Chồng công khai đi với bồ nhí vì tôi không sinh được con trai
Mất khả năng làm mẹ với chị đã là một nỗi đau, nhưng anh chồng chị không những không hiểu cho chị mà còn tiếp tục xát muối vào vết thương ấy.
35 tuổi, chị là mẫu người phụ nữ của gia đình. Vốn là tiểu thư con nhà khá giả, chị chẳng mấy khi phải đụng tay đụng chân vào việc gì ngoài việc đi học ở trường. Chị theo học trường múa từ khi còn rất nhỏ theo mơ ước của mẹ chị. Chị cũng yêu nghề múa của mình, nhưng từ khi gặp và lấy anh, chị sẵn sàng hy sinh ở nhà nuôi con và chăm sóc gia đình. 8 năm chồng vợ, anh chị có một đứa con gái xinh xắn 7 tuổi.
Con gái đã lớn chị tính sinh thêm đứa nữa, bao mong ngóng chờ đợi, cuối cùng chị cũng có thai, nhưng thật không may thai lạc ngoài tử cung khiến chị suýt mất mạng. Từ đó sức khỏe chị yếu dần, tính tình trở nên cáu bẳn và điều buồn nhất là đã 2 năm trôi qua kể từ cái ngày kinh khủng đó, chị vẫn chưa có con lại.
Chồng chị, từ một nhân viên PR giờ đã trở thành trưởng đại diện chi nhánh, kinh tế rủng rỉnh hơn nhưng cũng từ đó hiếm khi nào cả nhà được ăn tối quây quần cùng nhau như những ngày đầu mới sinh con bé. Anh đưa ra đủ mọi lý do: họp, tiếp khách, chạy chương trình, chạy kịch bản cho kịp yêu cầu của khách hàng. Chị thương chồng nhưng không đành lòng khi nhìn con gái cứ ra cửa ngóng ba về ăn tối, rồi khi con đã ngủ say, chị vẫn ngồi trước thềm chờ anh về trong mòn mỏi.
Phát hiện chồng ngoại tình anh không những không hối lỗi mà còn thẳng tay đòi đánh tôi (Ảnh minh họa)
Ngày chị nhận tin nhắn của cô bạn thân nói bóng gió anh hay đi cùng một cô gái trẻ. Chị thấy hụt hẫng, thấy nghi ngờ nhưng lại bao biện cho anh. Trong đầu chị hình ảnh anh và cô gái nào đó nắm tay nhau và hình ảnh anh trở về nhà trong bộ dạng say khướt, sặc mùi nước hoa đàn bà làm chị ớn lạnh. Có khi nào anh đã phản bội chị?
Sẽ chẳng thể nào tin được nếu như hôm ấy chị không nhận được tin nhắn của bạn chị một lần nữa, chỉ đích danh cái khách sạn mà chồng chị đi vào cùng cô gái nọ. Chị lật đật nhờ mẹ đi đón con gái rồi vút xe đi. Trong đầu chị có bao nhiêu kịch bản, có bao nhiêu truy vấn, có bao nhiêu nước mắt chực ào ra… tiếng còi xe phía sau inh ỏi vì đèn giao thông đã chuyển màu xanh mà chị không hay biết.
Video đang HOT
Chờ, đợi, chị muốn xông thẳng lên cái lầu 3 khách sạn ấy, nhưng chị lại sợ nhìn thấy cảnh không nên nhìn. Chị như người ăn trộm không giám lộ mặt mà lại muốn lấy đồ. Rồi anh cũng ra, dắt tay cô gái đó. Chị đứng như trời trồng, còn anh sau phút bàng hoàng đã lấy đủ bình tĩnh đưa chìa khóa xe cho cô gái kia đi trước rồi tiến lại gần chị.
Một cái tát thẳng tay chị dành cho anh, cái tát thứ hai chưa kịp tới mặt anh thì bị anh cầm chặt cổ tay lại. Chị không bao giờ quên được ánh mắt hằn học và từng lời anh nhả ra chua chát:
“Cô muốn gì nữa, cô đã không thể sinh con trai cho tôi nữa thì phải để cho tôi tìm người sinh con cho tôi chứ!”
Rồi như biết chị chưa hiểu chuyện gì, anh gạt tay rồi đủng đỉnh: “Chuyện này mẹ cô bắt tôi dấu cô, từ ngày bị bỏ thai ngoài tử cung, cô đã không thể sinh thêm được nữa. Giờ thì cô biết rồi, cô muốn sao tôi sẽ đồng ý, hoặc là cô im lặng chấp nhận, hoặc là chúng ta ly dị.”
