Chồng đã “trót” quan hệ với em gái
Cầm nhầm điện thoại của chồng đi làm, tôi đã đau đớn phát hiện ra một sự thật động trời: Anh ấy và em gái của tôi đã làm chuyện đó sau một lần say rượu.
Hỏi: Em và anh chơi với nhau từ hồi học tiểu học, hai gia đình lại ở cạnh nhau. Lớn lên em và anh lấy nhau phần nhiều do sự tác thành của hai gia đình. Em là mối tình đầu của anh, anh yêu đơn phương em từ hồi chúng em học cấp 2. Anh yêu em và gia đình anh quý em như con trong nhà, các bác luôn mong em có thể trở thành con dâu nhà họ. Sau bao nhiêu năm theo đuổi anh đã có được em khi em đã đồng ý kết hôn với anh.
Em những tưởng sẽ sống trong hạnh phúc khi có một người hết lòng yêu thương mình. Khi sinh con em đã nghỉ làm một thời gian dài để chăm con, còn anh vẫn là một người chồng có trách nhiệm, yêu thương vợ con hết lòng. Đến khi bé Tôm được một tuổi em nhờ em gái em làm dưới Hải Dương lên chăm cháu giúp em. Từ ngày em em ở cùng hai vợ chồng em, em bớt vất vả, hơn nữa em cũng yên tâm trở lại làm việc và đi công tác.
Lúc đầu em cũng không nhận ra sự thay đổi của chồng khi đi công tác về, anh ấy có vẻ quan tâm tới em nhiều hơn. Em nghĩ có thể 2 tuần vắng em nên anh ấy lo lắng cho em. Một lần tình cờ em mang nhầm điện thoại của chồng (hai vợ chồng em mua hai điện thoại giống nhau). Em mở điện thoại ra để nhắn cho chồng là em mang nhầm máy, nhưng em điếng người khi nhìn những tin nhắn còn sót lại mà có thể anh quên không xóa: “Anh xin lỗi vì đêm đó quá chén…”, “Anh đang có một gia đình hạnh phúc, anh yêu chị của em và yêu gia đình mình anh không muốn gia đình anh bị tan vỡ, xin em đừng để chị gái của em biết”… và tin nhắn của em em “em ở nhà nấu cơm chờ anh về, anh có về không?…”.
Video đang HOT
Sau bao nhiêu năm theo đuổi anh đã có được em khi em đã đồng ý kết hôn với anh.
Em hoa mắt, chóng mặt, chân tay bủn rủn. Trời ơi, lẽ nào trong thời gian em đi công tác người chồng em và em gái em lại có những hành động bỉ ổi như vậy sao? Em như bị người ta lấy mất hồn, chỉ còn biết chạy vào một góc kín mà khóc. Vì muốn biết rõ sự thật em gọi anh về nói chuyện. Lúc đầu anh còn chối, nhưng cuối cùng anh buộc phải thú nhận, hôm đó anh đã quá chén với bạn bè, khi về tưởng em trên giường cùng con…. Anh xin lỗi. Thật sự em không biết phải diễn tả cảm giác đau đớn tột cùng lúc đó như thế nào. Mỗi lời nói của anh như từng nhát dao đâm vào trái tim em.
Chồng em cầu xin em tha thứ nhưng làm sao em có thể tha thứ cho anh, nhất là khi anh làm chuyện đó với chính em gái ruột của em. Em gái em rời đi nơi khác khi biết em biết chuyện. Em cũng không muốn nhìn mặt đứa em đó trong ngôi nhà của mình. Chồng em ngàn lần xin lỗi em, mong em đừng để ai biết được chuyện này. Nếu không anh không còn mặt mũi nào để đối diện với mọi người. Tình yêu với chồng em đã hết chỉ còn lại là sự khinh bỉ, em phải sống trong ngày tháng ám ảnh mỗi khi nghĩ về hai người đó, cả hai người đó đã huỷ hoại niềm tin ở em.
Em phải làm sao đây? Có nên cho anh ta một cơ hội chuộc lại lỗi lầm? Tôm – con của em còn quá nhỏ, em phải cố cắn răng chịu đựng, bề ngoài cuộc sống vợ chồng em vẫn diễn ra bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Em cũng không muốn vì em mà bố mẹ phải buồn, con em khổ.
Em không ngờ người chồng hết mực yêu em lại làm cái chuyện ngang trái với em gái của em. Thật đau xót khi biết sự thật, giá như em ngay từ đầu em không lấy anh ta thì có lẽ em sẽ không phải đau khổ như thế này. Giá mà em có thể rũ bỏ được tất cả để ra đi… Em phải làm gì đây?
