi bên một người chồng không tính toán.
Nghe tiếng anh huýt sáo từ cổng chị đã biết thế nào tháng lương này cũng thiếu hụt chút ít vì những lí do rất… “đời”. Nét mặt anh tươi tỉnh bước vào nhà, hào hứng chìa toàn bộ số lương trước mặt vợ. Chị thoáng nhìn qua đôi chút đã tủm tỉm cười: “Hôm nay lại đến người bạn nào của anh có sinh nhật vợ thế?”. Anh ngạc nhiên quá đỗi: “ Sao em biết? Không phải là sinh nhật, mà hôm nay thằng Tuấn làm cùng phòng anh quyết định cầu hôn cô bạn gái. Khổ thân cái thằng kém anh có 2 tuổi mà đến giờ mãi mới tìm được ý chung nhân vì thế anh giúp để nó có màn cầu hôn tử tế, nhanh chóng còn cho mình ăn cỗ”.
Đấy đã là những lí do muôn thủa cho việc tháng lương nào của anh cũng bị bạn bè “vạy tạm”, “mượn đỡ”. Vợ chồng anh chị cũng không phải giàu có gì, tằn tiện khéo lo liệu lắm may ra với tiền lương của hai vợ chồng mới đủ cho chi tiêu sinh hoạt và tiền ăn học cho con. Nhưng điều đó không phải là lí do để anh hạn chế những kiểu “tốt bụng” tới bực mình.
Khi chị lấy anh ai cũng đặt câu hỏi. Chị xinh xắn, đảm đang và sắc sảo là thế mà lại lấy một anh chàng lúc nào cũng “ngu ngu ngơ ngơ” như người trên cung trăng. Nhiều lúc, chính bản thân chị cũng không thể lí giải nổi điều đó. Chị cảm thấy bình yên khi bên anh, vậy là đủ. Biết tính chồng thật thà hay để người ta lợi dụng nhưng nghĩ nếu cứ vì thế mà hạch sách hay gây sự với anh thì chẳng ngày nào được yên. Vì thế chị coi đó trở thành điều bình thường trong cuộc sống giống như một thói quen của chồng.
Video đang HOT
Người ta nói “thật thà thường thua thiệt” điều đó quả đúng với anh. Nhưng khác là ở chỗ anh luôn tình nguyện nhận cái thua thiệt về mình. Bởi thế, gần như tháng lương nào đến ngày lĩnh, bạn bè anh cũng mượn cớ để vay chút ít. Nghe họ giải trình lí do, anh đồng ý đưa ngay tắp lự mặc cho ban sáng đi làm chị đã dặn đi dặn lại là tiền học phí tháng này của con bé lớn tăng. Về nhà chị trách, anh lại cười khì khì:”Đóng tiền chậm vài hôm cô giáo chắc cũng chả đến nỗi đuổi học con mình đâu em ạ. Thấy nó bí quá thành ra anh không nỡ. Tháng sau lĩnh lương có tiền nó khắc trả ấy mà”.
Cũng chẳng biết bạn bè thấy anh tốt quá mà nhờ vả hay thấy anh hiền quá mà lợi dụng, những khoản tiền kha khá họ vay cứ phải vài tháng trời mới thấy trả. Còn riêng những lần cho vay lặt vặt năm chục, một trăm gần như một đi không trở lại. Thậm chí anh cũng chẳng còn nhớ chính xác được đã cho ai vay. Có lần xót ruột, phải xoay sở khắp nơi trong khi bạn của chồng liên tục vay tiền chồng, chị kêu ca: “Bạn bè anh cũng kì, vay rồi thì cũng phải mau mau thu xếp mà trả chứ, đằng này cứ ì ra”. Anh thấy vậy mặt lại rạng rỡ: “Chắc tại nó túng quá, mà vì thế mấy thằng đó lần nào về quê lên chẳng xách cho vợ chồng mình nào là khoai lang, rau sạch… Có mấy thứ ấy chả hơn cho vay lãi ấy chứ”. Nghe anh phân bua chị phì cười vì lí luận “khác người” của anh.
Kỉ niệm ngày cưới của anh chị đúng dịp ngày 1 tháng 5, anh đã hứa hẹn đưa vợ con đi ăn nhà hàng sang trọng một bữa cho thỏa thích. Nghe anh nói thế, chị thích lắm. Cả buổi chiều chị ở nhà hí hửng chọn bộ quần áo ưng ý nhất để tối đi cùng chồng. Thế mà chiều hôm đó về, mặt mũi anh lại tiu nghỉu vì một anh cùng cơ quan vay mất tiền thưởng ngày lễ. Anh bảo: “Thằng Hưng bảo mẹ nó ở dưới quê ốm quá, cần tiền gửi về quê. Nó đã cất lời như thế làm sao mình nỡ. Thôi vợ chồng mình đành đi ăn ở quán bình dân vậy em nhé”.