Cái ngày ấy, đã xảy ra 3 năm rồi. Chị đã muốn ngã gục khi phải lựa chọn: để con gái có mái ấm có cha có mẹ hay giải thoát mình khỏi người chồng bội bạc vong ơn. Mỗi lần nghe con gái đòi ba mới chịu ngủ khi đêm đã quá khuya, chị ôm con dỗ dành. Đầu chị muốn trống rỗng nhưng đôi mắt nhìn chị hằn học hôm nào lại dội về. Chị nhắm mắt lại là cả một tương lai mịt mờ. Chị sợ con gái sẽ khóc nhiều hơn khi không thấy ba nó mỗi ngày.
Chị sợ nếu chị ra đi sẽ lấy gì nuôi con khi từ 3 năm nay chị chỉ ở nhà, không công việc, không mối quan hệ? Làm thế nào không nhẽ lại mang cả nỗi đau này đặt lên đôi chân còn đang phải nhờ vào chiếc xe lăn của người cha già đơn độc? Cả năm trời chìm trong hoảng loạn, tuyệt vọng và đau đớn khi cùng lúc đối mặt với hai nỗi đau tột cùng. Hạnh phúc nào cho chị và con gái khi mỗi ngày chị gặm nhấm nỗi đau pha lẫn nụ cười giòn tan của con gái mỗi lần hiếm hoi anh trở về khi con còn thức.
Và rồi chị cùng con gái cũng rời khỏi căn nhà ấy. Bỏ lại sau lưng căn phòng đã từng tràn ngập tiếng cười. Bỏ lại giàn hoa phong lan héo khô, góc sân vườn nhỏ xinh rêu xanh lan phủ. Chỉ có con gái chị là háo hức vì được về nhà ngoại. Rồi giữa ngã ba đường đời, tình cờ chị gặp lại cô bạn học cùng trường múa – một bà chủ một trung tâm thể dục thẩm mỹ của thành phố. Chị trở thành học viên, rồi huấn luyện viên và giờ là cổ đông của chuỗi trung tâm Thể dục thẩm mỹ.
Từng giọt mồ hôi đổ xuống sàn tập là từng đó nỗi buồn trôi biến đi. Chị thư thái, tĩnh tâm và tươi trẻ trở lại. Con đường ngày nào chị từng sợ sệt khi nhắm mắt nghĩ tới nó nếu phải bước qua giờ đã khác. Từng bước chân chị sải trên sàn tập là từng bước chân tiến tới bến bờ hạnh phúc của riêng chị một bà mẹ đơn thân. Gia đình hạnh phúc với đủ cha mẹ và con cái với chị giờ chỉ là hư hanh. Hạnh phúc với chị giờ là cuộc sống tự tại với đam mê của riêng mình và hành trình lớn khôn của con gái bé bỏng.
Cuộc đời chị đã sang trang khác, con gái chị giờ cũng đang theo học múa. Nhìn từng bước chân con lướt nhẹ, trái tim chị ấm lại như có một phép nhiệm màu. Chị hứa với lòng mình chị sẽ giúp con phát huy hết khả năng và sẽ giúp con bé đi đến cùng đam mê thay vì hy sinh mù quáng như chị. Chị hiểu rằng hạnh phúc là biết níu biết buông, biết quên đi đau thương để nhìn về phía trước. Hạnh phúc là thứ chị mải mê kiếm tìm từ trong đau khổ giờ đã thành hiện thực khi chị biết tìm lại chính mình.
Theo Tintuc
"Chiến tranh" trước mặt con
Mâu thuẫn, bực tức dồn nén từ hôm trước của hai vợ chồng như quả bom hẹn giờ. Dù đã cố kiềm chế và nín nhịn cho qua, nhưng rốt cuộc chỉ một hành động không vừa mắt cũng đủ để quả bom phát nổ.
ảnh minh họa
Chồng to tiếng, vợ gào thét. Ai nấy đều ra sức đổ lỗi và quát nạt nhau. Trong lúc đang nóng mặt vì sự giận dữ, tôi và chồng quên mất con trai nãy giờ đang hoảng sợ, núp sau cánh cửa nhìn bố mẹ.
