Chồng đã đưa con đi thử ADN
Sẽ chẳng bao giờ tôi viết những dòng này nếu như chồng không bí mật đưa hai con đi thử ADN. Đó thực sự là một sự xỉ nhục đối với tôi.
Vì nghi ngờ, chồng đã bí mật đưa con đi thử ADN (ảnh minh họa)
Khi anh đề bạt ý kiến, tôi thấy rất sốc. Từ khi làm vợ anh, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ phản bội, đừng nói đến chuyện ăn nằm với người đàn ông khác. Thế nhưng anh vẫn một mực quyết làm cho ra ngô ra khoai. Tôi không hiểu anh nói vậy là có ý gì? Anh vẫn lạnh tanh, đôi mắt trợn lên tức giận và cương quyết.
Tôi không sợ cái giấy xác nhận của bác sĩ mà sợ trái tim mình sẽ khó lành sau chuyện này. Tôi còn đau đớn hơn khi nghĩ 2 con nhỏ sau này sẽ nghĩ sao nếu biết bố chúng từng đưa đi thử ADN xem có đúng là con mình không?
Trước đây tôi cũng đã từng qua một, hai mối tình. Điều này thì chồng tôi biết rõ (vì chúng tôi học chung lớp ĐH). Ngày nhận lời cưới anh, tôi vẫn còn quyến luyến tình cũ. Nhưng sự nhiệt tình, quan tâm của anh khiến tôi đổi ý. Thế rồi đám cưới của chúng tôi diễn ra sau khi tôi chia tay người yêu chưa đầy nửa năm.
Video đang HOT
Mái ấm nhỏ của hai vợ chồng tôi tạm coi là hạnh phúc. Thi thoảng chồng cũng có đi công tác trong Sài Gòn, Nha Trang, Đà Nẵng… Nhưng xa chồng, tôi càng thấy anh thực sự là người đàn ông tôi cần. Gác lại những tình cảm bồng bột thời tuổi trẻ, tôi cố gắng làm tốt thiên chức của người con dâu, người vợ hiền. Sau đó thì tôi mang bầu và sinh được một cháu trai kháu khỉnh, đáng yêu. Tôi cảm nhận được anh rất yêu con và chiều vợ.
Rồi cháu gái thứ hai ra đời, vậy là vợ chồng tôi đã có “cả nếp lẫn tẻ”. Với tôi, đó là một cuộc sống trọn vẹn, viên mãn. Tự bản thân tôi chẳng đòi hỏi gì hơn thế. Nhưng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi chẳng được bao lâu thì chồng tôi “đốc chứng” cáu gắt với mẹ con tôi. Mọi rạn vỡ bắt đầu từ những chuyến công tác dài ngày của anh. Ban đầu tôi nghĩ chồng có bồ nên mới cư xử với vợ con như thế. Nhưng không, chồng tôi chẳng bồ bịch gì cả vậy mà anh vẫn cứ lạnh nhạt, rời xa ba mẹ con.
Chồng tôi làm ăn ngày càng khấm khá. Hàng tháng, anh vẫn đưa tiền chi tiêu cho tôi nhưng ít khi trò chuyện như trước. Tình cảm nhạt thếch của chồng khiến tôi chột dạ tự hỏi tại sao lại vậy? Rất ít khi chồng ăn tối ở nhà nhưng có khi như thế lại hay vì anh sẽ không tra vấn tôi. Mỗi khi vào phòng ngủ với tôi căng thẳng và sợ hãi vô cùng. Anh thường xuyên xúc xiểm tôi là loại đàn bà đê tiện. Khi đó tôi dù có cảm thấy bị xúc phạm nhưng cố gắng nghĩ rằng là “rượu nói” chứ chẳng phải chồng nói.
Anh thường gặng hỏi rằng tôi có còn gặp gỡ hay liên lạc gì với người yêu cũ hay không? Dù tôi đã thề bồi đủ thứ rồi mà anh vẫn chẳng chịu tin. Trong nhiều đêm say, chồng chửi mắng tôi không tiếc lời. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra với chồng nữa, nhưng có lẽ là rất ghê gớm. Tôi gặng hỏi thì anh gạt đi không chịu nói.
Với tôi, đó là một điều xỉ nhục và xúc phạm chẳng thể tha thứ (ảnh minh họa)
Thời gian sau chẳng thấy chồng nhắc đến chuyện đưa con đi thử AND nữa, mặt khác anh tỏ ra yêu thương vợ con hơn, tôi thầm nghĩ có lẽ anh đã tin ở tôi. Nhưng không, tôi đã nhầm vì chồng đã bí mật đưa hai đứa con đi đến bệnh viện mà tôi không hề hay biết. Tôi đau lòng muốn bệnh ngay. Hóa ra anh đã không tin tôi, nếu có thì anh đã không làm vậy. Tôi nằm liệt giường đúng 4 ngày vì nhục nhã, đau khổ. Trong những ngày ấy, tôi không muốn nhìn mặt chồng một giây một phút nào.
