Chồng đã thay đổi sau khi thất nghiệp
Nợ nần còn chưa trả hết nhưng anh đòi phải mua hết cái này đến cái khác, trong khi cái có sẵn vẫn còn mới.
Khi viết lên những lời này, tôi thật sự bế tắc. Tôi là một người nóng tính, thẳng thắn. Đối với tôi, tất cả mọi chuyện phải được rõ ràng. Tôi và chồng tôi quen nhau rồi kết hôn đến nay đã được khoảng 5 năm. Thời gian đầu, mọi chuyện đều vui vẻ bình thường nhưng tất cả đã thay đổi từ khi chồng tôi nghỉ việc, ở nhà phụ tôi buôn bán (Anh nghỉ việc do công ty phá sản).
Trước kia, trong mắt tôi, chồng luôn là người giỏi giang, biết lo toan mọi việc. Có lẽ do anh đi làm cả ngày nên vợ chồng ít tiếp xúc với nhau và anh không thể hiện hết tính cách của mình hoặc do hiện tại rảnh rỗi quá mà anh thay đổi hoàn toàn. Anh trở thành một người ăn nói không đúng sự thật, sĩ diện, ham chơi… Từ ngày nghỉ ở nhà, anh luôn tụ tập với mấy người ở xóm. Sáng ra quán ngồi, chiều nhậu nhẹt. Nếu chuyện chỉ có vậy thì tôi cũng không nói làm gì. Chuyện đáng nói ở đây là do làm ăn khó khăn nên hai vợ chồng thuê nhà mở cửa hàng buôn bán.
Gần đây, chúng tôi dành dụm và mượn thêm tiền nên mới mua được miếng đất và phải trả góp nhưng chưa trả xong (Vợ chồng tôi ở quê lên thành phố lập nghiệp). Vậy mà anh luôn đòi phải mua cái này cái khác từ tủ, bàn… Dù nhà đã có nhưng anh chê nhỏ. Tôi biết mua cái mới thì cũng là của mình nhưng do đang nợ nần nên tôi khuyên anh xài tạm cái có sẵn (Cái có sẵn không phải là cái cũ mà chỉ nhỏ thôi vì vợ chồng tôi mới mua có mấy tháng). Vậy mà anh chửi tôi không thương tiếc, thậm chí anh còn đòi đánh tôi. Anh nói nào là cái nhỏ như ăn mày, người ta tới chơi lại cười cho.
Tôi kể ra những lời này hoàn toàn là sự thật, không hề vu khống chồng mình. Khi người ta đến lấy tiền hàng, tôi đưa nhầm tiền thừa, anh thấy thì không nói ngay mà khi người ta về, anh mới chửi tôi, nói tôi này nọ. Nếu tôi làm mọi việc thì anh im lặng, còn nhờ anh giúp thì bị chửi đủ thứ. Trong khi đó, tôi vừa bán hàng, vừa lo nhà cửa, anh thì ngồi không và đi chơi với mọi người. Trước mặt mọi người, anh luôn là người tử tế nhưng khi ở nhà, anh cục cằn, thô lỗ. Ở trên này, anh ngồi không nhưng về quê, anh luôn tỏ ra mình là người làm ăn thành đạt, giàu có. Thật sự tôi rất thất vọng và bị sốc khi chồng thay đổi như vậy. Xin các bạn hãy giúp tôi.
Theo VNE
Video đang HOT
Chấp nhận nuôi chồng ăn bám và ngoại tình vì... vô sinh
Để giữ được cái gọi là chồng, để không chịu điều tiếng, chị phải chấp nhận sống chung với sự thực cay đắng: đó là nuôi người chồng ăn bám và còn đi ngoại tình với mức độ ngày càng ngang nhiên và trơ trẽn.
Ngày biết mình khó có khả năng có con, chị T. (Lê Chân, Hải Phòng) tưởng như mọi sức lực của mình bị rút hết. Chị và anh Q. lấy nhau 2 năm không có bầu, chị vừa lo vừa sợ. Đến khi đi khám, đứng trước sự thật rành rành, chị như rơi vào tuyệt vọng.
Có người phụ nữ nào không khao khát làm mẹ? Chị T. cũng vậy. Hai năm ngày nhớ đêm mong có được một thiên thần của riêng mình mà không trở thành hiện thực. Giờ lại đón nhận cái tin dữ này khiến chị khóc hết nước mắt. Biết chồng và nhà chồng cũng mong lắm một đứa trẻ để ẵm bồng, chị càng đau khổ và thấy mình có lỗi vô cùng.
Chị lao vào chạy chữa thuốc men các kiểu. Cứ nghe thấy ở đâu có ông lang nào chữa mát tay là chị lại tìm đến. Cực khổ trăm bề nhưng chính niềm hy vọng có ngày có tin vui đã tiếp thêm cho chị động lực và sức mạnh để vượt qua tất cả.
Để giữ được cái gọi là chồng, để không chịu điều tiếng, chị phải chấp nhận sống chung với sự thực cay đắng: đó là nuôi người chồng ăn bám và còn đi ngoại tình với mức độ ngày càng ngang nhiên và trơ trẽn (Anh minh hoa)
Chị để hết tâm trí của mình vào việc chạy chữa trong một thời gian khá dài, cũng xao lãng không quan tâm đến chồng nhiều như trước. Công việc công ty quá bận rộn và việc chữa bệnh thật sự đã chiếm trọn thời gian cũng như tâm trí của chị rồi. Đến khi ý thức được sự thay đổi lớn ở chồng thì cũng là lúc chị phát hiện anh có bồ.
