Chồng có máu ghen, phải làm chi đây!
Tôi là gái tỉnh lẻ lên thành phố, sống cùng nhà bà con. Gọi là bà con cho sang chứ thực ra chỉ là họ hàng xa, chị con bác chủ nhà sinh em bé nên hai bác nhờ tôi lên ở chung, đỡ đần chị.
ảnh minh họa
Khổ vì chồng ghen
Hàng tháng hai bác gửi biếu bố mẹ tôi dưới quê ít tiền, tôi biết đấy coi như là tiền công tôi đi giúp việc, nhưng hai bác không nói thế. Tôi cũng biết ơn vì thái độ này. Hai bác có bảo, tôi cứ ở lại nhà với hai bác và anh chị, đến tuổi bác gả chồng cho. Tôi ít chữ, học hành không đến nơi đến chốn, cho nên được như thế cũng là ấm tấm thân, bố mẹ tôi rất yên tâm khi gửi tôi lên thành phố.
Ở đây tuy công việc luôn chân luôn tay, nhà có trẻ sơ sinh nên lắm việc vặt, nhưng vẫn còn sướng hơn ở quê khối. Không nắng gió, không lấm bùn, tôi thay da đổi thịt từng ngày. Có người mới gặp tôi ở nhà bác lần đầu, vài tháng sau đã ngỡ ngàng nói trông tôi rất khác. Tôi cũng cảm nhận là như vậy. 20 tuổi, da tôi trắng, môi tôi hồng, dáng người thanh cao khỏe mạnh.
Có nhà người bạn của hai bác tôi, họ có anh con trai, 40 tuổi rồi nhưng chưa vợ. Anh ấy diện mạo không đến nỗi nào, phải cái chân thọt, đi cà nhắc. Nghe nói anh ấy bị tai nạn giao thông từ cách đây rất lâu nên chân bị tật. Bù lại, anh ấy giỏi giang buôn bán, là người biết kiếm tiền và kiếm được nhiều tiền. Gia đình anh ấy có ý xin tôi về làm dâu.
Lúc ấy tôi cũng đã 22, ở với nhà bác họ được mấy năm rồi. Con của chị họ tôi cũng đã lớn, nên hai bác hỏi ý tôi thế nào. Thân gái quê, chưa yêu ai bao giờ, nay lại có mối thành phố để ý muốn cưới nên tôi cũng ưng. Bố mẹ tôi ở quê mừng hết biết.
Thế là tôi đi làm dâu, làm vợ. Tôi không gặp nhiều khó khăn trong việc hòa đồng với cách sinh hoạt của nhà chồng, bởi dù sao tôi cũng quen với thành phố được mấy năm. Gia đình nhà chồng đều làm ăn buôn bán. Cho nên khi tôi về cũng phải đỡ đần họ.
Video đang HOT
Tính tôi nhanh nhẹn, cởi mở, dễ bắt chuyện nên được cho ra trông cửa hàng. Khách ra khách vào cũng vui. Tiền hàng tôi đưa chồng hết, anh là người quản lý. Một năm sau tôi sinh con đầu lòng. Sau ấy hai năm lại sinh đứa nữa. Nhìn ngoài thấy gia đình tôi rất hạnh phúc. Tôi cũng nghĩ số mình thế là sướng rồi. Chỉ mỗi một điều, chồng tôi vì yêu vợ quá nên rất hay ghen.
Hồi mới cưới tôi đã biết anh có tính này nhưng tình cảm vợ chồng lúc mới mẻ, còn ngọt ngào lãng mạn nên cũng dễ bỏ qua. Nhưng dần dà tôi bắt đầu thấy mệt khi cứ phải dỗ dành anh.
Tôi không dỗ nữa thì anh càng tin là tôi thay lòng đổi dạ. Anh hay khó chịu, nhắc nhở thái độ tôi với khách. Tôi chỉ hơi cười nói anh đã cho rằng thiếu chính chuyên, nhưng bán hàng mà mặt đâm lê thì ai người ta mua bán với mình. Khổ cho tôi là đã hai con nhưng trông cứ hơ hớ, phây phây.
Thực ra tôi cũng ý thức được rằng chồng hơn mình nhiều tuổi, trong khi anh đã xế chiều rồi thì tôi vẫn hừng hực sức xuân. Song vẻ ngoài là như vậy, chứ tôi chưa bao giờ để tâm chuyện chồng héo vợ tươi dù chỉ trong ý nghĩ. Chồng lại hay tự ti vì cái chân bị tật, nên anh cứ so bì, dù không rõ ràng, nhưng anh thường nói xéo, mỉa mai, bóng gió so sánh mình với “thằng khác” rồi kết luận rằng “thế bảo sao mà cô không thích nó”.
Càng ngày thói ghen của anh càng leo thang đến độ tôi khó thở. Ở đâu làm gì tôi cũng có cảm giác đang bị anh trông chừng. Đêm đến anh hay dằn vặt, dỗi hờn tôi. Chẳng biết nghe ai nói ra nói vào mà anh nhất định rằng tôi bớt tiền hàng cho trai, siết chặt tôi về tài chính, anh trở nên chặt chẽ trong chuyện chi tiêu đến mức tôi không còn nhận ra anh. Tôi mệt óc đã đành, nhưng sợ nhất là thái độ ghen tuông của anh có thể làm hình ảnh tôi méo mó trong mắt hai đứa con đang mỗi ngày mỗi lớn.
