Chồng công khai đi bồ nhưng kiên quyết không ly hôn và luôn ghen với vợ
Giờ tôi chỉ mong sao giải thoát được khỏi người chồng ích kỷ, bội bạc. Tôi đã không còn đau đớn nữa mà thực sự mệt mỏi, chán nản với cuộc hôn nhân này.
Anh là mối tình đầu cũng là cuối cùng của tôi. Tôi quyết định lấy anh không chút do dự và phân vân bởi tôi hiểu tôi yêu anh chân thành và yêu cả con tim của mình. Nhưng có lẽ, tình yêu đến từ một phía không bao giờ xây dựng được tổ ấm trọn vẹn. Nói như vậy không có nghĩa là anh không yêu tôi khi quyết định đến với tôi nhưng tình yêu ấy không đủ để anh có thể chung thủy và gắn bó với gia đình mình. Giờ đây, tôi không hối hận nhưng thực sự là muốn được giải thoát khỏi người chồng tôi đã từng yêu rất nhiều.
Ngày ấy, vì chưa chuyển công tác ra được Hà Nội nên tôi vẫn làm việc ở quê trong khi chồng làm kỹ sư xây dựng ở thủ đô. Cứ cuối tuần anh lại bắt xe về thăm tôi, trừ những hôm anh đi công tác đột xuất hay bận việc không về được. Tôi yêu nên rất mực tin tưởng chồng cũng yêu, thủy chung với mình. Nhưng tôi vẫn nhớ như in ngày hôm ấy, ngày tôi đau đớn phát hiện ra mình bị phản bội trắng trợn mà ngu ngốc không hề hay biết.
Tôi mang bầu đứa con trai đầu lòng được 5 tháng. Thông thường thì tuần nào cũng chồng cũng về nhưng dạo ấy đã hai tuần mà chồng chưa về. Gọi điện thì anh bảo là phải làm việc với vẻ rất khẩn trương. Ban đầu tôi tin tưởng chồng nhưng khi tình cờ nói chuyện với một người bạn chồng thì mới biết, công việc của anh không hề bận đến mức không thể về như anh nói. Linh tính mách bảo tôi có chuyện không ổn nên tôi đã không nói gì mà bí mật ra để “thăm” anh. Và sau chặng đường hơn 200km, những gì đập vào mắt tôi khiến tôi suýt chết đứng. Chồng tôi đang ôm ấp một cô gái khác ngay tại phòng ở của anh một cách vô tư, thoải mái. Thậm chí khi tôi đến anh và người đàn bà kia còn không hề hay biết. Đến khi biết tôi đã chứng kiến tất cả, anh chỉ tỏ chút ngạc nhiên rồi nói với tôi như chính tôi là người có lỗi: “Em về đi, anh sẽ về và giải quyết mọi chuyện vời em sau. Tôi ôm bụng bầu nặng nề bước đi và tim như có hàng nghìn mũi dao đâm ngập. Tôi thật không nghĩ mình phải chịu cảnh này khi bước vào cuộc hôn nhân chưa bao lâu.
Biết chồng ngoại tình mà không thể làm gì là điều vô cùng đau đớn (Ảnh minh họa)
Thế rồi, chồng tôi đã xin tôi tha thứ cho lầm lỗi của anh. Anh nói vì tôi bầu bí không thể đáp ứng được anh, rồi thì chính cô gái kia đã câu dẫn anh… Tất cả những lý do anh đưa ra đều khiến tôi cảm thấy ghê tởm, đáng hận biết bao nhiêu. Tôi thực sự thất vọng vì anh nhưng gì tôi vẫn còn rất yêu anh cũng như không muốn đứa con chưa kịp sinh ra đã không có bố nên tôi đã chấp nhận tha thứ cho anh. Khoảng thời gian sau đó, anh tỏ ra ăn năn, hối lỗi và chăm sóc mẹ con tôi rất chu đáo.
Khi con trai tôi được 1 tuổi, tôi chuyển được công việc ra Hà Nội, vợ chồng được gần nhau, gia đình được sum vầy. Cứ tưởng hạnh phúc sẽ đến với tôi và gia đình, không ngờ chồng tôi vẫn chứng nào tật ấy và chưa bao giờ thôi phản bội tôi. Đến lúc này, anh ta không còn khóc lóc và xin tôi tha thứ nữa là công khai ngoại tình với người con gái vẫn ăn nằm với anh ta từ trước đến nay. Khuyên răn có, nhẹ nhàng có, nặng nề có nhưng anh vẫn không hề có ý định thay đổi khiến tôi đau khổ không thôi. Biết chẳng thể thay đổi được bản tính của người đàn ông bội bạc, tôi đề nghị ly hôn. Thế nhưng, điều khiến tôi bất ngờ và cũng là nỗi khổ của tôi đó là chồng tôi không đồng ý và xé ngay tờ giấy ly hôn rồi ném thẳng vào mặt tôi. Tôi thật không thể hiểu được là anh ta muốn gì và tôi phải làm thế nào mới hài lòng anh ta được.
