Chồng coi nhà vợ bằng cái móng tay của nhà mình
Thật không may, từ ngày lấy nhau về, tôi mới phát hiện ra tính nết khó ưa đó của chồng.
Chúng tôi ở riêng, mỗi tuần, chồng đều bảo hai vợ chồng về thăm bố mẹ. Nhà bố mẹ chồng cách nhà chúng tôi khoảng chục km, còn nhà mẹ tôi thì cách tầm 15km. (ảnh minh họa)
Đọc câu chuyện &’chán vì chồng không biết cách cư xử’ của bạn, tôi bỗng nhớ tới câu chuyện của bản thân mình. Vậy mà, tôi cứ phải gắng chịu, cứ phải gồng mình lên sống cùng chồng suốt những năm tháng qua, không dám oán thán nửa lời. Bởi tôi biết, đó là bản chất ngấm vào máu ăn rồi, không sao có thể thay đổi được. Nếu phản kháng, chỉ có nước là chia tay.
Thật không may, từ ngày lấy nhau về, tôi mới phát hiện ra tính nết khó ưa đó của chồng. Chúng tôi ở riêng, mỗi tuần, chồng đều bảo hai vợ chồng về thăm bố mẹ. Nhà bố mẹ chồng cách nhà chúng tôi khoảng chục km, còn nhà mẹ tôi thì cách tầm 15km. Chuyện con cái hàng tuần về chơi với bố mẹ là chuyện nên làm, đó cũng là cách để gia đình sum vầy, tôi không thắc mắc nhiều. Chỉ là, những lần đầu thì được, nhưng những lần sau đó, tôi cảm thấy khó chịu.
Mỗi lần, chồng phải xách biết bao nhiêu quà hàng về cho bố mẹ. Cứ có tiền tôi giữ, chồng bảo đưa cho vài triệu, nào là mua rượu Tây, nào là mua đồ ăn chất đầy tủ lạnh cho bố mẹ, nào là sắm đồ đạc…, nói chung là tất cả những thứ gì bố mẹ cần, chồng tôi đều sắm sửa hết. Mỗi tuần chồng đều sắm rất nhiều đồ ăn, rất nhiều hoa quả xịn cho bố mẹ. Tôi nói mua làm gì nhiều thì chồng bảo, nhà còn có anh chị, cháu chắt. Bố mẹ ăn rồi còn cháu chắt ăn cũng vừa. Nhưng tại sao anh chị ở cùng bố mẹ lại không làm chuyện đó, cứ phải là vợ chồng tôi. Thì đã đành là con cái ở xa, có về nhà thì mua quà cho bố mẹ nhưng không thể cứ mua cho bố mẹ biết bao nhiêu là thứ như thế được. Thi thoảng mua cân hoa quả, hay có món gì ngon mua cho bố mẹ là được rồi.
Chồng cứ nói vợ chồng làm ăn, thu nhập được nên lo được cho bố mẹ thì lo, gánh bớt cho anh chị. Tôi không phải xấu tính, ki bo, tị nạnh nhưng thú thực, anh chị có sắm được cái gì cho nhà ấy đâu, hay là chỉ là nhà của bố mẹ và anh chị ở đó, còn chúng tôi đã ở riêng, sắm sửa toàn bộ lại còn mua sắm đủ thứ trên đời.
Bức xúc hơn, nhà tôi gần đó nhưng chưa tuần nào chồng chủ động nói là về nhà mẹ vợ chơi. Bố mẹ tôi cũng ở nhà đó, còn nghèo, còn thiếu thốn hơn nhà chồng rất nhiều, vậy mà anh có bao giờ nghĩ phải sắm cho bố mẹ cái gì đâu. Chỉ là mua được cân hoa quả là cùng. Tôi nói thì anh bảo, bố mẹ anh khác, bố mẹ vợ khác. À thì ra là vậy, khác là ở chỗ bố mẹ tôi không phải ruột thị của anh, nên chẳng lý nào anh lại sắm sửa cho nhà người khác cả. Vậy tôi là cái gì trong mắt anh.
