Chồng đã không còn lườm nguýt mỗi khi tôi mặc váy
Có lần cả nhà đi chơi, ra đến cổng bà hàng xóm cứ tấm tắc: “Cô Thúy mặc cái váy này xinh quá, đúng là gái một con trông mòn con mắt. Chú Hưng thật là khéo chọn vợ” khiến chồng tôi mặt cũng tươi hẳn ra.
Khi còn yêu nhau anh đã tỏ rõ quan điểm không thích người yêu trang điểm đậm và mặc váy ngắn. Tôi vốn là một cô gái xuất thân từ nông thôn không phải người ăn diện nên cái yêu cầu này của người yêu cũng chẳng làm ảnh hưởng gì đến sở thích của tôi cả.
Đi làm hay đi chơi với anh tôi cũng chỉ trang điểm qua một chút và không bao giờ mặc váy. Nhìn mấy chị mấy cô cứ phải loay hoay chỉnh váy lúc đi ngoài đường, khi ngồi trên xe khiến tôi nghĩ mặc quần áo vẫn thuận tiện và an toàn nhất mà cũng chẳng làm mất đi cái vẻ nữ tính của mình.
Yêu nhau 3 năm, tôi và anh làm đám cưới. Hồi chưa bầu bí thì tủ của tôi vẫn chẳng có một cái váy nào. Bầu bí thì có thêm vài cái mặc vào giai đoạn cuối mang thai cho thoải mái. Chồng tôi cũng không có ý kiến gì vì bụng vợ to như thế cứ bắt mặc quần thì ai chịu cho nổi.
Lúc chửa tôi tăng 14kg vậy nhưng sau khi đẻ tôi lấy lại vóc dáng rất nhanh. Hết 6 tháng nghỉ sinh đi làm mọi người trong công ty ai cũng tấm tắc khen tôi trẻ và đẹp ra, duyên dáng hơn rất nhiều. Khi trở lại công việc tôi mới thấy công ty có nhiều thay đổi, có rất nhiều em trẻ mới vào làm, em nào cũng mặc váy nhìn đội hình công ty đẹp lên hẳn.
Thấy tôi vẫn không chịu thay đổi, mọi người xúm vào khích lệ: “Chị mặc váy đẹp mà, chị thay đổi phong cách đi cho nó trẻ trung”. Nếu không thay đổi tôi cũng thấy mình hơi lạc lõng giữa đồng nghiệp vì vậy mà cũng quyết tâm đi mua váy về mặc. Chồng thường đi làm sớm hơn và về muộn hơn nên việc tôi mặc váy anh cũng không biết.
Video đang HOT
Nếu không thay đổi tôi cũng thấy mình hơi lạc lõng giữa đồng nghiệp vì vậy mà cũng quyết tâm đi mua váy về mặc. (Ảnh minh họa)
Nhưng một hôm khi tôi đón con từ lớp về đã thấy xe anh dựng ở sân. Nhìn thấy tôi mặc váy bế thằng cu anh lườm nguýt và nhăn mặt: “Ái chà, dạo này vợ mặc váy đấy. Lại a dua theo mấy cô rồi đấy hả. Cẩn thận với chồng đấy”. Thấy chồng có vẻ khó chịu tôi bào chữa: “Vợ có a dua theo ai đâu. Giờ xấu rồi cũng phải làm đẹp để giữ chồng chứ. Mà chồng thấy vợ mặc váy thế nào?”. “Chả thấy thế nào cả”, anh vừa nói vừa bế con vào nhà làm tôi mất cả hứng.
Thấy anh không phản đối kịch liệt nên tôi cũng không phải lén lút chồng mỗi khi mặc váy nữa. Anh cũng chỉ lườm lườm một cái rồi đi làm chứ không có phản ứng nặng gì. Để chồng không còn cái định kiến với việc vợ mặc váy, mỗi lần diện đồ tôi lại hỏi cậu con trai đang tập nói trước mặt anh. “Mẹ mặc váy này có đẹp không?”. Thằng bé gật gù rồi bảo: “Chẹp” khiến hai vợ chồng phải phì cười.
