Chồng cuồng ghen
Tôi có học vấn thấp, may mắn được người thân giới thiệu vào làm ở căng-tin của một bệnh viện lớn tại Q.1 (TP.HCM), công việc khá ổn định nhưng rất tiếc, tôi sắp phải xin thôi việc để chạy trốn ngươi chồng cuồng ghen.
Tôi quen anh khi mơi 15 tuôi. Khi đó, anh đã có hai đời vợ, hai đứa con. Cưới nhau, có con rồi anh vẫn tiếp tục bồ bịch bên ngoài, đi nhậu về là kiếm cớ đánh vợ. Tôi rất nhục nhã, đau đớn, cuộc sống ngột ngạt như địa ngục. Tình cảm trong tôi chai sạn dần bởi tính vũ phu và quan hệ lăng nhăng của chồng, nhưng vì con, tôi cố gắng chịu đựng. Tuy nhiên, càng nhậu nhẹt, ngoại tình, anh ấy càng ghen tuông khiến tôi khổ sở, bức bối, chỉ muốn chết.
Lúc nào anh cũng nghi là tôi đang hẹn hò lên giường với ai đó và sẽ “hành sự” ngay sau khi anh đi khỏi nhà. Có khi anh giả bộ đi làm rồi đột ngột trở về nhà trọ để… bắt tại trận. Anh vừa đi làm về đã vật tôi xuống, lột quần áo, kiểm tra đồ lót. Nếu thấy đồ lót không sạch là đổ tội tôi lén làm chuyện bậy bạ, đánh chửi, thúc chân vào vùng kín khiến tôi đau điếng. Kinh hãi nhất là khi tôi khóc lóc, co rúm, anh vẫn bắt phải phục vụ tình dục, không cho là tiếp tục chửi rủa, đánh đập, hạch hỏi.
Tôi vào nhà vệ sinh, anh lục soát người tôi xem có giấu điện thoại hay thư tình không. Bạn bè nhắn tin rủ đi ăn ốc, tôi không đi anh lao vao đánh vì “nếu mày không lên giường với nó thì sao nó lại rủ mày đi ăn ốc?”. Tôi tham gia văn nghệ tại bệnh viện, đang biểu diễn thì anh lao lên sân khấu chửi mắng những bạn nam diễn chung, lôi tôi xuống. Tôi không chịu theo, anh lao vào đánh, xé áo tôi, vừa kéo đi vừa hỏi: “Mấy thằng đó ngủ với mày hết rồi hả? Được đứng gần, nắm tay, mày ham lắm hả?”. Sau lần đó, tôi tủi nhục, nghĩ quẫn, chỉ muốn chết, may mà các đồng nghiệp kịp thời an ủi. Sợ mẹ tôi buồn, ảnh hưởng sức khỏe, tôi có khổ mấy cũng cố giấu. Hơn nữa, trước đây mẹ tôi đã cảnh báo về tính khí bất thường của anh, ngăn cản chuyện hôn nhân. Khi ghen, anh còn gọi điện cho mẹ tôi mắng: “Bà không biết dạy con để nó làm đĩ, lấy trai”, khiến bệnh tim của mẹ tôi càng thêm nặng. Tôi đau thắt lòng nhưng không thể về chăm sóc, sợ càng gây chấn động tinh thần cho mẹ.
Tôi đoán nguyên nhân khiến lửa ghen của anh ngày càng bùng phát là do trong các cô bồ của anh, có những cô đang có chồng vẫn không trọn đạo làm vợ, nên anh ngờ vực luôn cả tôi, dù hàng ngày tôi chỉ đến căng-tin làm việc rồi về nhà giữ con, không hề giao du với ai. Người ta bảo “không có lửa sao có khói”, ở trường hợp của tôi, biết tính chồng ghen, tôi đã hết sức giữ mình, ăn mặc đơn giản, không phấn son, không la cà, không hề có chút biểu hiện gì để chồng đặt nghi vấn, vậy mà…
Video đang HOT
Tôi đã khuyên anh rất nhiều, nhờ cả mẹ anh noi chuyên phai trai nhưng không được. Anh càng cho rằng tôi nói để bao biện thói lăng loàn của mình, để dễ bề qua mặt anh. “Dầu đổ vào lửa” là khi nhận được tin nhắn nặc danh với nội dung châm chọc vợ chồng tôi “ông ăn cha, bà ăn nem”, anh ghen lồng lộn, đánh tôi đến bầm mắt, u đầu, gãy răng. Tận cùng đau khổ, tôi ôm con trốn đi trong đêm mà vẫn không thoát. Biết chỗ tôi làm, biết giờ giấc ca kíp, biết con đường tôi vẫn đi nên anh canh me, chạy theo, đâm bổ vào xe tôi, hăm dọa tạt a xít, đòi ôm con nhảy xuống sông để làm áp lực buộc tôi quay về. Tôi không dám báo công an hay cầu cứu người ngoài vì không biết có ai cảm thông cho mình không. Hơn nữa, người “ghen điên” như anh ấy thì không còn lý trí, không biết nghe, biết sợ, không còn kiểm soát hành động hay suy xét hậu quả việc mình làm. Để bảo toàn tính mạng cho hai mẹ con, tôi đành phải nghỉ việc, đem con chạy trốn lần hai, dù cuộc mưu sinh trước mắt khó khăn trăm bề.