Anh nhận mình đã sai vì hiểu lầm. Anh bảo mới đây đã gặp lại T (người yêu cũ của tôi và cũng là bạn anh). Chính vì thế anh thấy không sao quên được những ngày tháng tôi yêu và ở bên T. Anh ghen tuông và sợ rằng tôi vì tình cũ mà phản bội chồng. Anh chìa tờ giấy ra trước mắt tôi chứng tỏ cả hai con đều là giọt máu của anh và cầu mong tôi đừng để bụng. Tôi có thể không để bụng được ư? Tôi đã nói trước với anh là đừng làm điều gì quá đà để rồi ân hận rồi mà?
Chồng tỏ ra day dứt và thấy có lỗi với tôi, với các con. Thế nhưng tôi không sao hết bực bội được. Vợ chồng tôi cãi nhau liên miên, mà có lẽ là tại tôi ức chế quá nên mới thế. Anh mong tôi tha thứ và hãy hiểu cho anh, rằng đàn ông thì thường sĩ diện, ích kỷ nên cực chẳng đã mới phải làm thế.
Sự nghi ngờ quá đà của chồng đã làm tôi tổn thương ghê gớm. Lúc này tôi chẳng nghĩ được gì cả, chẳng nhẽ ông chồng nào hơi nghi kỵ vợ thì lại đem con đi thử ADN như chồng tôi?
Phong Lan
Theo VNE
Con sẽ thôi trách hờn
Con đã biết vì sao mẹ lại dừng ngay ở ngã tư đó. Mẹ bảo con mua giùm người bán tăm dạo mấy bịch tăm tre. Con đang giận mẹ nên lầm lũi bước tới, đến khi ngẩng lên thì con giật thót cả người:
Bạn ấy chắc trạc tuổi con, cái khác là bạn khiếm thị. Bạn nhìn con bằng hai hốc mắt đen ngòm và lấy hàng cho con bằng cánh tay phải bị cụt tới khuỷu tay.
Con trả tiền, lầm lũi bước lên xe. Chỉ trong tích tắc, con đã nhận ra mình là kẻ quá ích kỷ; chỉ biết đòi cái này, muốn cái kia. Con chưa hề nghĩ mình đã làm gì để xứng đáng với tình yêu thương, sự chăm lo của ba mẹ. Mỗi sáng con thức dậy, quần áo đã có mẹ ủi sẵn, bữa điểm tâm đã được dọn lên, ăn xong là có ba đưa con đến trường. Con cần bất cứ thứ gì để phục vụ chuyện học hành, ba mẹ đều đáp ứng cho con.
Thế mà, con lại cho rằng mình là một đứa trẻ bất hạnh; thua sút bạn bè về mọi thứ: Con không được ở biệt thự như bạn Lan, nhà không có xe hơi như bạn Minh, ba không làm chủ tịch quận như bạn Thùy... Con đã quên mất một điều là các bạn ấy nhiều lúc đã rơi nước mắt khi nhìn con được ba mẹ đưa đón, họp phụ huynh, dắt đến nhà sách, vào siêu thị...
Và giờ đây, con lại biết thêm một điều nữa là có bạn bằng tuổi mình đã không được đến trường, không có cơm ngon, không được mặc đẹp mà phải vất vả mưu sinh chỉ với một bàn tay và đôi mắt mù lòa.
Mẹ ơi, con sẽ không đòi mua điện thoại đắt tiền, đồng hồ cao cấp, quần áo hàng hiệu. Con sẽ không bao giờ trách móc, hờn giận, nói những lời khiến ba phải buồn, mẹ phải khóc. Bởi con vừa nhận ra mình là một đứa trẻ hạnh phúc khi con đứng cạnh một mảnh đời bất hạnh... Cảm ơn mẹ đã cho con thấy mình thật nhỏ bé giữa cuộc đời này chứ không phải là "cái rốn của vũ trụ" như con hằng nghĩ...
Theo VNE
Còn ai nữa đâu mà về... Mỗi khi nhắm mắt, tôi lại thấy gương mặt hiền từ của mẹ, giọng nói ấm áp, bàn tay chai sần thô ráp của mẹ... Tất cả những thứ đó, khi mẹ còn, tôi thấy thật bình thường; chỉ khi mẹ mất đi rồi, nó mới trở thành hoài niệm làm buốt nhói trái tim. Bà xã hay nói tôi thật là lẩm...