Có lần cả nhà đi chơi, ra đến cổng bà hàng xóm cứ tấm tắc: “Cô Thúy mặc cái váy này xinh quá, đúng là gái một con trông mòn con mắt. Chú Hưng thật là khéo chọn vợ” khiến chồng tôi mặt cũng tươi hẳn ra.
Cứ như vậy, anh chuyển từ ánh mắt lườm lườm sang bình thường rồi gần đây đã nở nụ cười khi nhìn thấy tôi diện chiếc váy mới. Một lần đi ăn liên hoan ở công ty, tôi chọn chiếc váy ngắn hơn so với những chiếc váy vẫn mặc đi làm, cứ nghĩ chồng sẽ xa xẩm mặt mày thế nhưng thật không ngờ khi thấy tôi bước ra anh lại hớn hở bồng thằng cu đến và hỏi: “Con có biết ai đây không?”. Thằng bé nhanh nhảu: “Mẹ Thúy bố ạ”. “Không phải, cô nào đấy chứ”, anh trêu con. “Không mẹ Thúy đấy, mẹ Thúy mà”, thằng bé lăn cả ra nhà ăn vạ miệng thì mếu máo “mẹ Thúy mà” khi anh cố tình trêu con. Chỉ đến khi tôi bế con lên và âu yếm: “Đúng rồi, mẹ Thúy đây mà” thì con mới chịu nín.
Vậy là tôi đã thành công trong việc thuyết phục chồng xóa bỏ tư tưởng không muốn vợ mặc váy từ hôm ấy. Bây giờ thì tôi thoải mái diện những thứ mà tôi thích tuy nhiên tôi cũng biết ăn mặc có giới hạn để tránh làm chồng phật ý.
Theo Blogtamsu
Sững sờ thấy bạn gái "làm thêm" ở quán karaoke
Dưới ánh đèn mờ của quán karaoke, tôi nhận ra em đang ôm hôn một người đàn ông lạ. Vậy là em đã lừa dối tôi bấy lâu nay mà tôi không hay biết.
Ngày gặp em một mình co ro dưới trời mưa tầm tã ở bên đường tôi đã vội vàng cởi chiếc áo đang mặc đưa cho em. Sau đó mỗi buổi chiều em đều đứng đợi ở cái quán ấy chờ tôi đi qua để trả áo. Sau một tuần đứng đợi tôi và em đã gặp nhau.
Biết em vừa mới từ quê lên thành phố tìm việc và chưa có chỗ ở ổn định nên tôi đã xin cho em ở ghép cùng một em gái cạnh phòng trọ của tôi. Em bắt đầu tìm việc làm. Vì không được học hành tử tế nên em chỉ có thể xin được công việc phổ thông. May mắn em được một cửa hàng may nhận vào học việc và vẫn trả lương. Sau ba tháng em đã được người ta nhận làm chính thức.
Tôi và em nảy sinh tình cảm với nhau lúc nào mà cũng không hay. Lúc đầu chỉ là những bữa cơm em nấu sẵn và mời tôi ăn vì tôi đi làm về muộn. Sau đó là những tối ngồi trò chuyện với nhau tới khuya. Yêu nhau nửa năm, tôi và em quyết định dọn về ở cùng với nhau và đã nghĩ tới một đám cưới diễn ra trong tương lai.
Thế nhưng theo thời gian em dần thay đổi, em không còn là cô gái ngây thơ ngày nào nữa. Em bắt đầu mặc váy ngắn, trang điểm đậm mỗi khi đi làm. Chẳng biết bạn bề rủ rê thế nào mà em bỏ cả làm ở cửa hàng may để đi làm phụ vụ ở quán cà phê. Tôi góp ý thì em bảo: "Bạn em làm ở đấy kiếm được nhiều tiền lắm, chứ cứ đi làm may mãi thì bao giờ chúng ta mới đủ vốn để cưới nhau".