Video đang HOT
Thật lạ là từ hôm ấy, anh ta cứ ngang nhiên đi bồ bịch chẳng hề quan tâm đến thái độ và suy nghĩ của tôi, đồng thời anh ta còn quay sang soi mói, dò xét tôi mỗi khi tôi ra ngoài. Hễ tôi ăn mặc diện một chút, trang điểm một chút là sẽ bị anh ta tra hỏi, đi đâu, đi với ai, làm gì và bao giờ về. Tôi cảm giác như anh ta đang ghen với tôi, anh ta sợ tôi ra ngoài cũng làm cái trò bỉ ổi như anh ta. Có lần vì quá đau đớn, bức xúc mà tôi hét vào mặt anh ta rằng: “Tôi không bao giờ làm cái trò bỉ ổi, khốn nạn, bán đi lòng tự trọng của mình như anh đâu, anh không cần phải lo. Nếu anh khó chịu thì ký đơn ly hôn đi.” Anh ta tặng cho tôi hai cát tát trời giáng và nói với tôi rằng: “Tôi sẽ không bao giờ ly hôn để cô có cơ hội đến với thằng khác đâu. Cả đời này cô chỉ được phép làm vợ tôi thôi.”
Tôi thực sự cảm thấy mệt mỏi và bất lực trước mọi chuyện. Biết chồng mình bồ bịch mà không thể làm gì, muốn được giải thoát nhưng không thể làm được và ngay cả cái quyền được sống vui vẻ, thoải mái cho riêng mình cũng không được. Tôi chỉ mong sớm được thoát khỏi ngôi nhà này và người chồng bội bạc để một mình nuôi con.
Theo blogtamsu
Gửi tiền cho mẹ ruột bị chồng nói nặng lời
"Phận làm con rể như anh bạc tình quá! Lấy được vợ là so bì với bố mẹ vợ từng đồng bạc."
Những ngày sắp lên xe hoa về nhà chồng, tôi vừa buồn vừa hạnh phúc. Hạnh phúc vì mình sắp được kề bên người mình yêu thương để đi tiếp con đường phía trước, nhưng cũng buồn lắm vì phải xa bố mẹ. Tôi là con một nhưng cũng đến lúc lấy chồng cũng phải theo chồng về bên nhà. Nghĩ đến cảnh về nhà chồng còn lại bố mẹ ở nhà sao buồn đến thế.
Những ngày gần sát ngày cưới, cứ đến mỗi bữa ăn ngồi chung mâm với bố mẹ là mắt lại ngân ngấn. Vì nghĩ đến cảnh sau này chỉ có bố mẹ ngồi lủi thủi, nhà thì yên lặng có hai bóng già với nhau. Tự nhiên không chịu được. Đêm nằm cứ khóc thút thít.
( Ảnh minh hoạ)
Rồi cũng đến ngày cưới, tôi buồn ra mặt, mẹ bảo tôi phải vui lên vì sắp có một gia đình nhỏ của mình rôi, chứ cứ buồn rười rượi như thế, người ta lại hiểu lầm là bị cưỡng hôn. Nghe lời mẹ, tôi cũng rắng cười lên một tí.
Thế mà ngay đêm đầu tiên về nhà chồng, tôi nằm ôm gối khóc thút thít mãi. Nghĩ không được ở nhà với ba mẹ nữa thấy xót lòng lắm.
Những ngày tháng ở nhà chồng, tôi mới thấu ba chữ "phận làm dâu". Gia đình nhà chồng nghiêm khắc lắm, đặc biệt mẹ chồng tôi khó chịu ra mặt. Ăn uống phải nhẹ nhàng, không dám húp to, ngồi thì không được duỗi chân thoải mái. Khi ăn cũng chẳng nói chuyện nhiều được vì bố chồng tôi hay bảo, bữa ăn thì nói ít, nói nhiều không tốt cho dạ dày. Nói chuyện phải nhỏ nhẹ. Mọi động thái phải nhẹ nhàng, khép nép. Tôi nghĩ mà chán quá. Thời gian được ở nhà với bố mẹ thì cứ đến bữa là cả nhà cười nói hớn hở, xôm tụ lắm. Có những hôm đi làm về mệt, thế là ăn xong thả chén bát ở đấy, thủ thỉ với mẹ vài ba câu rồi lên phòng nghĩ ngơi. Còn bây giờ thì không có chuyện đấy xảy ra nữa, đôi khi có bệnh cũng ráng lồm cồm rửa bát.