Theo VNE
Kinh hãi vì người chồng cuồng ghen
Khi chị còn chưa thôi khóc, vết tát trên má còn nguyên vết đỏ ran rát, và cơn bàng hoàng còn chưa lắng xuống... thì anh lôi chị quẳng lên giường rồi lao vào chị như một con thú dày vò con mồi...
Ngày chị đồng ý lấy anh, chị cứ tưởng mình đã tìm được bến bờ bình yên nhất. Anh yêu chị, có lẽ chẳng có một người đàn ông thứ hai nào yêu chị bằng anh. Cho nên những ngày đầu về sống cùng nhau dưới một mái nhà, chị ngập tràn trong hạnh phúc.
Anh chăm chút cho chị mọi thứ, mua cho chị mọi thứ chị thích và mặc dù là người đàn ông thành đạt nhưng anh không ngại làm việc nhà cho chị, kể cả là rửa bát hay giặt rồi phơi quần áo...
Hơn nữa, trong cái thời mà đàn ông ngoại tình như chuyện cơm bữa thì anh lại vô cùng chỉn chu. Anh nói: Anh ghét nhất là chuyện đàn ông đàn bà lăng nhăng.
Và đúng là anh nhất nhất chỉ biết có chị, anh đi làm đúng giờ, hết giờ tới cơ quan đón chị về nhà, rồi lại cùng nhau làm mọi thứ, cùng nhau tận hưởng những buổi tối chỉ có hai người. Nhưng men say nào cũng có lúc tỉnh, chị dần dần nhận ra rằng: Anh ở bên chị mọi nơi mọi lúc, chị không còn thời gian dành cho bạn bè hay đi đâu đó một mình nữa... Nhưng rồi chị nghĩ: là vợ chồng mới cưới, và cũng vì anh yêu chị quá nên mới vậy?!
Mọi thứ vẫn cứ như thế cho tới một hôm chị cùng mấy anh em trong cơ quan rủ nhau đi ăn liên hoan cuối tuần, vì chị không đi xe nên mọi người bảo một đồng nghiệp nam cùng phòng đèo chị. Chị cũng mải vui mà quên mất không gọi điện báo anh biết. Khi vừa ngồi trên xe của anh đồng nghiệp đi ra cửa cơ quan thì từ đâu anh xông tới đấm một cái khiến đồng nghiệp của chị tối tăm mặt mũi. Xe đổ và chị cũng bị ngã. Mọi người xúm lại đỡ anh bạn dậy còn chị thì bị anh lôi xềnh xệch ra xe của anh.
Vừa về tới nhà, anh tát chị tối tăm mặt mũi, chửi chị những lời mà có mơ chị cũng không thể nào nghĩ nó có thể tuột ra từ miệng anh. Chị bỗng từ một người vợ ngoan hiền biến thành con đàn bà lăng loàn đĩ thõa, hẹn hò, đú đởn với đồng nghiệp nơi công sở trong từng lời nhiếc móc của anh...
Ảnh minh họa.
