Chồng cũ nói ân hận khi ly hôn tôi
Tôi và chồng cũ cùng quê, anh hơn tôi 2 tuổi, chúng tôi biết nhau từ hồi học cấp 3. Khi tôi vào đại học, anh đã là sinh viên năm thứ 3, tuy học khác trường, nhưng anh thường xuyên qua chỗ tôi chơi. Tình cảm của chúng tôi nảy sinh từ đó, rồi yêu nhau khi tôi học năm thứ 2 đại học.
ảnh minh họa
Những năm tháng sinh viên xa nhà của tôi thật đẹp, thật ý nghĩa khi có anh đồng hành, tôi luôn biết ơn và cảm ơn anh vì điều đó. Ra trưởng được gần 1 năm thì chúng tôi tổ chức đám cưới, cưới xong, cả hai chúng tôi ở lại Hà Nội lập nghiệp.
Với sự nhanh nhẹn và nỗ lực của cả hai, chúng tôi nhanh chóng có được công việc ổn định, thu nhập khá và mua được căn nhà nhỏ nhỏ xa trung tâm thủ đô. Tôi cũng sinh cho anh một đứa con trai kháu khính, nên cuộc sống vợ chồng ngày càng viên mãn, hạnh phúc hơn.
Nhưng có lẽ quá tin tưởng vào chồng mà tôi quên mất rằng anh có thể phản bội lại tôi bất cứ lúc nào. Cho đến một ngày, tôi nghe bạn bè nói anh đang yêu người khác, tôi bắt đầu tìm hiểu và nhận thấy những biểu hiện lạ của anh. Nhưng anh vẫn nói không bao giờ phản bội lại tôi. Cho đến khi tìm đủ chứng cứ, tôi quyết định ly hôn.
Chồng không níu kéo khi tôi nói ly hôn mà đồng ý ngay, có lẽ anh đã tính đến chuyện ly hôn với tôi từ rất lâu rồi. 8 năm sau ngày cưới, tôi và chồng chính thức chấm dứt cuộc sống hôn nhân, anh nhường quyề nuôi con cho tôi và sang tên căn nhà của hai vợ chồng cho mẹ con tôi ở.
Hơn 1 năm sau đó, chồng cưới người khác, họ đưa nhau vào Nam sinh sống, làm việc. Thi thoảng, anh vẫn điện thoại cho tôi để hỏi thăm tình hình của con, anh nói anh có lỗi với mẹ con tôi rất nhiều. Lần gần đây nhất điện thoại cho tôi, anh khóc và nói ân hận vì đã phản bội lại tôi, đã ly hôn với tôi, đó là sai lầm lớn nhất cuộc đời anh mà anh không bao giờ có thể sửa chữa được.
Video đang HOT
Thú thực, 2 năm qua tôi đã hận anh rất nhiều. Tôi hận anh vì đã phản bội mẹ con tôi, tôi hận anh mỗi khi nhìn con lủi thủi một mình, hận anh mỗi khi con hỏi tại sao bố không ở với mẹ con tôi.
Tôi hận anh, mỗi khi thấy vợ chồng người ta đưa con đi siêu thị, hoặc khi xem một bộ phim liên quan đến ngoại tình, tôi cũng liên tưởng đến mình và hận anh. Nhưng hôm trước, khi nghe tiếng anh khóc trong điện thoại, tôi lại thấy mủi lòng, tôi thấy thương anh. Thương rất nhiều!
Chỉ có điều, tôi không thể làm khác được! Chỉ mong anh hạnh phúc và an yên với sự lựa chọn của mình. Có lẽ, duyên tôi và anh chỉ được bấy nhiêu thôi!
Theo Đất Việt
2h đêm chồng cũ gọi điện: 'Em à... anh nhớ em quá...'
Tắt máy phụt cái. Linh ném điện thoại xuống góc giường mà ôm gối bật khóc nức nở. Chuyện cũ trong quá khứ lại ùa về, những lần cô bị chồng cũ chửi, đánh thậm chí anh ta mang cả gái về nhà ân ái...
Ly hôn nhau đã được hơn 3 năm, giờ Linh và chồng cũ đều có cuộc sống riêng, có gia đình riêng của mình hết rồi. Nếu đi so sánh thì có lẽ chồng mới đem lại hạnh phúc của Linh hơn, anh luôn quan tâm, chiều chuộng Linh và cực kỳ tâm lý trái ngược với chồng cũ. Giờ nhìn lại cuộc hôn nhân 10 năm của mình với chồng cũ, Linh không ngờ mình lại giỏi chịu đựng, yêu mù quáng mà tha thứ cho anh ta ngoại tình hết lần này đến lần khác.