Anh Q. là một nhân viên nhỏ với mức lương cũng "hẻo" vô cùng, có lẽ đủ anh trà thuốc và ăn sáng. Bình thường, chị T. là lao động làm ra kinh tế chính trong gia đình.
Nhiều lúc chị cũng buồn về chồng mình không được giỏi giang như người ta nhưng nghĩ đến những ưu điểm như hiền lành, không chơi bời gì của anh thì chị lại AQ rằng: "Còn hơn ối người!". Nhưng ai ngờ, nhân lúc chị tất bật công việc và lo chạy chữa bệnh tật thì anh vì có nhiều thời gian rảnh làm bạn với facebook suốt ngày và chát chít tán tỉnh các em gái. Và chuyện gì đến cũng đã đến: anh đã ngoại tình!
Bị vợ phát hiện, anh liền thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm của mình. Nhưng lí do anh đưa ra lại như một mũi kim đâm vào tim chị: "Vì quá buồn phiền chuyện con cái nên anh thấy trống trải, cần người tâm sự nên mới xảy ra chuyện như vậy. Anh xin lỗi và hứa với em, đây sẽ là lần duy nhất!".
Anh còn quỳ xuống cầu xin sự tha thứ của chị. Chị chỉ biết âm thầm khóc. Mặc cảm bệnh tật của bản thân đã khiến chị mất đi cả sự ghen tuông đáng nhẽ ra phải có của một người vợ có chồng phản bội. Và chị chấp nhận tha thứ cho anh với suy nghĩ rằng, có lẽ đúng là anh quá buồn phiền chuyện con cái thật nên mới sa ngã.
Nhưng rồi chẳng bao lâu sau chị lại phát hiện ra anh vẫn ngựa quen đường cũ, lại cặp kè với một cô nàng khác. Trước đây, mặc cảm mình vô sinh nên cảm giác yếu thế hơn chồng, lại là người kiếm tiền chính nên sợ anh tự ti, vì thế xe đẹp, điện thoại đắt tiền, quần áo đẹp chị mua đều sắm cho anh đầy đủ chả thiếu gì.
Để giờ đây anh mang những thứ đó đi lấy le với bồ. Chị T. thấy cay đắng vô cùng. Anh lại còn mang bệnh của chị ra để ngụy biện hết lần này tới lần khác. Một lần thì chị còn cố tin, chứ đến lần thứ 2 thì chị biết, tất cả chỉ là cái cớ mà thôi.
Biết là thế nhưng chị T. vẫn chọn cách im lặng và tiếp tục sống bên chồng. Điều đó không có nghĩa là chị tha thứ cho anh. Chỉ là chị sợ chuyện bung bét ra, bố mẹ chị biết lại lo lắng và buồn phiền. Sức khỏe bố chị đã kém lắm rồi. Chị vẫn nói với bố mẹ là đang kế hoạch mặc dù ông bà giục giã chuyện con cái rất nhiều lần. Chị muốn nhân thời gian này cố gắng chạy chữa để thật nhanh cho bố chị được nhìn thấy cháu ngoại khi còn có thể.
Tủi phận mình khó khăn đường con cái bao nhiêu, chị lại càng buồn chán và thất vọng về người chồng vô tâm và bội bạc bấy nhiêu. Chị khó có con, anh đã không chung vai sát cánh cùng chị, động viên chị thì thôi lại còn đi cặp bồ rồi mang bệnh tật của chị ra làm lí do bao biện.
Thường ngày chị cứ nghĩ, thôi thì ông trời không chị một người chồng giỏi giang nhưng ít ra anh là người tử tế, yêu thương vợ. Nhưng hình như, vào lúc khó khăn này, chị mới biết được lòng yêu thương vợ của anh hóa ra chỉ có chừng ấy?
Tủi phận mình khó khăn đường con cái bao nhiêu, chị lại càng buồn chán và thất vọng về người chồng vô tâm và bội bạc bấy nhiêu (Anh minh hoa)
Nhất là sau đó, khi biết được điểm yếu, nắm được cái thóp của chị chính là mặc cảm bệnh tật và lo nghĩ cho bố mẹ, cho rằng chị chẳng bao giờ dám làm to chuyện, anh Q. càng được đà lấn tới. Mỗi khi bị vợ phát hiện tán tỉnh, hẹn hò với gái, anh chẳng còn lo sợ nữa mà thản nhiên nói vài lời xin lỗi cho lấy lệ rồi sau đó đâu vẫn lại đóng đấy.
Giờ đây chị cũng chẳng biết làm thế nào cho đúng nữa. Chị thực sự quá chán ngán người chồng ngày càng tệ bạc ấy rồi. Nhưng nếu li dị, bố mẹ chị sẽ mang tiếng, sẽ phải chịu nhục nhã khi có đứa con gái vừa vô sinh vừa bị chồng chán bỏ đi theo gái.
Còn không, để giữ được cái gọi là chồng, để không chịu điều tiếng, chị phải chấp nhận sống chung với sự thực cay đắng: đó là nuôi người chồng ăn bám và còn đi ngoại tình với mức độ ngày càng ngang nhiên và trơ trẽn.
Theo VNE
Tôi như một ô sin thứ cấp của chồng Ô sin bình thường thì được trả lương, còn tôi vừa làm mọi việc trong nhà lại vừa phải nuôi chồng nữa. Nhiều khi tôi thực sự thấy bất lực vì cuộc sống gia đình. Tôi thương con vì có lẽ con tôi cũng chẳng thể nào hạnh phúc khi nhìn thấy bố mẹ nó như thế... Chồng tôi sinh ra trong gia...