Chồng của tôi trượt dài trong đam mê ngoại tình
Anh đã mất tất cả rồi…
Hành trình tôi và anh đến với nhau vô cùng gian nan vất vả và đầy thử thách. Sau 4 năm tâm sự qua mạng, vì tình yêu, anh quyết tâm dứt áo rời quê nhà xa 1.500 km để tìm gặp tôi.
Chúng tôi gặp nhau như định mệnh định sẵn và câu chuyện tình cổ tích lại đươc tiếp diễn. Vui, buồn, ngọt, bùi, cay đắng… đầy đủ vị cho một tình yêu lãng mạn. Anh đến với tôi trong sự ngăn cản quyết liệt của gia đình, một mặt vì khoảng cách địa lý, mặt khác anh lại là đứa con trai duy nhất của dòng họ. Cuối cùng nhờ tình yêu mãnh liệt ấy, sau 2 năm tìm hiểu và thuyết phục gia đình, chúng tôi được ở bên nhau trong sự cho phép hai bên nội – ngoại. Hạnh phúc như vỡ òa khiến chúng tôi luôn luôn trân trọng nhau. Cả hai đã cùng cố gắng rất nhiều để vun đắp hạnh phúc một gia đình mà ai ai nhìn vào cũng đều ngưỡng mộ và có một chút ganh tị. Chúng tôi có với nhau hai cháu trai rất kháu khỉnh đáng yêu vô cùng.
Những tưởng hạnh phúc viên mãn, nào ngờ sóng gió ập đến, cướp mất người chồng mà tôi hằng yêu thương tôn trọng, người cha mà con tôi hằng quấn quýt bi bô. Từ một người chồng tốt, người cha hết mực lo cho con, anh trở thành một người vô tâm, thờ ơ với gia đình kể từ ngày gặp người phụ nữ ấy. Có lẽ hết duyên rồi chỉ còn nợ mà thôi. Tôi đã cố gắng tha thứ để tin anh một lần, rồi hai lần và giờ đây thêm một lần nữa cố gắng níu kéo anh vì hai đứa con thơ dại đáng thương còn quá nhỏ bé của tôi. Tôi giờ chẳng còn hy vọng vào anh có thể biết tìm đường quay về, nếu có thì đó đúng là phép nhiệm màu, vì từ ngày đó tôi luôn cầu xin, mong phép màu sẽ đến với mẹ con tôi.
Một phút lỡ lầm, cả đời ân hận.
Video đang HOT
Tôi là người thẳng tính, là con gái duy nhất trong gia đình nên bản chất trong tôi thiếu nữ tính, kém ngọt và thiếu dịu dàng. Anh thì đối nghịch, nhẹ dạ cả tin thích nói ngọt không ưa nói nặng. Kể từ khi có con, bản thân tôi vốn đã cứng giờ lại gắt hơn. Tôi biết điều đó nên luôn cố gắng nhẹ giọng khi nuôidạy con nhưng không được vừa ý cho lắm. Ai có con đều hiểu cả một ngày to tiếng chục lần cũng là chuyện đương nhiên. Một đứa thì dễ đằng này tôi xoay như chong chóng với hai đứa hơn kém nhau một tuổi, lại là con trai quậy vô cùng. Tôi biết tôi không phải người vợ nội trợ đảm đang vì tôi phải đi làm, phần lớn chăm cháu là nhờ ông bà.
Nhiều khía cạnh (gần đây anh điều chuyển công tác xa nhà) đã đưa đẩy chồng tôi rời xa gia đình để đến với một người phụ nữ đã có hai con khác. Không biết gia cảnh như thế nào nhưng chồng cô ta có vẻ bất lực, mặc cho vợ bê tha rượu chè, bỏ bê con cái. Chồng tôi và cô ta gặp nhau qua công việc, anh đã say nắng ngay lần gặp đầu tiên vì cô ấy rất xinh đẹp, giọng miền Nam ngọt ngào vô cùng. Người đó cũng ấn tượng với chồng tôi vì anh cao ráo, đẹp trai lại tài giỏi. Thế là cô ta như con thiêu thân lao vào anh mặc cho tôi đã một lần giới hạn rằng: “Chỉ có thể qua lại trong công việc”.