Video đang HOT
Gia đình nhà tôi có biết bao cháu chắt, mà đã bao giờ về anh chủ động nói tôi mua cho các cháu ít quần áo, hay mua quà cáp cho các cháu đâu. Vậy mà, khi tôi mua anh còn nói tôi hoang phí này nọ. Cứ là phải về nhà nội thì phải chu toàn cho trọn bổn phận làm dâu, còn nhà ngoại thì mặc, tôi lo được thì lo, không thì thôi.
Nhưng những năm qua, có góp ý nhiều anh vẫn chứng nào tật ấy. Thôi thì, tôi cũng cố gắng làm tròn bổn phận với nhà chồng. (ảnh minh họa)
Hai nhà khoảng cách chẳng xa nhau là mấy nhưng anh không bao giờ nghĩ tới chuyện thường xuyên về nhà ngoại mà chỉ về nhà nội. Bực mình, từ lâu lắm rồi, tuần nào anh về nhà nội bảo tôi về, tôi nhất định không đồng ý. Tôi nói nhà tôi có việc, phải về cùng với bố mẹ, anh không đi thì tôi đi một mình. Thế là, cứ thành thông lệ, dường như tôi về nhà tôi, anh về nhà anh mỗi dịp cuối tuần. Xa xôi thì không nói làm gì, đằng này gần ngay trước mắt.
Tết nhất, anh cũng nói tôi đi sắm sửa cho bố mẹ chồng, vì bố mẹ già rồi không tiện đi mua sắm, trang trí nhà cửa. Thiết nghĩ, chuyện đó có anh chị anh lo, anh việc gì phải nhúng tay vào. Tôi chẳng làm vì lại thấy thương bố mẹ mình. Thật ra, tính cách cư xử của anh đã khiến tình cảm hai bên nội ngoại rạn nứt. Có thể, tôi không cầu toàn, không yêu cầu anh phải công bằng mọi thứ với nhà nội, nhà ngoại. Vì phận làm dâu khác làm rể. Nhưng chí ít, anh cũng đừng quá thiên vị như thế, giống như đang coi thường nhà vợ, khiến người làm con như tôi cảm thấy bức xúc vô cùng.
Nhưng những năm qua, có góp ý nhiều anh vẫn chứng nào tật ấy. Thôi thì, tôi cũng cố gắng làm tròn bổn phận với nhà chồng. Còn phần gia đình tôi, tôi sẽ tự quyết định và tự chăm sóc bố mẹ cho chu đáo, tròn bổn phận của người con gái đi lấy chồng.
Theo VNE
Sống thử một năm hứng trăm trận đòn
18 tuổi, tôi quyết định sống thử với anh... đê giờ đây, tôi phải hứng chịu những đòn roi, mắng nhiếc, sự khinh bỉ của anh.
Tôi và anh quen nhau trong đám cưới chị họ tôi. Anh hơn tôi 7 tuổi, dạn dày, chín chắn, lại thêm đường công danh mở rộng trước mắt đã khiến tôi si mê, ngưỡng mộ. Thế nhưng, khoảng cách địa lý, công việc bận rộn, anh chỉ thỉnh thoảng về thăm tôi, rồi lại vội vàng ra đi. Tôi chống chếnh, bơ vơ, lạc lõng khi thiếu anh. Và với quyết tâm đến với anh, tôi quyết định rời xa gia đình theo anh lập nghiệp nơi đất khách.
Cuộc sống một mình nơi xa lạ, nỗi cô đơn, sự sợ hãi khiến tôi như sợi dây thường xuân bám lấy anh không dứt. Cùng hoàn cảnh xa gia đình, lại không có ai thân thích nên chúng tôi quyết định chung sống với nhau.
Những ngày đầu sống cùng anh, cuộc sống hai đứa như một thiên đường. Tôi chăm chút từng bữa cơm, lo cho anh từng giấc ngủ và đáp ứng thường xuyên những đòi hỏi sinh lý của anh.
Những gì trong trắng nhất của người con gái, tôi đã trao trọn cho anh khi vừa bước vào đời. Lúc đó, tôi đâu có nghĩ xa xôi, chỉ muốn là vợ anh, được ở bên cạnh anh, được yêu anh hết mình. Tôi không màng đến hai chữ trinh tiết, không quan tâm những người xung quanh nói gì, bởi tình yêu mù quáng đã khiến tôi không làm chủ nổi bản thân mình.