Theo VTC
Em chỉ giận trái tim mình đã vô tình yêu anh...
Từ lâu em đã không còn hy vọng vào một điều gì đó, chỉ là em chưa làm quen với việc xem anh như một người bạn. Em không trách anh vô tình, em chỉ giận trái tim em, đã vô tình yêu anh...
Cho anh, tình yêu chưa bao giờ bắt đầu!
Chỉ một chút yêu thương nhỏ nhoi khi ấy, em ngây ngốc nhìn anh, mỉm cười vu vơ khi anh vẽ, lặng im khi nghe anh hát, và đôi lúc buồn vô cớ khi nghĩ đến một điều gì đó xa xôi. Có nhiều thứ khiến em thích thú khi nghĩ tới, tên em viết tắt những chữ cái đầu là NHK, và tên anh cũng thế. Ngày em đi xem mã số sinh viên của mình, em bất ngờ khi tên anh ở phía dưới tên em, và sự trùng hợp khiến em hy vọng rằng đó là duyên phận. Em ngốc nghếch cứ mộng mơ rằng anh cũng có đôi chút thích em và em hạnh phúc vì điều đó. Thế nhưng khi lời tỏ tình bị từ chối, em mới nhận ra, đối với anh em chỉ là một người bạn, thậm chí đôi khi, em cần phải chắc rằng, anh vẫn nhớ tên em. Em ngốc nghếch cứ nghĩ "nước chảy đá mòn", cứ thế bên cạnh anh, đôi lúc nửa đùa nửa thật nói yêu anh, thương anh, nhưng anh xem đó như một trò đùa hiển nhiên và chưa hề bận tâm. Em không nhớ lần đầu tiên khóc vì nhớ anh là khi nào, em chỉ thấy mình đau lòng, rất đau lòng.
Em tự chuốc mình say, càng say em lại bật cười khi nhớ tới anh, nhớ dáng vẻ ngây ngốc của anh, lần đầu tiên, em thấy một người con trai lại mắc cỡ trước cái nhìn của một đứa con gái mà che mặt lại. Em bật cười nhớ tới đôi mắt anh mở to khi em khẽ vuốt hàng lông mi của anh, con trai gì mà mi dài hơn con gái nữa. Và rồi, em lại lấy hết can đảm của một đứa con gái tỏ tình với anh lần nữa, và chỉ nhận lại một câu rằng anh chẳng bao giờ yêu em đâu. Em đánh đổi sự kiêu ngạo, yêu anh, em quên mất mình đã từng yếu đuối thế nào, yêu anh, em học cách mạnh mẽ, học cách bảo vệ mình trước những tổn thương. Em tập quen dần với điều đó. Nhưng anh không biết, em đã đau lòng như thế nào, em đã gục ngã mà ngay cả việc đứng lên cũng không dám. Bởi, em sợ lại nhìn thấy anh.
Em biết, yêu một người không yêu mình, cái có được chỉ là đau thương. Em biết, anh sẽ không bao giờ đáp lại tình yêu đó. Em biết, mình đã sai, ngay từ đầu, nhung em không muốn thoát khỏi vòng lẩn quẩn ấy. Chỉ ở bên cạnh anh, chỉ tựa vào anh một chút thôi, em thấy thật bình yên. Và anh, cho em cảm giác ấm áp.
Không ai biết, yêu thương như thế nào là đủ... để yêu thương.
Em chưa bao giờ để anh phải đợi, em cũng không bỏ lỡ những cuộc gọi của anh, vì đối với em, anh dần trở nên quan trọng. Nhưng em đối với anh, có lẽ chẳng là gì, anh vô tâm tắt điện thoại của em, anh vô tư để em lo lắng, ừ thì tại em, chỉ tại em yêu anh nên anh có cái quyền đó, anh không lo lắng rằng em sẽ đợi bao lâu, anh cũng không quan tâm em sẽ thế nào khi anh hẹn em rồi lại bỏ hẹn.
Cơ hội? Từ lâu em đã không còn hy vọng vào một điều gì đó, chỉ là em chưa làm quen với việc xem anh như một người bạn, không quan tâm, không lo lắng, chỉ là em chưa quen với việc không điện thoại nhắc nhở anh đi học, em chưa quen với việc không nhìn anh. Bởi, em đã bao giờ ngừng yêu anh?
Nếu một ngày anh có đọc đươc những dòng này, có thể anh sẽ biết em là ai, có thể anh sẽ mỉm cười rồi xem như không có, nhưng với em, là tất cả những gì em đã yêu, đã thương, đã nhung nhớ. Em không trách anh vô tình, em chỉ giận trái tim em, đã vô tình yêu anh...
Theo Yan