Họ gặp gỡ nhau qua bia rượu thường xuyên trong tâm sự buồn trải dài của cô ấy và sự tò mò nhẹ dạ cả tin của chồng tôi. Họ dần dần cảm mến, nảy sinh tình cảm sai trái mà quên đi rằng mình là người đã có gia đình. Khi tôi phát hiện sự việc là lúc tình yêu của họ mới chớm. Anh hứa từ bỏ và chưa làm gì có lỗi với tôi. Những tưởng anh say nắng, vui chơi qua đường nào ngờ anh và cô ta bằng mọi cách che đậy để tìm đến với nhau. Lần hai, tôi lại nhờ sự can thiệp gia đình bên nội hy vọng sẽ khuyên nhủ được anh.
Gia đình bên nội rất gia giáo nên một mặt anh phủ nhận chuyện đó, mặt khác anh lại hối lỗi với tôi và hứa sẽ từ bỏ. Nhưng tình yêu đang chớm nở sao có thể lụi tàn được? Tôi vô cùng đau khổ mà nhủ với lòng buông đi cho bớt đau, cứ mãi sống trong nghi ngờ rất là khổ sở. Lần cuối cùng anh xin lỗi và nói rằng: “Mong em đừng giận anh, anh đã và đang cố gắng”.
Gửi chồng: Anh à! Phải chăng yêu thương trong anh đã cạn? Em biết anh là người có rất nhiều tình cảm và trách nhiệm, anh luôn đặt gia đình lên hàng đầu, nhưng sao anh mù quáng vậy? Sao anh giả điếc mà không nghe em gọi, mặc em nài nỉ anh về, mặc cho em đau khổ như thế nào? Anh vẫn buông lời cay đắng khi anh say, rồi khi tỉnh anh lại nói lời xin lỗi. Anh không còn là anh trong suy nghĩ trước đây của em nữa. Anh thay đổi chóng mặt trong sự ngỡ ngàng của gia đình và sự thất vọng của em.
Giờ đây, em để anh một mình suy nghĩ, xem anh cần gì trong nửa đời người còn lại. Em sẽ làm cho anh. Vì tình nghĩa vợ chồng và 12 năm qua ta đã có quá nhiều khoảnh khắc đẹp, em không ghét anh như anh đang nghĩ. Có chăng khi hạnh phúc này chợt tắt, em sẽ cầu mong hạnh phúc khác đến bên anh, có thể mang lại cho anh cuộc sống có ý nghĩa hơn khi từng bên cạnh em. Còn em chỉ có nhiêu đó thôi, đã cho anh hết rồi một lòng một dạ thủy chung. Nếu anh làm được như thế, em sẽ mở cửa đón anh trở về. Em làm điều này vì con, anh có biết không?
Theo Phunutoday
Em với tôi...
Hôm nọ, nằm cạnh đứa bạn trên một mái nhà sờn bạc, nó kể cho tôi nghe về câu chuyện tình kéo dài suốt hai năm trời...
Tôi sống trong một khu phố nghèo, khi ánh bình minh lên cao không có nổi một ngôi nhà cao tầng vươn mình đứng chắn nắng. Ấy vậy mà những buổi chiều tà nơi đây lại trở thành khu du lịch sinh thái hạng sang với bầu trời đầy sao, tiếng gió thổi rít qua tai và những gương mặt vô cùng biểu cảm. Trăng treo mình trên một khuôn hình màu đen, làm sáng bừng cả khu phố tối tăm ẩm thấp. Ngày trước, bà tôi vẫn gồng gánh qua đây mang về một ít bánh ngô còn sót lại sau một ngày rong ruổi khắp thành phố. Tôi được quyền ăn nó và nằm vắt vẻo trên cành phượng già.
