Chồng coi thường vì học thức của tôi thấp hơn anh
Sẽ chẳng ai ngờ rằng, một viên chức nhà nước như chồng tôi lại là người luôn coi thường và hắt hủi vợ con như thế. Trong mắt anh, tôi là một kẻ kém cỏi, thiếu bản lĩnh, kiến thức. Càng ngày, anh ấy càng tỏ ý coi thường tôi ra mặt.
Chúng tôi xây dựng gia đình với nhau đã được 5 năm và có với nhau hai đứa con nhỏ khỏe mạnh và thông minh. Khi mới cưới anh, ai cũng cho tôi là “tốt phúc” vì một thợ may lại lấy được chồng là giáo viên, có hiểu biết và khá đẹp trai. Ban đầu, đó cũng là niềm hạnh phúc, hãnh diện của tôi mỗi khi nhắc đến chồng với mọi người. Nhưng chỉ ít lâu sau ngày cưới, tôi mới vỡ lẽ rằng mình không khác gì một kẻ ngu ngốc, thiếu hiểu biết, thiếu văn hóa trong mắt anh.
ảnh minh hoạ
Làm thợ sửa chữa quần áo tại nhà, công việc cũng tàm tạm nên tôi có thể dành nhiều thời gian chăm sóc gia đình cho anh yên tâm làm việc. Nhưng anh luôn cho rằng vì tôi dốt nát nên phải chịu làm việc tay chân. Mọi công việc trong gia đình, anh luôn tự quyết định mà không bao giờ bàn bạc hay lắng nghe ý kiến của vợ. Nếu tôi có tham gia thì anh lại nói: “Không biết thì dựa cột mà nghe! Em thì biết cái gì mà tham gia vào cho nó rối”. Tôi có cảm giác mình như một người thừa trong nhà. Ngay cả việc dạy dỗ con cái, anh cũng không cho tôi tham gia. Anh thường bảo: “con mà cứ noi gương em thì nhà này có mà xuống dốc không phanh à. Dạy con cũng phải có phương pháp chứ không phải vô tư lự, cứ cho vải vào đạp là ra được cái áo, như em đâu. Đừng làm hỏng chúng nó!”
Những lúc ấy, tôi chỉ muốn hét lên thật to vào mặt anh cho thỏa sự bức bối, tức giận trong lòng. Chẳng lẽ tôi lại là kẻ kém cỏi đến vậy! Chẳng lẽ chỉ có anh mới có thể “dạy”còn vợ con anh đều ngu độn và kém cỏi cần phải có người “khai hóa văn minh” hay sao?
Suốt năm năm kể từ ngày cưới, chưa bao giờ anh đưa mẹ con tôi đi chơi hay gặp gỡ bạn bè trong các cuộc hội lớp. Thậm chí, cơ quan tổ chức gặp mặt gia đình cán bộ, anh cũng không cho tôi đi. Anh nói ý rằng: thà đi một mình chứ đi với tôi sẽ “Xấu mặt ban đại diện” vì tôi quá chênh lệch về “đẳng cấp” so với anh. Chưa bao giờ anh giới thiệu vợ với bạn bè. Thậm chí, nếu ai có hỏi han đến vợ, anh lại nói lảng sang chuyện khác. Anh sợ người ta biết vợ anh kém cỏi, chỉ là thợ may chứ không có “tương lai” như anh.
Nhiều hôm, uống rượu về, anh chỉ mặt tôi mà than thân trách phận. Nào là vì cô mà tôi khổ, phải xấu hổ vì cảm thấy kém cỏi bạn bè. Nghe anh nói, nước mắt tôi cứ trào ra. Tốt nghiệp trung cấp, tôi đã từ bỏ cơ hội học liên thông lên đại học, từ bỏ cơ hội đi lao động xuất khẩu ở Nhật để lấy anh. Có lẽ, nếu tôi cứ đi học hoặc đi lao động xuất khẩu tôi sẽ có một cuộc sống khác và cũng chẳng kém cạnh gì ai cả. Nhưng vì tình yêu với anh, vì anh không muốn nên tôi đã hi sinh để có được anh. Chẳng lẽ, điều đó khiến tôi đáng bị coi thường đến như thế?
Video đang HOT
Sống trong cảnh luôn bị chồng coi thường rẻ bỉu quả là một địa ngục trần gian. Nhiều khi, tôi muốn thoát ra khỏi cảnh sống địa ngục ấy. Nhưng tôi không đủ can đảm để ly hôn bởi với con, anh luôn là một người cha đáng kính. Tôi không muốn con mình bị thiệt thòi. Nhưng suốt ngày được nghe những lời lẽ miệt thị, khinh rẻ khiến tôi cảm thấy mệt mỏi và vô cùng căng thẳng. Nếu tình trạng này kéo dài chắc tôi không thể chịu đựng được nữa. Có cách nào để chồng tôi không còn coi thường vợ nữa không?
