Chồng đã vô sinh lại còn đi cặp bồ
Anh bị vô sinh nhưng không đi chạy chữa mà ngược lại còn suốt ngày cặp bồ lăng nhăng hết người này đến người khác.
Tôi và chồng đến với nhau bằng tình yêu, mặc dù bị bố mẹ phản đối nhưng vì tình yêu tôi đã quyết tâm lấy anh. Tôi là một cô gái thành phố, lại sinh ra trong một gia đình khá giả, ra trường tôi vào nhà nước làm tuy đồng lương ít ỏi nhưng tôi có công việc ổn định. Chồng tôi sinh ra ở nông thôn, nhưng vì là người có tài nên anh cũng gọi là kiếm được tiền.
Mới đầu vì nhà chồng làm nông nghiệp nên bố mẹ sợ tôi lấy về không quen sẽ khổ, bên cạnh đó trước khi quen tôi, anh cũng từng có tiếng là người yêu đương nhăng nhít (từ khi gặp tôi thì anh thôi không như thế nữa) nhưng vì tôi quyết tâm và thuyết phục nên bố mẹ cũng đồng ý để tôi lấy anh.
Rồi hôn lễ của chúng tôi được tổ chức, anh và tôi đều mãn nguyện với một cái kết trọn vẹn như thế, chúng tôi hứng khởi chờ một cuộc sống tươi đẹp đang ở phía trước. Cũng như bao cặp vợ chồng khác, cuộc sống của chúng tôi cứ thế bình yên trôi qua, bố mẹ tôi vì thương con gái nên cho vợ chồng tôi một số tiền cùng với tiền chúng tôi có để mua một căn nhà nhỏ ở tạm, cứ tưởng thế là cuộc sống sẽ ổn định, ai ngờ…
Cưới nhau được 5 tháng mà tôi vẫn chẳng có dấu hiệu gì của việc có bầu, dù đời sống chăn gối của vợ chồng cũng chẳng có vấn đề gì, tôi bắt đầu thấy lo lắng. Sau bao nhiêu cố gắng mà vẫn chẳng có tin tức gì, chồng tôi bắt đầu chán nản, sợ chồng buồn nên tôi giấu anh đi khám, sau khi làm các xét nghiệm, siêu âm cần thiết bác sĩ kết luận, chức năng sinh sản của tôi hoàn toàn bình thường, không có trục trặc gì cả và khuyên tôi nên đưa chồng đi khám.
Ảnh minh họa: DNS.
Video đang HOT
Sợ chồng tự ái nên tôi vẫn chưa dám nói chuyện anh đi khám, cuối cùng tôi phải nhờ tới mẹ mình “đánh tiếng” để anh đi kiểm tra. Lo lắng chồng không vui nên hôm đó tôi cũng đi khám cùng anh dù biết chắc kết quả của mình. Sau khi khám cho chồng, bác sĩ kết luận, do chồng tôi khi còn trẻ thường xuyên thủ dâm và từng bị mắc bệnh tình dục mà không được chạy chữa cẩn thận nên khả năng sinh con của anh là rất khó, phải tích cực điều trị.
Sau đợt đi khám ấy, chồng tôi trở nên khác lạ, cả ngày anh không nói năng gì, chỉ im lặng, dù rất buồn nhưng tôi vẫn cố gắng động viên chồng. Cuộc sống gia đình tôi trở nên bí bách và nặng nề. Anh ngoài đi làm về rồi vào phòng nằm xem tivi không nói lời nào với tôi cũng như không bao giờ đề cập đến chuyện chạy chữa.
Được một tuần, chồng tôi bắt đầu thay đổi, anh trở nên khác lạ, lại vui vẻ như xưa, chỉ có điều anh chẳng nói chuyện cũng chẳng quan tâm gì đến tôi. Rồi tin đồn chồng tôi có bồ bắt đầu đến, tôi không tin, khi hỏi chồng lúc đầu anh chối, nhưng rồi anh càng ngày càng quá đáng, anh công khai qua lại với rất nhiều người phụ nữ khác nhau mà không hề sợ tôi sẽ biết. Anh còn thách thức tôi và bảo nếu tôi không chịu được thì ly hôn.
Tôi vô cùng đau khổ và không hiểu tại sao chồng lại đối xử với mình như thế, đáng lẽ như những người đàn ông khác khi mình không có khả năng sinh con, họ sẽ quan tâm và yêu chiều vợ mình hơn nhưng chồng tôi lại ngược lại.
Chồng tôi đang bất mãn vì không thể có con hay bản chất của anh lại trỗi dậy hay vì một lý do nào đó mà anh lại đối xử với tôi như thế? Tôi không thể hiểu được con người này? Có nên ly hôn người chồng bạc bẽo này hay không? Tôi sẽ chấp nhận tha thứ và bỏ qua cho anh nếu anh quyết tâm quay về cùng tôi thậm chí nếu không thể có con chúng tôi có thể xin con nuôi miễn là yêu thương, trân trọng nhau. Nhưng hình như anh vẫn không có ý định thay đổi. Có ai rơi vào hoàn cảnh của giống như của tôi hãy giúp tôi với.