Hôm nọ, nằm cạnh đứa bạn trên một mái nhà sờn bạc, nó kể cho tôi nghe về câu chuyện tình kéo dài suốt hai năm trời. Nó đã ngủ quên trong sự mơ mộng để rồi giật mình nhận ra rằng mọi thứ đã biến mắt ngay từ khi nó tưởng chừng hiện hữu. Câu chuyện bắt đầu từ một lần gặp gỡ rất tình cờ, trong chuyến công tác xa mà nó thực hiện bài phóng sự về bảo vệ biển, còn cô ấy thì là bác sĩ của đội cứu hộ. Cả hai đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên và mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng tốt dần lên trong 1 tháng, rồi nó phải trở về Hà Nội tiếp tục với hành trình mưu sinh và hẹn ngày trở lại. Còn cô ấy ở lại Quảng Ninh. Cả hai vẫn thư từ và vẫn có những buổi gặp gỡ hiếm hoi, nhưng cô ấy đột nhiên biến mất. Để lại nó với nỗi đau khổ dằn vặt, mà tôi biết, ở cái tuổi 30, nó vẫn chưa thể quên được. Nói xong nó quay mặt sang một bên, cố nói với tôi rằng nó muốn ngủ một chút, nhưng tôi biết..
Em và tôi...
Chuyến đi thì vẫn cứ là những chuyến đi. Mặc dù tôi và nó đã sống trong niềm tin suốt 3 ngày trời, nhưng kết quả vẫn là tuyệt vọng. Trên đường trở về, tôi một bên, nó một bên, cả hai nhìn ra ngoài cửa xe. Những cánh đồng dọc theo đường 5 chiều ấy cũng như ảo. Thỉnh thoảng, những đụn khói lặng lẽ loang ra từ những khóm đốt đồng. Tôi không nỡ nhìn vào mặt nó, không nỡ hỏi. Tự dưng, có cái gì đó, dâng lên ở bên trong, căng căng. Có lẽ đấy là một cảm giác chia sẻ. Có lẽ, khi ấy tôi cũng nghĩ tới người phụ nữ mà tôi yêu. Cảm giác nghèn nghẹn cũng từng xuất hiện mỗi khi không kiếm được em. Và, nhớ da diết mỗi khi em sơ ý trở mình dịch xa tôi một chút.
Những cánh đồng ôm sát con đường đã từng nuôi nấng những giấc mơ của tôi. Khi tôi đã định nghĩa được yêu thương. Sáng viết một bức thư không gửi. Trưa lật đi lật lại những cái ảnh mà tôi tưởng chừng nó đã mờ đi vì tôi nhìn nhiều. Mà, vẫn nhớ không thể nào chịu nổi. Chiều, ngồi nghĩ cách vượt một những chặng đường để mong chạy tới nhà em. Ngày nào không thấy em, trong tôi, lại có cái gì đó dâng lên, gần như nghẹt thở.
Cử chỉ mà tôi vẫn cho là sự dâng hiến của tuổi đôi mươi là những ngón tay mảnh mai, dịu dàng, một lần đưa lên mở chiếc cúc áo sơ mi trên cùng vốn vẫn được tôi cài kín và nói rất nhỏ: "Như thế này, trông anh nghiêm quá". Bây giờ, áo tôi mặc hay cài kín. Chỉ thỉnh thoảng, bất giác, tự đưa tay mở chiếc cúc trên cùng. Rất lạ là thấy nghẹn nơi lồng ngực.
Tôi cảm thấy một đợt sóng trào dâng lên, quả thực ngực tôi trở thành một nhạc cụ nhạy cảm, xứng đáng với dàn nhạc đồng quê nào đó. Thỉnh thoảng tôi có cảm giác này và lần nào tôi cũng tin rằng nó là tính không thể đảo ngược của cái tiền triệu thông báo sự lên ngôi của một điều gì đó kỳ vĩ và tuyệt diệu vượt qua cả những giấc mơ của tôi. Tất cả như một tiếng violon solo trong đêm, làm thức tỉnh cả khu phố ..
Theo Phunutoday
Người đàn ông mắt nâu và một chuyện tình với Hổ... Tuổi tác không làm khoảng cách của người ta trở nên xa xôi hơn. Trái lại, giữa chúng tôi vẫn là một nét tương đồng nào đó mà cả hai không thể diễn đạt được. Sau bao lần lỗi hẹn, cuối cùng thì cũng thu xếp được một buổi đàm đạo bằng...rượu Vang với chú Mạnh - người 5 năm trước còn đứng...