Chị nghe thế hậm hực lắm nhưng âu cũng chẳng thể làm khác được. Ai dè, tối đó ngồi ở quán ăn bình dân bên này, chị và anh thấy người bạn ban chiều vay tiền dẫn bạn gái vào nhà hàng sang trọng phía đối diện ăn tối. Nhìn cảnh tượng đó mặt anh méo xệch còn chị cười như nắc nẻ vì cái tính tin người nên hay bị lừa của anh. Cuối cùng anh lại cười vang: “Thế cũng tốt, nhờ có nó vợ chồng mình cũng tiết kiệm được một khoản kha khá. Chứ vào quán như thế tốn gấp mấy lần thế này ấy chứ. Cho nó vay coi như là gửi tiền tiết kiệm đi em nhỉ?”.
Đâu chỉ có chuyện tiền nong, trong công việc anh cũng “ngố” không chịu được. Dự án do anh và người nữa chịu trách nhiệm nhưng khi xảy ra sự cố ở phần của người kia làm, chả hiểu hắn nói ngon ngọt với anh thế nào, anh lại nhận lỗi đó về mình để rồi bị cấp trên mắng cho một trận và không quên kèm theo một khoản trừ lương. Nghe người bạn cùng cơ quan anh kể chị tức tối về hỏi anh. Anh ngậm ngùi kể lại:”Anh với Hiếu cùng làm dự án đó. Lỗi xảy ra ở phần của Hiếu. Nhưng Hiếu nó bảo nó đang là một trong hai xuất được cất nhắc lên trưởng phòng. Giờ mà bị lỗi này thì coi như thua chắc người kia. Nó bảo anh chỉ là nhân viên quèn, có lỗi cũng chả sao. Bị trừ lương thì nó sẽ trả mình đúng khoản bị trừ. Mình nhận lỗi về mình để nó đỡ bị ảnh hưởng em ạ”. Nghe chồng nói mà chị vừa giận vừa thương lòng tốt của anh.
Chỉ nghe ngần ấy thứ về anh chắc hẳn ai cũng phải ngán ngẩm nhưng chị không thế. Chị gần như học được cách “sống chung với lũ”. Có lẽ chị hiểu được cái bản tính lương thiện thật thà trong con người anh. Và đó là bài học lớn nhất mà con cái nhận được từ người cha của chúng trong thời buổi đồng tiền chi phối đạo đức này. Chị mừng khi thấy cô con gái lớn cầm 10 nghìn ăn sáng mẹ cho để cho người ăn xin đầu ngõ. Chị cảm động khi nghe cô giáo khen cậu con trai thứ hai sống chan hòa, tình cảm và hay giúp đỡ mọi người trong lớp học. Và mỗi khi có ai đó hỏi, các con chị vẫn luôn tự hào: “Bố dạy bọn cháu phải sống tốt như thế”. Đó là lí do chị yêu và sống bên anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ta buộc lòng phải xa nhau thôi
Anh à! Không hiểu tại sao em lại muốn viết những dòng tâm sự của mình để gửi đến anh cơ chứ. Nhưng có lẽ bức thư này anh sẽ chẳng bao giờ đọc được.
Em không biết bây giờ anh sống ra sao? Chắc là vui vẻ và hạnh phúc đúng không ạ! Nhưng sao em lại cứ có cái cảm giác hiện nay anh đang rất buồn và cô đơn cũng như tâm trạng của em lúc này vậy chứ? Có phải là vì em đã quá hiểu anh không? Em biết vì hoàn cảnh của chúng ta thật đặc biệt nên chúng ta buộc phải làm như thế này thôi. Em cũng hiểu anh thương và yêu em rất nhiều, vì không muốn em phải đau khổ, phải dằn vặt nên anh đã bỏ đi sự quyết tâm sống với em của mình. Vì em, anh cũng đã rất đau khổ phải không ạ! Em xin lỗi, thật sự em xin lỗi.
Tại sao anh lại không phải là người đến trước cơ chứ? Và tại sao anh lại khiến em yêu anh để rồi chúng ta lại phải xa nhau, phải chịu đau khổ như thế này. Em đã tự nhủ với lòng mình rằng: chúng ta không có duyên vợ chồng kiếp này thì đành hẹn nhau kiếp sau vậy và kiếp này hãy chỉ là những người bạn thật tốt của nhau thôi. Em sẽ quên anh và quên hết những gì chúng ta đã có với nhau, nhưng nói vậy thôi em có phải là người không có trái tim đâu chứ? Đã yêu một người và dám hy sinh tất cả vì người đó, anh bảo em phải quên anh như thế nào đây? Em chưa bao giờ phải sống một cách khó khăn và đau khổ như thế này cả. Cũng tại vì anh có sự ảnh hưởng quá lớn trong em nên em không thể dễ dàng quên anh được.
