Chồng có tài nhưng quá vô dụng
Dạo đầu tôi thấy anh bớt game thì mừng rơi nước mắt, ngờ đâu tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Vợ chồng tôi lấy nhau đã được 8 năm, hai đứa đã ngoài 30. Trong khi bạn bè phần đông đều đã nhà lầu xe hơi đầy đủ thì vợ chồng tôi vẫn quanh quẩn ở đồng lương đủ ăn và hai cái xe máy cà tàng. Về phần mình tôi tự nhận thấy chỉ là người bình thường, ngày ngày đi làm, tối về chăm sóc hai con, dạy dỗ chúng học hành, nhiều lúc cũng muốn kiếm thêm việc này việc nọ để có chút thu nhập ngoài đồng lương công chức nhưng thực sự thời gian 24 tiếng một ngày là không đủ. Còn về chồng tôi, anh ấy công bằng mà nói là một người khá tài giỏi, việc gì không làm thì thôi đã làm thì chỉ có hơn người khác.
Cách đây 10 năm, khi mà dịch vụ sửa máy vi tính tại nhà chưa phổ biến như bây giờ, anh ấy đã nổi tiếng ở cái thành phố nhỏ này vì ngày nào cũng có người nhờ đến cơ quan, đến nhà nhờ sửa máy móc, rồi các quán net khi cần cài đặt, sửa chữa cũng gọi anh. Ngày đó tôi đã bàn với anh mở dịch vụ này làm thêm ngoài giờ hành chính nhưng anh không nghe, và bảo “Ôi dào, việc dễ ợt, người ta không làm được thì mới nhờ mình, mà nhờ xong thù lao chỉ là chầu nhậu, còn đưa t.iền không bao giờ nhận, nói đến t.iền là giãy nảy lên làm người ta cũng ngại”. Rồi khi thị trường iPhone bắt đầu sôi động, kèm theo đó là là sự ra đời của HK phon, tất cả không nằm ngoài dự kiến của anh, khi đó tự tay tôi đã vay t.iền của người quen định mở đại lý. Hỡi ôi, khi đã xong xuôi mọi việc thì anh vẫn dửng dưng “Em muốn thì đi mà làm, anh bận lắm”. Tôi thì biết gì mà làm, như bao phụ nữ khác, tôi chỉ có thể mua máy điện thoại rồi dùng chúng vào những việc thiết yếu. Mà bận lắm của anh là ngày cống hiến 8 tiếng vàng ngọc ở công sở, xong chiều về là rung đùi game online đến giờ ăn, ăn xong chiến tiếp đến 1-2h sáng rồi mới lê tấm thân rã rệu đi ngủ, ngủ dậy thì cách giờ làm 5p dậy quáng quàng vệ sinh cá nhân xong chạy như bay đến điểm danh ở cơ quan. Ngày nào cũng như ngày nào, chả bao giờ biết đưa đón con là gì, ngày nào tôi ốm là y như rằng lũ con cũng nghỉ ốm theo mẹ vì chả ai đưa đi học.
Trong giới game thủ, từ nam chí bắc, nhắc đến anh là ai cũng biết, phần đông ngả mũ bái phục. Hàng ngày nếu có khách đến nhà, đi qua phòng anh ai không quen thì sốc lắm với cảnh anh ôm cái máy vi tính rồi tay gõ bàn phím, mồm cười vu vơ nhìn như thằng ngớ ngẩn. Giờ lại thêm trò Chinh đồ người chơi chat voice với nhau khỏi gõ bàn phím mất công, cứ đêm đêm cỡ 12h trở đi là tiếng anh ông ổng như là trong nhà có người bệnh dở. Tôi cũng đã hết cách với anh, năn nỉ có, phân tích có, dọa dẫm khóc lóc thì suốt nhưng chả ăn thua gì, anh hình như rất bằng lòng với cuộc sống hiện tại, đủ lương để ăn, để ngày ngày đi làm và tối về có Net để chơi game là được.
Video đang HOT
Phải chăng tại tôi không là người phụ nữ vượng phu ích tử như người nhà anh nói? (Ảnh minh họa)
Không phải là tôi so sánh này nọ nhưng nhiều khi nghĩ tài giỏi như thế, thay vì chơi game, anh mà quay sang làm ăn có phải là hơn người ta không. Nhiều lần đem chuyện nói với những người trong gia đình, nhờ giúp đỡ khuyên nhủ thì ai bên nhà anh cũng bảo: “Ôi, nó là giỏi lắm đấy, làm gì cũng thông minh sáng tạo hơn người, mày không kiếm được ai hơn nó đâu”. Vâng, tôi cũng biết là anh tài giỏi, chỉ là dùng tài năng không đúng chỗ. Nhưng đúng là tôi bất lực trong việc này, khi nói đến gia đình là anh lại ca bài ca muôn thuở: em còn muốn gì nữa, bao nhiêu t.iền lương anh đưa hết cho em. Anh chỉ tốn t.iền t.huốc l.á với t.iền Net thôi, có bao nhiêu đâu. Vâng, đúng là anh đưa hết cho tôi, nhưng tất cả cũng chỉ chừng đó thôi là hết, trong khi giá cả ngày càng leo thang, con cái ngày càng lớn, học hành càng tốn kém, trong khi lương thì nhỉnh hơn cách đây 5 năm chừng nửa triệu.