Chỉ đến khi thấy con chạy lại ôm chân mẹ vừa khóc vừa la, bố ơi đừng đánh mẹ con, cả hai mới giật mình dừng lại. Vậy là lời hứa, không bao giờ được gây gổ lớn tiếng với nhau trước mặt con của chúng tôi đã bị phá vỡ. Bỏ qua những uất ức chưa kịp tuôn ra hết, tôi cúi xuống ôm chặt lấy con vỗ về. Khi thấy con đã bớt thút thít, ngước lên nhìn, tôi bắt gặp ánh mắt vừa thảng thốt, vừa lo lắng của bố nó. Không khí nặng nề bao trùm cả nhà.
Có thỏa thuận đó giữa hai vợ chồng bởi tôi không muốn con trai của mình cũng giống như mẹ nó, bị một ký ức đau buồn đeo bám suốt những năm tuổi thơ.
Năm tôi bảy tuổi, gia đình tôi có một biến động lớn, ngày mẹ sinh em bé cũng là ngày bố bị buộc thôi việc. Cuộc sống khó khăn chồng chất khó khăn. Đã vậy em trai tôi còn thường xuyên nhập viện vì chứng suy dinh dưỡng. Mẹ vì thế cũng phải xin nghỉ làm để chăm em. Gánh nặng kinh tế dồn hết lên vai bố. Khoản lương ít ỏi của việc bốc xếp không đủ để bố trang trải các khoản chi. Buổi tối bố phải đem ống bơm và đồ nghề ra ngã tư đường sửa xe. Cứ như thế, bố làm việc quần quật từ sáng đến tối.
Khoảng thời gian đó tôi rất buồn và cô đơn, nhưng chí ít nó yên bình và tự do nhất trong ký ức tuổi thơ tôi. Khi em trai tôi được khỏe mạnh, bố kiếm được công việc khác lương cao, cả nhà được đoàn tụ, thì lại là lúc một cơn sóng khác dữ dội không kém ập đến đe dọa hạnh phúc của gia đình.
Từ lúc nhận công việc mới, bố thường xuyên về nhà trễ. Có hôm gần sáng bố mới ngất ngưởng về nhà. Và lần nào cũng vậy, mẹ vừa khóc vừa gào thét trách bố chỉ biết ăn nhậu, chỉ biết sung sướng cho bản thân mà không nghĩ tới vợ con. Bình thường bố là người rất hiền, ít nói, chiều con thương vợ. Nhưng khi có hơi men ngà ngà, bố như biến thành con người khác, cộc cằn và dữ tợn.
Có một đêm, tôi đang ngủ chợt giật mình thức giấc khi nghe tiếng bố la thất thanh, em ơi đừng chết. Nhìn xuống đất, tôi hoảng sợ thấy mẹ đang nằm trên vũng máu, nước mắt tuôn đầm đìa không ngừng khóc gọi tên tôi và em trai. Ngay lúc đó, bố vội vàng cõng mẹ đến bệnh viện, để lại tôi với thằng em ba tuổi đang say ngủ ở nhà. Suốt đêm đó, tôi chỉ biết ôm chặt áo khoác của mẹ và lẩm bẩm, mẹ ơi đừng bỏ con!
Sau này lớn lên, tôi mới biết, đêm đó, trong lúc cự cãi bố đã không dằn được cơn nóng giận mà bạt tai mẹ. Hành động đó đã đẩy mẹ đến sự phẫn uất cực độ. Không nói không rằng, mẹ chạy ra sau bếp lấy dao cắt cổ tay mình. Vì mẹ hành động quá nhanh và quá bất ngờ nên bố không kịp cản lại. Đến khi giằng được con dao ra thì máu đã chảy rất nhiều. Đúng lúc đó tôi thức giấc và chứng kiến toàn bộ sự việc.
Sau lần đó, bố bỏ luôn nhậu nhẹt. Hạnh phúc cuối cùng cũng đã quay lại với gia đình tôi, những trận khẩu chiến không bao giờ còn xuất hiện. Vết thương lòng của mẹ vì thế cũng nhanh chóng khép lại. Nhưng không ai biết tôi vẫn bị những hình ảnh kinh khủng đó đeo bám.
Vì vậy, tôi đã tự hứa với chính mình và thỏa thuận với chồng, sẽ không bao giờ để con thấy bố mẹ bất hòa. Hãy cho con một tuổi thơ yên bình và lớn lên trong sự lạc quan, hạnh phúc.
Theo VNE
Trang khác Hân là bạn thân của tôi. Thông minh xinh đẹp và có duyên ăn nói cho nên quanh Hân luôn có nhiều chàng trai theo đuổi. ảnh minh họa Sếp của tôi cũng trở thành một trong những chàng trai đó sau mấy lần Hân đến tìm tôi ở công ty. Sau đó, tôi trở thành cái cớ để Hân và sếp gặp...