Phận làm dâu những ngày đầu khó khăn lắm nhưng rồi quen dần. May sao thời gian này tôi được chồng cũng luôn quan tâm, an ủi nên những việc trong nhà cũng ráng làm vừa lòng chồng với mẹ chồng. Đặc biệt, lúc tôi sinh thằng cu đầu lòng cũng được bố mẹ chồng cưng chiều. Thì cũng là cháu nội của ông bà thì ông bà phải quan tâm, lo lắng thôi. Mãi cho đến khi con trai tôi bắt đầu biết đi, biết nói, tôi mới bắt đầu gửi tiền về cho bố mẹ ruột.
Anh còn trách tôi là thiếu phép tắc, coi thường nhà chồng, mang tiền đi chi việc gì không nói với anh, không hỏi ý kiến anh. (Ảnh minh hoạ)
Một hôm, chuyện đến tai chồng tôi thì tôi lại bị anh vặn vẹo chuyện tôi cho mẹ bao nhiêu, tiền mừng đám cưới là bao nhiêu. Anh còn trách tôi là thiếu phép tắc, coi thường nhà chồng, mang tiền đi chi việc gì không nói với anh, không hỏi ý kiến anh. Chẳng biết vì sao anh tự nhiên lại để ý chuyện đó. Trước giờ có mấy lần anh hoạch hoẹ tôi về tiền bạc đâu. Nhưng tôi không dám làm lớn chuyện vì nếu bố mẹ anh ấy biết thì chắc cũng không để yên.
Mà tôi nghĩ, trước giờ bố mẹ lo cho tôi rất nhiều, từ bé đến lớn, đến khi đám cưới cũng là tiền bố mẹ lo. Thế hà cớ gì tôi chỉ cho mẹ một số tiền để tiêu lặt vặt, mua sữa để uống mà anh lại trách tôi nặng như thế. Từ những ngày về nhà chồng, tôi chỉ gửi tiền về cho bố mẹ được duy nhất hai lần, nhưng đó là tiền tôi dành dụm được, ấy thế mà anh lại bảo tôi lấy của nhà chồng đem về giấu trong nhà mình. Tự ái lắm chứ! Tôi tự hỏi sao anh lại như thế, tính từng đồng từng tí một với bố mẹ vợ trong khi gia đình tôi chỉ có một mình tôi, bố mẹ tôi nuôi tôi lớn và thành đạt thì tôi lại theo anh về làm dâu thì mấy triệu bạc có là gì. Mà vấn đề là đó là tiền của tôi để dành được, sao anh lại phản ứng như thế!
Phận làm con rể như anh bạc tình quá! Lấy được vợ là so bì với bố mẹ vợ từng đồng bạc!
Tự nhiên nghĩ đến mà buồn biết bao. (Ảnh minh hoạ)
Suốt mất ngày liền anh càm ràm rôi về việc đó. Nghe tiếng anh thốt ra bao nhiêu lời, tôi lại càng thương bố mẹ bấy nhiêu. Hai mươi tám năm nuôi tôi lớn lên, cho tôi ăn học, khi tôi bệnh, khi tôi buồn, khi hai bàn tay trắng, gia đình tôi là nơi duy nhất âu yếm, chỉ cho tôi hướng đi đúng sai mà thành người. Thế mà tôi đã lo được gì cho bố mẹ đâu, đấy là chưa tính tôi là con một trong nhà, không có tôi thì nhà heo hút hai bóng già lủi thủi. Càng nghĩ đến càng muốn khóc! Người đời thường bảo "con gái là con người ta" quả không sai chút nào.
Bố mẹ nào cũng mong con gái lấy chồng được yêu thương và hạnh phúc, ấy thế mà ở trong nhà chồng, thở mạnh cũng không dám thở, giờ có việc gửi cho bố mẹ tôi một chút tiền mà đã nặng lời, giận dỗi. Tự nhiên nghĩ đến mà buồn biết bao. Thỉnh thoảng nhìn mặt con trai mà thấy buồn tủi. Sống trong nhà chồng mà sao tôi thấy hụt hẫng quá. Giờ tôi cũng không thể bỏ con trai một mình lại nhà chồng, mà cũng không thể tạo tiếng thị phi cho chuyện gia đình tôi được! Bây giờ chỉ biết cam chịu thôi.
Bỗng nhớ bố mẹ... Nước mắt tự nhiên ứa ra nhưng vẫn chưa dứt muộn phiền.
Theo VNE
Tưởng lấy được vợ trinh tiết hóa ra là gái đã có chồng Các cô gái chỉ chạy theo tôi vì tôi giàu có, họ chỉ quan tâm tới túi tiền của tôi và dĩ nhiên tôi cặp với họ chỉ là để cho vui và thỏa mãn dục vọng. Tôi là một người đàn ông thành đạt có vị thế trong xã hội, cộng thêm vẻ bề ngoài điển trai, to con, phong độ. Tôi...