Hình như trong anh có hai người, một người ngoài đời thực hiền lành có tài nhưng lại vô dụng trong cuộc sống, người kia trong thế giới game tài giỏi lẫy lừng ai cũng nể phục. Có điều là anh sống lẫn lộn giữa đời và thực, nhiều khi đi ngoài đường, mình chạy xe máy chậm rì, bạn bè đi ô tô đã đến từ lúc nảo lúc nào, anh lại quay sang nói với tôi kiểu AQ: “Ui, trong kiếm thế (game), cả mấy sever con ngựa anh đang cưỡi là thuộc hàng chạy nhanh nhất đấy” (nghe muốn “lộn cổ ngã ngựa” không). T.uổi thì ngày nhiều, bạn chơi game giờ ít đi thì anh lại quay sang chơi thể thao, khổ nỗi chơi gì cũng giỏi cho dù có là người đến sau, lại chơi là c.á đ.ộ, là nhậu nhẹt bù khú thâu đêm suốt sáng hát hò này nọ.
Dạo đầu tôi thấy anh bớt game thì mừng rơi nước mắt, ngờ đâu tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, anh không chơi thì thôi, chơi gì cũng nghiện như điếu đổ, nói như bạn anh: thằng này đã chơi bao giờ cũng “bời”. Tôi chả biết “bời” là những gì, nhưng có nghĩa là để anh nghía lại tình cảnh của gia đình để mà chí thú làm ăn chắc còn phải hy vọng dài dài. Phải chăng tại tôi không là người phụ nữ vượng phu ích tử như người nhà anh nói?
Theo VNE
Coi thường người chồng vô dụng
Anh là giáo viên có ăn học, có nhận thức mà lại lao vào con đường cờ bạc, suốt ngày chỉ biết tụ tập. Anh ham vui, mải chơi, lười lao động, từ khi lấy mình anh chưa bao giờ đưa một đồng lương nào, thỉnh thoảng lấy thêm nữa.
Ảnh minh họa
Mấy tháng gần đây mình suy nghĩ rất nhiều về chồng, không biết có quá lời không khi mình nói từ "vô dụng". Lấy nhau được hơn 8 năm, có với nhau hai mặt con một trai một gái thật kháu khỉnh, bố mẹ có điều kiện nên cưới một thời gian mình đã có căn nhà 3 tầng nhiều người phải mơ ước. Chồng làm giáo viên, mình làm ở cơ quan pháp luật, tuy không giàu nhưng cũng có một cuộc sống kha khá.
Chồng mình lại có tính cờ bạc, ham vui, mải chơi, lười lao động, từ khi lấy mình anh chưa bao giờ đưa một đồng lương nào, thỉnh thoảng lấy thêm nữa. Vì nể và tôn trọng chồng, mình cũng ngại không nói, có nói thì dùng những lời lẽ ngọt ngào để khuyên bảo, nhưng mỗi lần nói chỉ được một thời gian đâu lại đóng đấy. Cách đây 6 tháng, anh có về bảo vì trót c.hơi b.ài bạc nên nợ hơn trăm triệu, nhờ tôi vay hộ trả cho người ta cho đỡ phải suy nghĩ, từ nay trở đi làm lại từ đầu.
Tôi không ngạc nhiên về việc chồng báo nợ vì đó là hệ quả tất yếu của việc chơi bời. Tôi đã chuẩn bị tư tưởng từ lâu nhưng thất vọng về một người giáo viên có ăn học, có nhận thức mà lại lao vào con đường cờ bạc, suốt ngày chỉ biết tụ tập bài bạc. Suy nghĩ mãi tôi cũng quyết định cầm sổ lương đi vay t.iền cho chồng trả nợ vì nghĩ nếu không vay anh sẽ nghĩ quẩn, lao vào gỡ cũng c.hết. Hơn nữa suốt ngày suy nghĩ đến nợ cũng đau đầu, thôi thì không bỏ nhau được nên trả cho xong để tu chí làm ăn.
Anh đưa tôi thẻ lương của anh, từ ngày đó không lấy của tôi đồng nào. Gần đây lại thấy anh c.hơi b.ài, nói anh bảo mấy anh em chơi cho vui chứ làm gì có nhiều t.iền, mới đầu là trốn vợ chơi chốc lát, tôi phát hiện gọi là về, sau dần chơi qua trưa không về ăn cơm, có hôm chơi đến sáng. Tôi nói nhẹ, nói nặng không xong, giờ bất lực không nói được, anh cứ thích là đi, tôi nhắn tin rồi dùng đủ mọi câu nói nặng nề cũng chỉ được vài hôm.
Tôi dọa ly hôn cũng chẳng ăn thua, giờ không dọa nữa, có lẽ tôi phải làm thật. Còn hai đứa con, một đứa 8 t.uổi, một đứa 3 t.uổi, chỉ mới nghĩ thôi nước mặt tôi đã chảy dài rồi, chúng còn quá bé, quá tội nghiệp và cả danh dự gia đình, công việc của tôi nữa. Cứ sống mãi thế này tôi thấy khổ tâm lắm, anh đi suốt ngày không để ý một tí gì đến gia đình. Tôi coi thường anh thực sự, một người đàn ông 35 t.uổi vẫn sống theo kiểu được chăng hay chớ, vợ con thế nào cũng mặc, không bao giờ quan tâm. Tâm trạng tôi thực sự rối bời, tôi xin một lời khuyên chân thành từ các bạn, hãy giúp tôi với. Xin cảm ơn.
Theo VNE
“Lúc nào trước mặt cô, tôi cũng thấy mình vô dụng” Chị đứng ngoài c.hết lặng nhìn anh đang mặc quần đùi bò ra lau nhà, nhặt rau rồi rán cá. Còn cô gái kia thì nằm ườn trên giường và tấm tắc khen lấy khen để. Thỉnh thoảng cô ta còn di di ngón chân lên đầu chồng đầy nịnh nọt. ảnh minh họa Vợ chồng chị lấy nhau đã 8 năm. Anh...