Hôm trước không hiểu anh vô tình hay cố ý nhắc cho tôi nhớ về “gốc gác” của mình. Anh không quên nhấn mạnh rằng nhờ có anh mà tôi được đổi đời, cho nên tôi đừng “ăn cháo đá bát”.
Tôi đau lòng lắm. Tôi đâu có quên mình là đứa nhà quê, đúng là khi lấy anh tôi cũng nghĩ nhiều đến chuyện đổi đời, nhưng tình nghĩa vợ chồng bao năm cùng hai đứa con đã ra đời chẳng lẽ không đủ cho chúng tôi gắn bó hơn ngoài lý do vật chất?
Anh nói thế là anh coi thường tôi và tình cảm của tôi quá rồi. Chẳng lẽ tôi tỉnh lẻ, lấy chồng thành phố, ước muốn xây dựng một cuộc sống bình thường, hạnh phúc lại là sai?
Theo VNE
Mệt mỏi khi chồng máu ghen như Hoạn Thư
Dù không làm điều gì khuất tất nhưng nhiều bà vợ vẫn bị chồng ra sức giày vò tinh thần bằng bản tính ghen tuông thừa hưởng từ "họ hàng" Hoạn Thư.
Xưa nay, máu ghen tuông thường được "ưu ái" dành phần nhiều cho phụ nữ. Nhưng trên thực tế vẫn không ít cánh mày râu dường như có họ hàng với Hoạn Thư.
Vừa ngồi xuống ghế còn chưa ấm chỗ, Kim (Cầu Giấy, Hà Nội) đã nhấp nhổm đi về. Trong khi bạn bè đều tới từ sớm nên ai cũng chê trách việc Kim đến muộn. "Cả năm mới họp lớp Đại học một lần, mình đã nhắc mail và điện thoại cho tất cả mọi người từ cách đây cả tuần lễ, vậy mà có bạn vẫn không thể sắp xếp được là thế nào. Nếu bạn nào cảm thấy không thoải mái thì có thể không cần đến, cả lớp không muốn để bạn phải khó xử" - Lơp trưởng tuyên bố trước đông đủ cả lớp, khi thấy Kim đến.
Tuy không chỉ đích danh nhưng ai cũng đoán được câu nói đó được dành cho Kim nên đều quay sang nhìn cô ái ngại. Chỉ có vài cô bạn thân thì hiểu và hết sức thông cảm. Không phải Kim không muốn góp vui cùng bạn bè, mà chỉ bởi trót lấy phải ông chồng có "họ hàng" với Hoạn Thư.
Sáng nào cũng vậy, hai vợ chồng cùng dậy, cùng đi ăn sáng và chồng Kim lại đưa vợ đi làm. Đều như vắt chanh, lịch tiếp diễn cả 30 ngày trong một tháng, 4 năm kể từ khi cưới. Lấy lý do là đi cùng một xe cho tiết kiệm xăng, nhưng Kim thừa hiểu là do anh chồng muốn quản lý vợ. Chứ cơ quan hai người ngược đường cả 5 cây số, Kim làm kế toán, thi thoảng vẫn phải chạy lên cục thuế làm giấy tờ, toàn phải mượn xe chị đồng nghiệp, nay mượn người này, mai quay sang người khác. Trong khi, xe Kim vứt xó ở góc nhà.
Kim đến khổ sở vì trót lấy phải ông chồng ghen tuông quá độ (Ảnh minh họa).
Ngày mới cưới, có lần Kim cũng bàn bạc với chồng về việc đi lại không hợp lý, thì chưa dứt câu, chồng Kim đã gạt phăng đi: "Em làm văn phòng, mấy khi phải đi ra ngoài đâu mà cần đi riêng. Hay là em muốn tự do hẹn hò với người khác, thì từ mai em cứ lấy xe đi, anh không cấm cản". Nói xong, chồng vùng vằng bỏ cơm cả tuần lễ, khiến Kim phải quay ra nịnh nọt đến khổ sở. Thôi thì, đành sống chung với lũ, lâu dần Kim cũng coi việc lúc nào cũng có chồng đưa đi thành thói quen.
Chỉ có điều, từ ngày lấy chồng, Kim gần như đoạn tuyệt với bạn bè, đặc biệt là bạn khác giới. Ngay cả mấy cô bạn gái thân, ai trót mời Kim đi café hay tham gia tiệc tùng gì đấy một lần, lần sau đều lắc đầu lẽ lưỡi không dám mời lại. Ai đời, mời đi sinh nhật toàn các mẹ, các chị, tự nhiên lòi đâu ra một ông cục cằn, cả buổi không buồn nói câu nào, chỉ chăm chăm soi hành động của bạn vợ.