Chồng mới của Linh là sếp nên đi công tác suốt, vẫn như mọi lần anh đi, Linh lại ở nhà 1 mình. Thế rồi, đang lúc nhớ về chuyện cũ thì tầm 2h đêm chồng cũ gọi điện. Thấy số của anh ta, Linh tự nhiên run rẩy, tim đập nhanh 1 cách bất ngờ. Trấn tĩnh lại bản thân, Linh nghe máy.
- Alo, đêm rồi anh gọi em có việc gì thế?
- Em à... anh nhớ em quá,... em có thể đến với anh lúc này không? Anh chợt nhận ra mình đã sai khi ly hôn em, lấy cô ta. Cô ta chỉ yêu tiền của anh, lấy anh rồi cô ta vẫn cặp kè với trai lạ và coi anh không ra gì hết. Giờ anh chỉ muốn được sống lại khoảng thời gian trước có em bên cạnh. Anh xin em, hãy đến với anh 1 lần đi, anh nhớ đến phát điên rồi. Anh xin em đấy.
Em à... anh nhớ em quá,... em có thể đến với anh lúc này không? (ảnh minh họa)
- Vậy sao. Anh có thể những gì đang xảy ra với anh là luật nhân quả không? Chúng ta đã ly hôn, là người dưng. Cả anh và em đều có hạnh phúc mới rồi. Và có điều này em muốn nói với anh, xin lỗi anh em là gái đã có chồng chứ không phải cave anh thích thì gọi đến chán thì đuổi đi.
- Linh, anh không có ý đó. Sao em nói nặng nề thế? Hiện tại thì anh đang không vui, anh cần có em ở bên, 1 đêm thôi, 1 đêm để anh được làm chồng em 1 lần nữa.
- Anh nhìn lại bản thân, nhìn lại những việc anh đã làm trong quá khứ xem anh có xứng là chồng cũ của tôi không? Chồng tôi rất yêu tôi, và tôi sẽ bảo vệ hạnh phúc gia đình mình bằng bất cứ giá nào. Anh không có quyền xen ngang, điều khiển tôi. Giữa chúng ta đã chấm hết, đừng liên lạc với tôi nữa.
- Linh...
Tắt máy phụt cái. Linh ném điện thoại xuống góc giường mà ôm gối bật khóc nức nở. Chuyện cũ trong quá khứ lại ùa về, những lần cô bị chồng cũ chửi, đánh thậm chí anh ta mang cả gái về nhà ân ái lại hiện lên trong đầu cô. Cô hận anh ta và cả đời này sẽ không tha thứ được cho anh ta. Thế nhưng, cô không thể dối bản thân rằng giờ mình vẫn còn chút tình cảm với chồng cũ, lẽ nào là do trước đây cô đã quá yêu anh ta?
Cuộc đời em thật may mắn khi gặp được anh (ảnh minh họa)
Hôm sau chồng đi công tác về, Linh ôm chồng rơm rớm nước mắt mà khẽ kể chuyện đêm qua. Anh hôn lên trán cô an ủi.
- Em đã làm rất đúng. Hắn ta không có quyền đụng vào cuộc sống riêng của em nữa. Cảm ơn em đã chia sẽ tất cả cho anh.
- Anh không giận em à?
- Giận gì chứ? Em đã làm đúng, không phản bội anh thì chẳng có gì phải giận cả. Bởi anh biết vợ anh là người thế nào. Giờ thì em hãy vui lên, chúng mình hãy sống thật hạnh phúc để gã chồng cũ của em nhìn vào phải hối tiếc, ân hận vì đã làm tổn thương em.
- Cuộc đời em thật may mắn khi gặp được anh.
Ôm lấy chồng, Linh cảm thấy ấm áp và an toàn biết mấy. Cô sẽ không yếu đuối khi đứng trước mặt chồng cũ, sẽ trả lời gãy gọn và thâm thúy để anh ta phải ngẫm nghĩ thậm chí là đau khổ khi làm khổ cô bao năm qua. Vấn vương, lằng nhằng với chồng cũ là 1 điều tối kỵ. Cô chẳng dại vì 1 người đàn ông tệ bạc mà đạp đổ hạnh phúc của mình.
Hạ Vi/Theo Thể thao xã hội
Chiếc phong bì mẹ giấu dưới gối khiến tôi khóc nấc lên Mẹ chỉ lên thăm tôi một hôm rồi phải về gấp. Sáng nay lúc tiễn mẹ lên xe, tôi phải cố kìm nén để không bật khóc. Mẹ đã đi hàng trăm cây số, vậy mà tôi lại không thể cho bà đồng tiền nào để dắt túi. Tôi đúng là người con bất hiếu. Mỗi lần đến ngày 8/3 là tôi lại...