Sau quãng thời gian ngắn sống trong niềm hạnh phúc, yêu thương, anh bắt đầu giở chứng. Tôi không đi làm thêm nên anh phải lo cho tôi ăn học, lo cho cuộc sống cá nhân của hai đứa khiến anh mệt mỏi và sinh ra cáu bẳn.
Giữa trưa nóng gay gắt, anh phi xe từ công trường về nhà với hơi men nồng nặc, ép tôi phải làm "chuyện ấy" để thỏa mãn cơn dục vọng, những bực tức vừa xảy ra ở nơi làm việc. Khi tôi cự tuyệt, anh chửi mắng tôi thậm tệ, tát tôi một cái đau điếng kèm theo câu nói phũ phàng: "Tao nuôi mày như một con hàng, cho mày tiền ăn học, mày phải phục vụ tao". Tôi ghê sợ anh, thấy anh như mất hết phần người để lộ ra bản năng của một con thú hoang đang đói khát trước con mồi. Tôi khóc lóc, còn anh bỏ ra đi.
Tôi không đủ dũng cảm để rời xa người đàn ông vũ phu này (Ảnh minh họa)
Tối hôm ấy, anh trở về nhà xin tôi tha thứ vì không làm chủ được mình trong cơn say. Tôi dễ dàng chấp nhận, bỏ qua cho anh bởi tình yêu không gì có thể đánh đổ. Tôi lại ngả vào lòng anh, lại để anh thỏa mãn với một "con hàng" mà anh đã sỉ nhục lúc trưa.
Cuộc sống càng ngày càng khó khăn khiến anh ngày càng khắt khe, cáu gắt với tôi nhiều hơn. Anh đã chán tôi, chán những ngày tôi xin tiền đóng học, xin tiền lo cho việc sinh hoạt cá nhân... và rồi anh lại đắm chìm trong hơi men với đám bạn. Trở về nhà, anh sai khiến, đánh đập, mắng nhiếc tôi... và bắt tôi phải dọn dẹp đống nôn mửa của anh.
Tôi chỉ biết ngoan ngoãn làm theo lời anh, nghe những gì anh sai bảo để tránh cãi vã, xung đột to tiếng. Trong cơn say, bao nhiêu bực dọc vì công việc, cuộc sống anh đều đổ lỗi tại tôi. Tôi làm cho đời anh mất tự do, tiêu pha hạn hẹp, thậm chí anh còn xát muối vào tim tôi khi cặp kè với một người con gái khác. Tôi chỉ biết nín lặng, khóc trong đau khổ, chịu đựng nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần.
Sống với nhau một năm, bao nhiêu thói hư, tật xấu của anh phơi bày trước mắt tôi. Tôi không nhớ anh đã cho tôi biết bao trận đòn, những lần mắng chửi, những câu sỉ vả thậm tệ...
Anh so đo, tính toán, sống vụ lợi cho bản thân, chà đạp lên người con gái của anh như một thứ đồ vật. Biết bao lần tôi muốn rời xa căn nhà ấy, xa anh để khỏi phải chịu sự dày vò về thể xác lẫn tinh thần nhưng tôi lại không dám bước đi. Bởi lẽ, tôi đã sống với anh như vợ chồng, đã trót yêu anh, nên tôi không dám rời xa anh.
Tôi không đủ dũng cảm để đối diện với một người đàn ông khác khi đã chẳng còn trong trắng. Bạn bè tôi sẽ nghĩ gì, gia đình liệu có thấu hiểu cho tôi khi trao thân, gửi phận nhầm cho một gã Sở Khanh? Tôi sống mà như chết. Tôi phải làm gì để chấm dứt cuộc tình đầy oan nghiệt này?
Theo VNE
Tôi qua đời chồng... em là trai tân Làm sao tôi có thể chấp nhận được tình yêu của một chàng trai ở tuổi mới lớn? Cuộc sống hôn nhân của tôi trước đây thật kinh khủng, nó khiến tôi cảm thấy nghẹt thở mỗi khi nhớ lại khoảng thời gian đó. Có những lúc tôi đã muốn tìm đến cái chết để giải thoát cho bản thân mình... nhưng khi...