Theo Ngoisao
Chồng hiếm muộn nên ghen tuông bệnh hoạn
Đã rất nhiều lần tôi cố gắng nhẫn nhịn nhưng càng nhẫn thì anh càng lấn tới.
Anh gần như không biết giới hạn của mình nữa rồi, anh ghen tuông một cách bệnh hoạn, thái quá, khiến tôi cảm thấy ngột ngạt trong chính gia đình của mình.
Tôi lấy chồng được 3 năm, cuộc sống vợ chồng cũng trải qua nhiều sóng gió nhưng có lẽ, đây là cơn sóng dữ nhất từ trước tới giờ. Tôi sợ, nếu tôi không kìm chế cảm xúc của mình thì rất có thể, gia đình này sẽ tan nát. Tôi cố gắng là một người vợ tốt, một người con dâu hiền lành đã 3 năm qua rồi, vậy mà tới giờ phút này, tôi không đủ can đảm để bước tiếp.
3 năm lấy chồng, chúng tôi chưa có con. Phần vì công việc bận rộn, tôi kế hoạch hơn 1 năm đầu, phần vì chồng tôi hiếm muộn, khó sinh con. Tôi cũng đã từng tẩm bổ ăn uống, cố gắng thuốc men nhiều nơi nhưng kết luận, nguyên nhân do chồng tôi. Vậy mà khi biết kết quả, anh không hề tỏ ra có lỗi với tôi, cũng không động viên an ủi vợ, anh trút giận lên đầu tôi, đổ tội cho tôi vì công việc không sinh con nên giờ ra nông nỗi này.
Từ hôm đó, mỗi lần tôi đi đâu, anh cũng đều gọi điện. Anh gọi mà tôi không nghe máy thì về nhà chết với anh. (ảnh minh họa)
Chồng cau có, không nhận trách nhiệm về mình. Anh ghen tuông một cách quá đáng. Từ hôm biết mình hiếm muộn, anh quản thúc thời gian của vợ chặt chẽ từng tí một. Tôi đi đâu, làm gì, anh cũng hỏi cặn kẽ. Anh còn ra luật là phải báo cáo với anh về công việc của tôi. Anh cấm tôi đi tới 7h tối, phải về nhà trước giờ đó dù có việc gì đi chăng nữa. Trừ khi có việc đột xuất, tôi phải báo cáo với anh ngay.
Từ hôm đó, mỗi lần tôi đi đâu, anh cũng đều gọi điện. Anh gọi mà tôi không nghe máy thì về nhà chết với anh. Gọi điện giống như kiểu đánh ghen, bạn bè tôi biết ai cũng cười vì tôi đã già rồi mà còn bị quản thúc như trẻ con. Anh cấm các mối quan hệ của tôi với bạn bè. Những cuộc đi chơi nhậu nhẹt, cà phê cà pháo với bạn bè thì không có nhé, cắt hết từ đây.
Tôi có xin đi liên hoan công ty, anh cũng phải gọi điện, hoặc là cho anh đi cùng, không thì còn lâu anh mới tin. Bằng tuổi này rồi mà đi đâu chồng cũng bám theo, tôi cảm thấy chán nản vô cùng. Bây giờ, tôi như người bị trói buộc, cảm giác lạc lõng, cô độc hết chỗ nói.
Chồng tôi ghen tuông là bởi, anh biết mình khó sinh con, nên anh sợ tôi đi ra ngoài, ngoại tình rồi lại này kia. (ảnh minh họa)
Có hôm, đang ngồi nói chuyện với đối tác mà không hiểu chồng tôi theo dõi ở đâu, anh hùng hục chạy vào, lôi tôi như lôi một con ở. Tôi cảm thấy ái ngại với người ta nhưng chẳng còn lời nào giải thích. Tôi xấu hổ không biết chui đi đâu cho vừa. Anh đối tác cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi, anh ta còn tưởng tôi gây nên tội gì ghê gớm lắm chứ ai biết đó là chồng tôi. Đến vợ đi làm mà chồng còn lén theo dõi rồi đánh ghen thì có người đàn ông nào dám hợp tác với tôi nữa.
Từ cái ngày anh biết tin mình hiếm muộn, tính tình anh trở nên dở quẻ. Anh giống như một kẻ điên loạn, lúc thì nịnh vợ hết lời, khi thì lại quát tháo, bực bội, chửi bới. Tôi chưa từng thấy người chồng nào dở hơi như thế. Tôi cảm thấy chán lắm rồi, cảm thấy mệt mỏi, đau khổ và thú thực, thấy sống trong nhà giống như trong địa ngục.
Chồng tôi ghen tuông là bởi, anh biết mình khó sinh con, nên anh sợ tôi đi ra ngoài, ngoại tình rồi lại này kia. Anh sợ tôi sinh con với người khác, sợ tôi lăng nhăng vì anh bị như vậy. Tôi chưa từng có ý nghĩ như thế nhưng cứ cảnh này, khéo mà tôi cũng tính lăng nhăng cho xong, chứ thú thực, tôi chán ngấy cái cảnh sống với người chồng mà tôi bước đi một bước là hỏi &'đi đâu'. Bây giờ tôi khó chịu và bức bách lắm rồi, tôi phải làm sao đây?
Theo VNE