Thu Hòa (Đại Từ – Thái Nguyên)
Chị thân mến! Mỗi công việc đều có giá trị riêng, những việc chị đang làm cũng rất có ý nghĩa, phù hợp với khả năng và sở thích của bản thân cũng như có đóng nhất định với gia đình. Những lời lẽ nhục mạ, thái độ coi thường của chồng chị là không thể chấp nhận được. Quan niệm “Giầu vì bạn, sang vì vợ” thật không công bằng với phụ nữ bởi vì nó rất nhiều chị em phải cố gồng mình lên cho đẹp lòng chồng. Nếu làm tốt thì được tung hô còn nếu chưa tốt thì họ bị đổi lỗi do bản thân không xứng đáng và không biết cách cư xử.
Chồng chị đã nhầm lẫn giữa văn hóa bằng cấp với văn hóa ứng xử. Có thể chị không có bằng cấp như chồng nhưng qua những gì chị đã làm cho gia đình và những người thân yêu thì rõ ràng chị là người biết đối nhân xử thế và được mọi người tôn trọng. Ngược lại, chồng chị là người có học thức nhưng luôn cư xử với vợ theo kiểu đó thì anh ấy có đáng được tôn trọng như bản thân vẫn tự hào hay không? Chị ạ! “Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh”, dù có khó khăn gì thì mọi việc cũng đều có cách giải quyết. Trước mắt, chị có thể trao đổi thẳng thắn với chồng những suy nghĩ của bản thân, để anh ấy biết rằng những lời nói, hành động của mình đang khiến vợ cảm thấy buồn và bị xúc phạm như thế nào. Hơn nữa những hành động đó còn đang vi phạm luật phòng chống bạo lực gia đình.
Như vậy là dù về tình hay về lý thì chồng chị cũng đang có những hành vi cư xử chưa đúng mực cần phải thay đổi kịp thời. Những điều chị đã và đang làm cho gia đình cần được anh ấy tôn trọng. Chị có thể giúp chồng hiểu rằng muốn làm một người cha tốt thì trước hết phải làm một người chồng tốt. Muốn được con cái tôn trọng thì anh ấy phải là người đáng được tôn trọng và biết tôn trọng người khác. Ngoài ra, chị có thể nhờ đến bạn bè, người thân, đồng nghiệp của anh ấy để giúp anh ấy có cái nhìn thay đổi về gia đình mình cũng như vợ mình. Hy vọng rằng với sự khéo léo của chị, mọi việc sẽ được giải quyết ổn thỏa.
Theo VNE
Đàn bà nghiện sec: Nỗi khổ trời có thấu?
Xinh đẹp, có học thức, giỏi giang, thông minh, điềm đạm... là tất cả những gì mọi người vẫn nói về em. Thế nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài đẹp đẽ để em che đậy con người thực sự của mình.
Em là nữ, 27 tuổi. Có phải do tuổi đời còn trẻ nên thế, hay do em nhu cầu cao? Em bắt đầu quan hệ lúc 17 tuổi, đến giờ đã cố gắng kiềm chế. Nhiều khi mới quan hệ hôm qua xong sáng hôm sau em vẫn còn nhớ đến những cảnh nóng bỏng, có cảm giác thèm muốn và lại tự xử một mình.
Xinh đẹp, có học thức, giỏi giang, thông minh, điềm đạm... là tất cả những gì mọi người vẫn nói về em. Thế nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài đẹp đẽ để em che đậy con người thực sự của mình. Cha mẹ và người thân nghĩ rằng, do em kén quá nên chưa muốn có người yêu và lấy chồng, lý do thực sự chỉ em mới hiểu: Em mắc chứng nghiện tình dục và không thể thỏa mãn với một người đàn ông.
Tình dục với em cũng giống ăn uống vậy, nếu không thỏa mãn nhu cầu bản thân có cảm giác cồn cào, ngột ngạt, toàn thân run rẩy, tâm trạng bứt rứt như con nghiện đói thuốc. Em chỉ lấy lại thăng bằng khi được đàn ông âu yếm, vuốt ve, đưa vào trò chơi tình ái. Nói ra sẽ có người bảo em dễ dãi, hư hỏng nhưng em nghĩ đơn giản chuyện mình làm không ảnh hưởng đến ai, nó lại làm thỏa mãn bản thân thì em vẫn có thể tiếp tục.