"Mình thực sự thấy nản khi chồng quá ghen tuông như vậy, từ lâu rồi, thậm chí mình còn chưa có lấy một lần đi uống café sáng đúng nghĩa với bạn. Toàn tranh thủ, nói dối là đi chợ hay sang nhà ngoại rồi tạt ngang 15, 20 phút đã phải chuồn về, sợ chồng phát hiện ra thì lại rách việc. Cũng may là vợ không phải xinh đẹp thuộc hàng Hoa hậu, chứ không thì chắc chồng cấm cửa cả đời luôn", Kim rầu rĩ.
Cũng chung cảnh ngộ như Kim, Linh (Thường Tín) luôn nằm trong danh sách đen của bạn bè, đồng nghiệp trong các cuộc tụ tập, bởi chẳng ai muốn chuốc lấy rắc rối vào người. Thành - chồng Linh có máu ghen ghê gớm. Anh tuyên bố thẳng thằng trước bạn bè chung từ khi cưới Linh về rằng khi yêu thì không nói nhưng đã lấy nhau rồi, Linh sẽ là "của riêng" của Thành, bất kỳ ai muốn nếm mùi đau khổ thì cứ dại dột động tới Linh!
Nói là làm, Thành triệt để thực hiện kế hoạch giữ vợ, bất kỳ đi đâu làm gì cũng yêu cầu vợ phải báo cáo, thậm chí căn đúng giờ, khi chưa thấy vợ về là tự động gọi điện thoại nhắc.
Linh làm marketing cho một công ty nước ngoài, khá quảng giao lại cư xử khéo léo, nhiệt tình nên rất được lòng sếp và đồng nghiệp. Giữa giờ làm, cả phòng rất hay rủ nhau đi café "chém gió", tiện thể bàn bạc công việc.
Có lần, Linh và một đồng nghiệp nam xuống quán café trước cổng công ty ngồi đợi trước, khi đang ngồi nói chuyện rôm rả, bỗng Thành xông vào, gây sự với anh bạn kia, với lý do "dám động chạm tới vợ mình". Hóa ra là vì Thành đến từ trước, đúng lúc nhìn thấy anh đồng nghiệp đưa tay gỡ chiếc lá nhỏ vô tình nằm trên tóc Linh, khiến ông chồng sẵn máu Hoạn Thư lại càng nổi cơn ghen. Lúc sau, cả phòng phải xúm vào khuyên can, giải thích mãi thì chuyện mới tạm êm xuôi, Thành chịu ra về trong cơn hậm hực.
Sau vụ "ghen hụt" đó, Linh bỏ hẳn thói quen đi ăn với đồng nghiệp, lấy lý do là nấu cơm mang từ nhà đi cho đảm bảo, dù ai cũng biết tỏng rằng cô sợ ông chồng lại bất chợt đến đánh ghen thêm lần nữa.
Lần khác, Linh nhằm lúc chồng vui vẻ nên "xin phép" đi sinh nhật con anh bạn học chung Đại học. Không biết nghĩ thế nào mà Thành lại đồng ý , không quên dặn vợ về đúng giờ. Y lời chồng, đúng 10h tối, Linh cáo từ bạn trở về nhà, chẳng ngờ lúc đó mới nhận ra lốp xe xẹp lép. Đang loay hoay chưa biết làm thế nào thì một anh trong nhóm khách mời nhìn thấy, vui vẻ dắt xe đi tìm nơi vá xăm trong đêm hôm, lại còn nhiệt tình đi cùng một đoạn.
Vừa đến đầu đường rẽ vào nhà, Linh tái nhợt khi nhận ra bóng dáng quen thuộc của chồng đang đứng trên vỉa hè. Cô vội vàng quay ra "đuổi khéo" anh bạn tốt tính, nhưng Thành đã nhanh chân hơn, nhận ra sự có mặt của "vệ tinh lạ". Trong bóng tối, Linh lao xe đến chắn ngang trước mặt chồng, miệng hét lên cảnh báo anh bạn nọ. Thành thì ra sức chửi bới, nhục mạ vợ, lại còn đòi "dọa giết" khiến anh kia mặt cắt không còn giọt máu, quay đầu xe phóng thẳng không dám ngoái nhìn lại.
"Sau lần đó, chồng tôi càng được thể nghi ngờ vợ, mặc dù tôi đã giải thích rõ ràng, còn nhờ anh bạn chủ nhà gọi điện lại nói thêm vào. Nghĩ lại đến giờ vẫn sợ, lúc ấy mà tôi không cản kịp thì có khi đã xảy ra tai họa lớn", Linh lắc đầu ngán ngẩm.
Theo VNE
Gã chồng man rợ sát hại vợ cũ đang mang thai Đã ly hôn nhưng Hòa vẫn muốn quay lại chung sống với vợ và con. Nhiều lần níu kéo nhưng không được, Hòa dùng dao hạ sát vợ cũ. Sáng 12/9, TAND TP.HCM đã mở phiên tòa sơ thẩm xét xử lưu động tại Trung tâm sinh hoạt thanh thiếu niên phường 11, quận Tân Bình, vụ án giết người do Lê Sỹ...