Em bắt đầu mặc váy ngắn, trang điểm đậm mỗi khi đi làm. (Ảnh minh họa)
Rồi em thường xuyên về khuya hơn, có hôm em làm thêm đến tận 11 giờ tối và phải gọi tôi ra đón về. Tôi đã bảo em từ bỏ nhưng em một mực không chịu. "Em đi làm chứ có phải đi đú đởn đâu mà anh cứ bắt em bỏ thế. Nếu anh không muốn đón em thì lần sau em sẽ không làm phiền anh nữa, em sẽ tự bắt xe ôm đi về".
Tôi thất vọng vì thấy em thay đổi quá nhanh, nhưng cũng nghĩ thương em vì em đang cố gắng để lo cho tương lai của chúng tôi. Vừa giận lại vừa thương nên tối tối tôi vẫn ngồi đợi em hết ca làm rồi chở em về. Hai đứa lại vui vẻ trong căn phòng trọ chật chội. Cho tới một ngày...
Sáng hôm ấy sau khi đến công ty được một lúc tôi nhận được tin nhắn của em: "Tối nay anh không phải đón em nữa đâu nhé. Em làm xong thì về nhà Hoa chơi và ngủ cùng nó luôn. Mai nó về quê".
Biết em làm muộn không có thời gian đi mua sắm gì nên tiện bạn em về quê tôi mua chút đồ mang đến chỗ làm cho em để em gửi bạn về biếu bố mẹ. 8 giờ tối tôi lễ mễ bê đống đồ đến quán cà phê em làm thì không thấy em ở đó nữa. Hỏi người quản lý mới hay em đã hết ca làm và về nhà. Gọi điện cho em thì em không nghe máy. Tôi gọi điện cho Hoa bạn của em xem em đã về đấy chưa nhưng cô ấy bảo em hẹn 10 rưỡi mới đến. Tôi hỏi lại người quản lý cho chắc chắn: "Bình thường cô ấy phải làm đến 10 giờ tối mới hết ca cơ mà?".
"Không, 8 giờ tối là cô ấy đã hết ca. Có phải anh là người vẫn chờ để đón cô ấy mỗi tối đúng không?", người quản lý hỏi lại tôi. "Đúng vậy", tôi trả lời bằng giọng rất lo lắng.
"Bình thường sau khi làm xong tôi thấy cô ấy và một người bạn hãy đi bộ về ngôi nhà bên kia đường. Nghe nói các cô ấy làm thêm cho một quán karaoke bên ấy. Anh qua tìm thử xem".
Theo hướng chỉ tay của người quản lý quán cà phê tôi vội sang quán karaoke bên đường. Dưới ánh đèn mờ của quán, tôi nhận ra em đang ôm hôn một người đàn ông lạ. Vậy là em đã lừa dối tôi bấy lâu nay mà tôi không hay biết. Đống đồ trên tay tôi rơi xuống đất, nghe tiếng động em quay ra và nhìn thấy tôi.
Quá thất vọng về người con gái mình yêu tôi đã bỏ ra về. Tối ấy em đứng ngoài phòng van xin tôi tha thứ, nhưng tôi không thể chấp nhận. Tôi thấy mình đã lầm khi đưa em về đây.
Theo Blogtamsu
Gửi những cô nàng không bao giờ mặc váy Những cô gái, không bao giờ mặc váy. Những cô gái, cần phải có lý do thì mới làm đẹp. Họ, chung quy lại đều rất đáng thương. Đơn giản thôi, với tôi, con gái trên đời này có hai loại: loại mặc váy và không mặc váy. Và tôi thực sự muốn bày tỏ sự "quan ngại sâu sắc" với những cô...