Chồng coi thường gia đình vợ
Giờ em không biết chọn thế nào? Nên quay lại với anh ấy hay ly hôn? Gia đình em kịch liệt phản đối việc em quay lại với chồng. Nếu em quay lại, gia đình sẽ từ em bởi anh là một người có lối sống ích kỷ, gia trưởng.
Em năm nay 32 tuổi, kết hôn được 5 năm. Em và anh ấy gặp nhau một lần rồi anh đi làm ở xa. Chúng em chỉ liên lạc qua điện thoại rồi yêu nhau nhưng không gặp nhau. 8 tháng sau là cưới. Cưới nhau được một thời gian, chồng em về quê sốn cùng vợ. Một năm sau, em sinh được cậu con trai. Nhưng bắt đầu từ đó, hai người hay xảy ra mâu thuẫn. Anh hay chửi em. Chúng em sống nhờ nhà chị gái em nhưng ở riêng vì chị em có hai nhà.
Em cũng đi làm lương bình thường, lương anh hơn em khoảng một triệu mỗi tháng nhưng giờ làm việc của anh kéo dài, có khi phải tăng ca thường xuyên. Vậy mà anh luôn chê lương vợ thấp, so sánh với người này người nọ, mọi chi tiêu hằng ngày anh bắt em phải ghi chép rõ ràng. Mỗi khi tiền lương em chi tiêu trong tháng đó thiếu là anh hỏi làm gì mà tiêu nhanh thế? Em đã ghi rõ ràng rồi. Em phải lo cho con cả đi nhà trẻ, sữa, ăn uống của cả gia đình chỉ bằng đồng lương của em nhưng anh lúc nào cũng “nặng nhẹ” với em về tiền bạc cả.
Lương của anh, anh tiêu vặt rồi còn để dành. Mỗi khi công việc nhiều, em làm thêm về trễ chút là anh hỏi làm thêm sao không có tiền? Em đã giải thích nhưng anh không bao giờ hiểu và thông cảm. Do tính chất công việc, em làm ngành xây dựng nên bạn bè, đồng nghiệp của em toàn là con trai. Em đi đâu với bạn là anh khó chịu, không cho đi, anh sợ tốn tiền rồi đi với con trai không có con gái là không nên đi. Những lúc em đi với bạn, khi anh về nhà không có em là hỏi ngồi chỗ nào, anh ra tới nơi tìm. Em rất xấu hổ với bạn bè. Khi em tốt nghiệp đại học, ngày nhận bằng, nộp tiề để tổ chức lễ tốt nghiệp và liên hoan nhưng anh bắt em chỉ nộp phần tiền làm lễ, không nộp phần liên hoan. Anh nói tốn tiền, không nên đi. Trong đầu anh lúc nào cũng chỉ biết đến tiền, thật sự em không chịu nổi. Thời gian gân đây, nhà chị gái em sửa sang nên gia đình chị dọn ra ở cùng bọn em.
Video đang HOT
Trong thời gian sống chung, chị gái thấy anh sống rất ích kỷ, gia trưởng, mọi công việc nhà không giúp được vợ. Em đi đâu đó là anh khó chịu, cáu gắt, lấy con ra đánh cho bõ tức rồi chở con đi tìm em dù ở nhà có chị gái, mẹ em, em gái em, cả người giúp việc nữa. Chị gái em thấy vậy có la anh nặng lời, nói anh sống quá ích kỷ, chỉ biết cho bản thân, không nghĩ đến người khác. Rồi nhà chị làm xong dọn về bên đó ở là bắt đầu anh đổ hết bực tức lên đầu em. Em đi làm về trễ xíu, qua nhà chị chơi… là anh kiếm chuyện với em. Anh nói anh chị em, gia đình là “đồ chó, đồ rắn độc”, không cho mẹ con em qua chơi, em nói lại thì anh nói em bênh gia đình rồi anh đánh em, viết đơn ly hôn.
Em không chịu đựng nổi nên tâm sự với người bạn. Người bạn ấy thấy em sống khổ bao nhiêu năm nên nói với chị gái em. Mọi chuyện đổ vỡ ra, chị đuổi, không cho anh ở đó nữa. Mẹ con em về nhà chị sống rồi chị khuyên em nên ly hôn chứ không thể sống với người như vậy. Giờ cả gia đình đều không đồng ý cho em quay lại nữa. Ngược lại, giờ anh không chịu ly hôn, anh nói hối hận, cầu mong em tha thứ. Em không biết phải làm sao? Một bên gia đình, bên thì chồng, em thương con, sợ con thiếu tình yêu thương của cha hoặc mẹ nhưng liệu anh có thay đổi không? Mong mọi người cho em một lời khuyên. Em xin chân thành cảm ơn!
Theo VNE
Chồng liên tục mắc nợ
Ban đầu, mình chỉ coi người chồng hiện tại như em trai. Mãi sau đó, mình mới nhận lời yêu. Khi mình bước sang tuổi 29, lúc anh gặp rắc rối trong công việc, bị kỷ luật, sa thải khỏi công ty. Mình là người biết chuyện duy nhất. Lúc ấy, mình đã quyết định kết hôn với anh với hy vọng sẽ che chở và giúp anh làm lại từ đầu, tránh cho anh làm liều.
Sau khi kết hôn một thời gian, chồng mình bị vỡ nợ hơn 300 triệu do chơi cá độ bóng đá. Mọi thứ dường như sụp đổ dưới chân mình, mình không còn đủ bình tĩnh và tỉnh táo được nữa. Trước đây, mình đã căm ghét thói hư tật xấu đó, giờ càng sụp đổ, mất lòng tin vào chồng, vào chính bản thân mình nhiều hơn. Bố chồng xuống và đã bàn cách giúp chồng mình với hy vọng cho chồng một cơ hội làm lại cuộc đời nhưng số nợ đó chia đôi, mình phải gánh chịu một nửa.
