Chồng coi tôi là công cụ để phục vụ cho anh
Anh cho mình quyền thích gì cũng phải có, nếu không đáp ứng được tức là tôi không toàn tâm toàn ý với gia đình, sẽ bị anh chửi và đánh đập.
ảnh minh họa
Chúng tôi ở cùng xóm và chơi với nhau từ bé, lớn lên yêu nhau, tôi đang học Sư phạm thì cưới và sinh được một bé trai kháu khỉnh. Mặc dù kinh tế không có nhưng vợ chồng thật hạnh phúc khi ở bên nhau. Lúc đấy tôi mới 19 tuổi, không có nhiều ước mơ, chưa có suy nghĩ phải làm gì cho tương lai, chỉ thấy đó là hạnh phúc vì mình đã biết sinh con mà lại là con trai nữa.
Cuộc sống thật không đơn giản như tôi nghĩ. Chồng vốn là con trai độc nhất trong nhà nên được bố mẹ chiều từ bé, cần gì cũng được đáp ứng. Đến khi lấy vợ thói quen đấy vẫn không thay đổi, tôi nhận ra điều này khi sinh được một tháng. Chồng đi đánh bài suốt đêm đến sáng về ngủ cứ tiếp diễn như thế đến khi cháu được một năm thì anh nhập ngũ, tôi lại tiếp tục học đại học. Cuộc sống của tôi lại trở nên khó khăn gấp bội lần, tưởng chừng không thể vượt qua nổi.
Thời gian cứ trôi đi, tôi cũng học xong và tiếp tục đi làm, chồng đi xuất khẩu lao động, cuộc sống dần ổn định. Tôi được thăng chức, chồng làm công việc cũng thuận lợi, kinh tế ngày càng khá giả hơn. Tưởng như sóng gió không bao giờ đến với vợ chồng tôi nữa, tôi đã cố gắng nuôi con, chăm sóc bố mẹ chồng cho thật tốt để anh yên tâm làm việc.
Video đang HOT
Muốn phấn đấu để có vị trí trong xã hội rất vất vả, thời gian anh đi xa làm ăn tôi cũng phấn đấu không mệt mỏi. Khi nhà trường có kiểm tra, tôi cùng với hiệu trưởng làm việc đến tối muộn mới về, ở nhà bố mẹ chồng không hiểu lại nghĩ tôi đi chơi, bỏ bê gia đình nên lục đồ đạc của tôi xem có gì không. Chẳng may, lọ thuốc tôi dùng khi chồng còn ở nhà tôi không vứt đi mà vẫn để trong tủ, thế là mẹ chồng tôi đi thông tin với mọi người về tôi những điều không tốt.
Biết mình bị oan tôi vẫn không nói gì, coi mọi chuyện không hề biết, nghĩ mình không làm gì sai nên chẳng sợ. Tôi cố gắng lao vào công việc để quên mọi buồn phiền, sự nhớ nhung khi chồng đi xa và chờ đợi anh trở về. Ngày đấy cũng đến, tôi và con trai đi đón chồng, cháu gặp bố đã ôm chặt, hôn yêu vào má, nhìn cha con hạnh phúc tôi mừng khôn tả.
Chồng tôi về được 3 ngày, bố mẹ chồng tôi bắt đầu nói xấu, vu cho tôi tội phản bội chồng con, nhà tôi bắt đầu có những cuộc cãi vã, tôi sống như trong địa ngục, không có cơ hội để giải thích hay chứng minh mà chỉ được phép nghe người khác kết tội mình. Chồng lúc đầu còn lên tiếng bênh vực, sau chỉ chửi bới, nhiếc móc, nhưng vì con, tôi vẫn chịu đựng và tìm cơ hội giải thích. Sau một tháng từ ngày anh trở về, cuối cùng tôi cũng chứng minh được sự trong sạch của bản thân nhưng cảm thấy hận bố mẹ lắm vì đã đẩy tôi xuống vực thẳm.
Mọi chuyện đã qua, chúng tôi có thêm cháu trai xinh xắn và kháu khỉnh, thời gian dài sau sóng gió lại tiếp tục không buông tha tôi. Xuất khẩu lao động về hẳn, chồng tôi không đi làm gì nữa, chỉ ở nhà làm linh tinh; công việc của tôi vẫn tiếp diễn nhưng giờ đã lên quản lý, công việc không cố định. Chồng ở nhà buồn bắt đầu chơi bời, cờ bạc, anh nghe bạn bè quản lý điều tra tôi liên tục. Anh bắt đầu cho mình quyền thích gì cũng phải có, nếu tôi không đáp ứng được tức là tôi không toàn tâm toàn ý với gia đình, thế là anh sẽ chửi và đánh đập tôi.
Áp lực công việc, áp lực xã hội và gia đình khiến tôi không chịu nổi, sắp kiệt sức rồi. Tôi sợ cuộc sống cứ như thế này tôi sẽ không vững tâm vượt qua được. Tôi cần một người chồng để chia sẻ buồn vui, hiểu công việc chứ không phải coi tôi là công cụ kiếm tiền để phục vụ chồng.
Theo VNE
"Cho" anh, anh lại nói tôi dễ dãi
Đôi khi tôi cũng tự hỏi mình tại sao coi anh như một đấng phu quân trong khi tôi với anh chỉ là những người xa lạ, gặp nhau một cách tình cờ và yêu nhau.