Khi chị còn chưa thôi khóc, vết tát trên má còn nguyên vết đỏ ran rát, và cơn bàng hoàng còn chưa lắng xuống... thì anh lôi chị quẳng lên giường rồi lao vào chị như một con thú dày vò con mồi của mình cho thỏa cơn thú tính hết lần này tới lần khác chứ không phải là một người chồng đang yêu vợ nữa. Chị kinh hãi co rúm người trong một góc giường sau khi cơ thể bị anh hành hạ đau đớn. Đôi mắt chị dại đi hoang hoải nhìn anh khiếp sợ. Hình ảnh người chồng hiền lành, dịu dàng... biến đi đâu mất, chỉ còn lại một người đàn ông xa lạ tàn nhẫn, mù quáng và lạnh lùng...
Sáng hôm sau chị thức dậy đi làm, tìm trong tủ quần áo của chị, những chiếc váy biến đi đâu mất sạch không còn chiếc nào. Son phấn, nước hoa cũng không thấy. Chị lờ mờ đoán ra nguyên nhân chính là anh?
Trong khi chị đờ đẫn đứng trước chiếc tủ cá nhân thì anh từ đâu bước vào cửa, không nói không rằng lôi chị lên giường. Vừa hành hạ chị vừa nghiến răng: Với tôi cô còn chưa đủ mà phải lén lút hẹn hò với thằng khác à? Tôi sẽ khiến cho cô đủ, khiến cô thỏa mãn mà không cần nghĩ tới thằng nào nữa... Nước mắt ứa ra trên khuôn mặt vẫn còn hơi tím tái rơi xuống miệng mặn chát. Từ hôm đó, anh hành hạ chị khi chị vừa bước vào nhà, khi đêm xuống và cả sáng trước khi đi làm. Anh vắt kiệt mọi sức lực của chị khiến chị mỗi lần soi vào gương lại tự hỏi mình: không hiểu vì sao cuộc hôn nhân của chị lại ra nông nỗi này? Tại sao cuộc sống của chị bỗng dưng rơi xuống địa ngục chỉ sau có một đêm? Thứ ghen tuông đã như một tia lửa nhỏ châm ngòi cho cái bản tính dã thú của anh trỗi dậy tự khi nào? Mặc cho chị van xin giải thích anh đều không tin.
Chị sợ mỗi khi bước chân về nhà, chị sợ mỗi khi đêm xuống và cả sợ mỗi khi mở mắt ra. Không chỉ có thế, anh quản lí mọi mối quan hệ chị có, gạt hết nam giới ra khỏi danh sách bạn bè mà chị được gặp, anh kiểm tra tin nhắn, nhật kí cuộc gọi và tra khảo chị về những số lạ trong danh bạ hay nhật ký cuộc gọi... Mỗi khi tan sở thấy anh đứng đợi bên ngoài cũng những cái nhìn ái ngại của bạn bè đồng nghiệp khiến chị chỉ muốn mình có thể biến mất được ngay lúc ấy! Cuộc sống vừa đau đớn, vừa ngột ngạt... Nhưng nếu như chị nói muốn chia tay với anh có lẽ anh sẽ chẳng ngại ngần mà bóp chết chị, mà tra khảo chị vì thằng nào mà dám về bỏ anh?
Rồi một hôm khi đang làm việc thì chị thấy bụng mình đau dữ dội. Ban sáng khi tỉnh dậy sau một đêm đau đớn và mệt mỏi vì bị anh dày vò chị thấy mình có ra chút máu. Chị nghĩ mình đã chậm kinh nửa tháng, có lẽ là báo lại. Vì dạo này tâm trạng và sức khỏe không tốt nên kinh nguyệt không đều. Nhưng rồi cơn đau dữ dội hơn và máu ra ngày càng nhiều. Chị được đưa tới bệnh viện thì ngất đi. Sau khi tỉnh lại, chị được thông báo sảy thai. Trái tim chị như vỡ ra. Thế là chị đã mất đứa con đầu tiên của mình chỉ vì sự ngu dại của bản thân và chỉ vì sự ghen tuông của chồng. Chị đã có quyết định của riêng mình, sự hối hận và những lời van xin của anh cũng đã quá muộn màng rồi!
Theo VNE
Bị bạn trai đòi chia tay vì 'cuồng ghen' - Thậm chí chỉ cần anh comment nói chuyện với một cô gái nào trên facebook là tôi phải vào tìm hiểu thật tỉ mỉ về họ, thậm chí nếu cần thì kết bạn luôn với họ cho tiện theo dõi mối quan hệ giữa họ với anh. Tôi đã từng có một tình yêu rất đẹp thời sinh viên, đó là mối...