Sau khi trả nợ, bố chồng nói mượn giấy tờ nhà về cho mẹ xem rồi lại gửi xuống nhưng bố mẹ đã giữ luôn, không trả lại nữa. Bố chồng mình là người chắc chắn và đa nghi. Mình buồn, thất vọng và khóc nhiều lắm bởi lẽ đồng lương công chức thì lấy đâu ra mà trả nợ, trong khi chồng không có khả năng vay mượn nữa. Một mình "cắn răng" chịu đựng, không dám nói với ai (kể cả bố mẹ, anh chị mình). Mình sợ mọi người biết chuyện, sẽ căm ghét và coi thường chồng mình. Như vậy, anh sẽ cảm thấy tự ti và khó ngẩng đầu khi gặp mọi người. Mình đã xoay sở đủ các kiểu, vay mượn đồng nghiệp từ 5-10 triệu và bán tất cả vàng của mình tiết kiệm trước khi cưới nhau. Thậm chí, cả những chiếc nhẫn anh chị tặng cho mình khi đi lấy chồng. Mình đã gạt nước mắt để dồn tất cả lo cho chồng thoát nạn.
Đồng nghiệp ai cũng ngạc nhiên vì tự dưng thấy mình đi vay tiền. Mình đã phải nói dối là gia đình chồng có việc vì trước khi cưới, mình có thể ăn tiêu dư dả với đồng lương kiếm được. Chồng mình đã khóc và xin lỗi rất nhiều, về nhà vẫn chăm chỉ làm việc. Mấy tháng sau, một người họ hàng đã xin cho chồng chỗ làm mới nhưng phải làm ca kíp. Mình đã tha thứ và động viên chồng, mong anh sẽ tỉnh ngộ mà tu chí.
Tròn 6 tháng sau, chồng lại bế tắc, mình đã khóc và quỳ xuống van xin chồng nói ra sự thật. Không còn đường thoát nên anh đã khai rằng nợ tất cả 220 triệu nữa. Mình đã hết khóc và không còn nhận thức được điều gì nữa, mình ốm nằm li bì không thể dậy nổi. Chồng vẫn quan tâm chăm sóc và cầu xin mình cứu giúp. Mình muốn bỏ chồng ngay lúc này nhưng lại không thể vì mình vẫn còn rất cần chồng và nề nếp gia đình không cho phép mình làm điều đó.
Mình thương bố mẹ bao năm vất vả nuôi con ăn học và giữ gìn gia phong mà nay lại đau lòng vì có đứa con bỏ chồng. Mình không thể ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân. Bố mẹ chồng nghi ngờ vợ chồng mình gian dối để lấy tiền trả nợ nên dứt khoát không giúp. Họ thực sự cũng không có để giúp và nói đằng nào cũng không giữ được nữa thì vợ chồng bán nhà đi mà trả nợ. Mình đã tự hứa với bản thân và thỏa thuận với chồng về việc bằng mọi giá cũng không được bán nhà vì đó là tài sản nhỏ nhoi duy nhất của vợ chồng mình. Nếu bán đi thì chắc sẽ không bao giờ mua được nữa. Một lần nữa, mình lại tha thứ và âm thầm vay mượn vàng để trả nợ cho chồng.
Tiếp tục 6 tháng sau, chồng mình lại bế tắc và số nợ lại lên đến vài trăm triệu. Mình đau đớn tột cùng nhưng không khóc được thành tiếng, dường như con người mình đã chai sạn, đã trở thành gỗ đá. Chồng mình tắt điện thoại và đi lang thang, không dám về vì sợ bọn đòi nợ tìm đến. Trong nỗi đau tột cùng nhưng mình vẫn không thể bỏ rơi chồng được, mình đi khắp nơi để tìm anh về. Thương chồng nhưng lần này thì mình hết cách rồi, lại phải cầu cứu đến bố mẹ chồng. Cuối cùng bố mẹ cũng phải vay lãi để giải thoát cho chồng. Chồng lại hứa thật nhiều...
Đã mấy tháng trôi qua nhưng mình luôn sống trong tâm trạng lo sợ chồng lại "ngựa quen đường cũ". Mình rất cố gắng động viên chồng và phân tích cho chồng hiểu, vẫn chăm lo cơm áo cho chồng. Mặc dù từng đó tháng ngày trôi qua, những lúc va chạm vợ chồng hay những lúc tủi hờn, mình đã rất muốn rời xa anh nhưng chưa bao giờ mình cho phép bản thân làm điều gì không phải với chồng, với gia đình nhà chồng.
Lúc này đây, mình cảm thấy thật sự mệt mỏi và muốn buông tay chồng ra nhưng mình vẫn còn day dứt vì trong lúc này không có ai lo cho chồng, rồi chồng sẽ sống buông thả và sa ngã. Nếu như vậy mình sẽ ân hận nhiều lắm! Mong mọi người hãy chỉ cho mình lối thoát nào là tốt nhất trong lúc này. Xin chân thành cảm ơn!
Theo VNE
Xích mích với con gái riêng của ông chồng 13 năm sau khi ly dị, tôi gặp một người đàn ông khác và tái hôn. Anh ấy là người nước ngoài, từng có một đời vợ, một cô con gái. Sau khi ly dị 6 năm, anh mới lấy tôi. Ban đầu, mọi chuyện rất vui vẻ nhưng sau đó, con gái riêng của anh thường xuyên tới làm phiền cuộc sống...