Thật sự mà nói, em đã không nghĩ mình lại dám đi quá xa giới hạn cho phép như thế này. Em chỉ nghĩ rằng mình đang buồn và cần một ai đó để tâm sự, để được chia sẻ và ngày lúc đó anh đã xuất hiện. Bởi chúng ta là đồng nghiệp nên em đã không cảnh giác tình cảm của mình và cũng vì anh quá chân thành, anh muốn dành cho em tình yêu duy nhất mà anh có. Em rất ngạc nhiên khi anh nói anh yêu em ngay từ giây phút đầu tiên em bước vào cơ quan. Hơn ba năm anh yêu em với một tình yêu đơn phương mà em không hề hay biết gì. Em đã rất cảm động về điều này, cách anh quan tâm em cũng khác mọi người điều đó cũng khiến em bị rung động và rồi em đã yêu anh. Chúng ta đã có với nhau những khoảng thời gian thật hạnh phúc dù khoảng thời gian đó không dài những cũng không phải là ngắn.
Anh hãy sống thật sự hạnh phúc đấy, phải hạnh phúc hơn em anh nhé! (Ảnh minh họa)
Một năm yêu nhau, em đã nghĩ rằng chúng ta sẽ yêu nhau còn dài hơn thế nữa đấy và sẽ là nguy hiểm mà bởi không thể thay đổi được hoàn cảnh nên em và anh đành phải dừng tại đây thôi. Em rất buồn nhưng em sẽ cố gắng sống thật tốt mà. Anh hãy sống thật sự hạnh phúc đấy, phải hạnh phúc hơn em anh nhé! Đừng lo cho em, em sẽ không sao đâu. Chuyện của chúng ta em sẽ không bao giờ quên đâu, em sẽ cất giữ tất cả những gì liên quan tới anh ở tận sâu con tim em và chôn chặt tình yêu này cho đến lúc chết. Anh cũng hãy quên em đi để sống một cuộc sống thật hạnh phúc bên gia đình của mình. Anh được hạnh phúc cũng chính là em được hạnh phúc và em biết anh cũng đang chúc phúc cho em đúng không ạ! Em có hạnh phúc thì anh mới có thể hạnh phúc được chứ hì hì! Em chưa bao giờ thấy hối hận khi yêu anh đâu ông xã ạ! Em cảm nhận được sự ấm áp của anh và niềm hạnh phúc của anh khi anh ở bên em. Nhưng tất cả giờ đây đã trở thành kỷ niệm rồi. Anh hãy dành thời gian và tình yêu thương của mình cho gia đình nhỏ của anh nhé! Em cũng sẽ làm như thế mà. Chỉ cần biết được dù ở đâu đi nữa trong tim anh và em vẫn có nhau là được rồi. Chỉ là yêu nhau bằng linh cảm cũng được và sẽ có ở trong những giấc mơ.
Ở cuộc sống hiện tại thì chúng ta hãy tạm quên nhau thôi, không em sẽ sợ rằng chúng ta lại phạm sai lầm một lần nữa. Thật sự em không muốn chúng ta tự tay đánh mất những gì chúng ta đang có chỉ vì sự ích kỷ của riêng mình đâu anh ạ! Tại sao em lại không níu giữ anh lại vì tất cả những điều em vừa đã nói đấy và em nghĩ anh cũng đồng tình với em chính là sự im lặng của anh, em hiểu được điều đó bởi em luôn là người hiểu anh mà phải không ông xã. Chỉ có một điều em thấy tiếc đó là ta chưa lần nào đi xem phim với nhau, được làm những điều mà cả hai thích một cách thoải mái tự nhiên, em rất tiếc vì điều đó.
Lời cuối cùng em muốn nói đó là trong tâm em, em sẽ vẫn mãi yêu anh với một tình yêu trong sự im lặng. Anh hãy nhớ con đường anh đi luôn có một hình bóng nào đó luôn rõi theo và cầu chúc cho anh được hạnh phúc và thành công. Em yêu anh đúng như những gì anh đã từng mong có được tình yêu của em vậy.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lời cuối gửi anh! Em muốn quên đi tất cả, quên đi anh, quên đi ngày đầu tiên mình gặp nhau... nhưng như thế chỉ làm em nhớ anh nhiều hơn mà thôi. Tình yêu của mình đến và đi nhẹ nhàng quá phải không anh? Đến nỗi em không dám tin là em đã mất anh. Có lẽ tại em ngốc nghếch, tại em trẻ con...