Buồn thật đầu năm chuyển công tác, không biết môi trường mới thế nào? Những đồng nghiệp mới thế nào? Công việc mới có phù hợp với mình không nữa...
Rất nhiều chuyện cần chia sẻ cần lắng nghe nhưng thật ra có ai hiểu, có ai chia sẻ giúp tôi một nỗi băn khoăn này không nhỉ? Người mình yêu thì bảo là điều đó không quan trọng với anh, bây giờ điều quan trọng với anh là tôi có lừa dối anh hay không? Thật buồn cười, tình cảm của chúng tôi đâu phải chỉ vài ba ngày? Đã hơn ba năm nhưng với anh nhiêu đó thời gian chưa đủ để anh hiểu về tôi? À không chúng tôi hiểu nhau chứ!?
Tôi chưa biết quyết định chuyển công tác chuyến này của tôi là đúng hay không nữa? Nó quan trọng với tôi nhưng với anh thì không.
Đôi khi tôi cũng tự hỏi mình tại sau coi anh như một đấng phu quân trong khi tôi với anh chỉ là những người xa lạ gặp nhau một cách tình cờ và yêu nhau ba năm thôi. Vậy mà tôi đã vội xem anh là chồng, là người sẽ cùng tôi đi suốt cuộc đời này...? Có phải bạn hỏi tôi quá tin người phải không? Thì chắc có lẽ là vậy, tôi đã đặt niềm tin sai chỗ chăng? Tôi yêu anh và hứa giữ gìn cho nhau đến khi cưới sẽ có một đêm tân hôn thật đẹp. Nhưng nào ngờ mọi chuyện không như mình vẫn nghĩ....
Do ham muốn của anh hay do tôi yếu lòng nên đẩy mọi chuyện đi quá xa? Thôi thì "yêu nhau cởi áo cho nhau..." nhưng chỉ được giây phút đó thôi. Anh thăng hoa nhưng lòng đầy nghi ngại về người con gái như tôi? Không có dấu vết gì chứng tỏ tôi là người "con gái"? Da của tôi bị nứt chứng tỏ tôi đã từng mang bầu? Những điều đó là do anh suy diễn và anh áp đặt lên tôi, trong khi tôi chưa từng quan hệ với ai ngoài anh? Thật buồn cười, cuộc đời này thật chớ trêu người ta!
Do ham muốn của anh hay do tôi yếu lòng nên đẩy mọi chuyện đi quá xa? Thôi thì "yêu nhau cởi áo cho nhau..." nhưng chỉ được giây phút đó thôi. (ảnh minh họa)
Con gái mà da nứt nẻ là do đã từng có con? Từng mang bầu ư? Tôi cũng không hiểu nổi cái triết lý ấy ở đâu ra? Tôi không có dấu hiệu nào chứng tỏ thì tôi mất trinh ư? Cũng có thể nhưng tôi không mất trinh vì quan hệ trai gái. Anh một chàng trai hiện đại lại cho rằng những điều trên đang bán đứng tôi? Ôi thật là ngộ, tôi cũng không hiểu nổi do tôi quá ngây thơ hay quá hiện đại hay những kiến thức tôi học được điều là thứ bỏ đi nhỉ?
Nhưng anh, người học cao hiểu rộng lại cho rằng những gì tôi làm, những thứ xung quanh tôi nói lên, tôi là người phụ nữ như thế đó! Anh coi kinh tôi vì tôi đã không giữ được mình trước đêm tân hôn. Đún, tôi đã không đủ bản lãnh để vượt qua cám dỗ của chính mình. Anh coi khinh tôi vì tôi có một mối tình đầu sâu nặng. Còn anh là một chàng thư sinh bước vào đời với tấm chân tình mộc mạc lỡ yêu nhầm một cô gái như tôi?
Bây giờ, 3 năm rồi mà anh vẫn nghi ngờ tôi, tình yêu vẫn chưa đủ lớn để anh gạt bỏ mọi hoài nghi hay là anh quá hết yêu tôi? Cũng có thể, 3 năm qua đã khiến anh mệt mỏi, chán nản, khiến anh cảm thấy không còn sâu đậm với tôi nữa nên anh mới tìm lý do này. Anh muốn quan hệ trước hôn nhân nhưng khi có được tôi rồi, anh lại khinh bỉ và coi thường. Đàn ông các anh thật lạ, tại sao lại cứ đổ hết tội lên đầu phụ nữ? Ai cũng có ham muốn, ai cũng có những nỗi khổ tâm nhưng anh lại không hiểu. Nếu như anh không chủ động trong chuyện ấy, tôi nào ép anh.
Chuyện đã đến nước này, tôi không biết nên làm gì nữa, không biết nên chia tay hay tiếp tục cuộc tình này. Thực tình, tôi còn rất yêu anh, yêu anh vô cùng nhưng làm sao để cố gắng đây, tôi thực sự mệt mỏi lắm rồi!
Theo VNE
Vừa bỏ vợ, người tình cũng phụ bạc Cô ấy thề thốt yêu tôi, tôi bỏ vợ vì cô ấy vậy mà đột ngột cô ấy bỏ đi lấy chồng. Suốt 2 tuần nay, tôi lùng xục tìm cô ấy. Tôi điên cuồng như con thú bị thương vì bị phụ bạc. Đớn đau nhất là tôi vừa ruồng rẫy gia đình, vợ con mình để chạy theo cô ta. Vậy...