Bề ngoài, em là người phụ nữ cứng rắn, quyết đoán, ấy thế nhưng trước sự thôi thúc của ham muốn tột bậc kia, em luôn là kẻ thua cuộc. Ảnh minh hoạ
Em nhớ lại lí do chia tay người đàn ông đàu tiên của mình bởi anh ta sợ hãi trước nhu cầu tình dục quá cao của em. Lúc đó, em đã trải qua rất nhiều cảm xúc khác nhau, từ đau đớn, dằn vặt, xấu hổ đến khao khát cồn cào, như thiêu đốt. Nhớ người yêu, đau khổ vì bị chia tay thì ít, mà thèm khát hơi ấm người đàn ông thì nhiều.
Sau người yêu đầu, em còn đến với rất nhiều người đàn ông khác. Có những người kém tuổi em, có những người đàn ông hơn tôi chục tuổi đời. Một vài trong số đó là yêu thực sự, còn phần lớn là chỉ để thỏa mãn nhu cầu thể xác. Một số họ đến với em tự nguyện, không ràng buộc, một số khác em phải trả tiền.
Nhiều lúc, không có ai để cùng tôi làm chuyện đó, tôi lại tự thủ dâm cho mình. Tôi không hiểu sao mỗi lần ngồi trước máy tính là lại muốn xem những hình ảnh tươi mát, phim sex. Giờ đây tôi thủ dâm ngày càng nhiều hơn, có ngày tôi tự thủ dâm tới 3 lần.
Bề ngoài, em là người phụ nữ cứng rắn, quyết đoán, ấy thế nhưng trước sự thôi thúc của ham muốn tột bậc kia, em luôn là kẻ thua cuộc. Em xấu hổ với bố mẹ và bạn bè, xấu hổ với bản thân, với những ý nghĩ đen tối đang diễn ra trong đầu. Em thầm trách số phận, có phải tạo hóa trớ trêu đã tạo ra một tôi hỏng hóc về sinh lý.
Em thầm trách số phận, có phải tạo hóa trớ trêu đã tạo ra một tôi hỏng hóc về sinh lý. Ảnh minh hoạ
Nhiều đêm trở về nhà sau cuộc mây mưa, bước vào căn nhà rộng thênh thang, cảm giác đau đớn, hoang mang, ê chề, tủi nhục, bẽ bàng như cào xé tâm can tôi. Nỗi sợ hãi mọi chuyện bại lộ khiến em muốn ngạt thở. Tôi tự xỉ vả mình là người đàn bà dâm đãng, thậm chí, nhiều lúc tôi muốn kết thúc bằng cái chết để thoát khỏi sự dày vò. Thế nhưng, khi tỉnh dậy em lại tiếp tục bị cuốn theo thứ bùa mê không lối thoát kia.
Em không thể tâm sự với bạn bè về điều này, em sợ rằng họ sẽ thay đổi cách nhìn về con người tôi, thậm chí xa lánh em. Bởi chính em lắm lúc cũng thấy coi thường mình đầy nhục dục tầm thường.
Em cũng không dám đến các trung tâm tư vấn vì trong tôi không cho phép em tiết lộ một điều gì làm tổn hại đến thanh danh và giá trị của mình. Và hơn nữa, em là một cô gái, em không đủ can đảm để nói ra bằng lời những ham muốn lúc nào cũng lên đến đỉnh điểm.
Em thấy thất vọng với chính bản thân và dằn vặt đau khổ vì những mâu thuẫn và tính bản năng trong chính mình. Em chỉ dám bóc trần bản chất con người mình trên thế giới mạng, chia sẻ nỗi khổ với những người giấu tên.
Em muốn nhận được lời khuyên làm sao để giảm bớt nhu cầu này, còn việc đánh giá em thế nào là tùy theo giới hạn quan điểm, suy nghĩ của mỗi người. Ai nói em hư, dễ dãi cũng được, em không thể ép buộc mọi người theo quan điểm của mình.
Theo VNE
Chỉ có phụ nữ mất nết mới đi nói xấu gia đình chồng Quan điểm của hầu hết đàn ông chúng tôi là, vợ có thể bỏ để lấy vợ mới, nhưng bố mẹ, gia đình thì chỉ có một. Vì vậy nếu các cô, các chị thực sự là những người khôn ngoan thì hãy học cách sống biết điều và... thôi ngay cái trò đem gia đình chồng đi làm chủ đề "bà tám"...