Chồng có con riêng với người yêu cũ, vợ phải làm sao?
Mọi chuyện chắc sẽ ổn, chị nghĩ thế, nếu không có cái ngày chị thông báo với anh chị mang bầu lần nữa. Anh không thấy vui mà chỉ hoảng hốt.
Chị nói, sau tất cả những yêu thương, hờn giận, ghen tuông, phản bội… chị vẫn muốn giữ lấy anh, bên anh và nhìn thấy anh mỗi ngày. Chị nói chắc kiếp trước mắc nợ anh.
Tôi thì lại nghĩ khác, chị không nợ nần gì anh mà nợ chính mình một cuộc đời hạnh phúc, một cuộc sống tự do, bay bổng.
Anh cưới chị sau những cân nhắc riêng tư, sau quãng thời gian chị hết lòng yêu thương anh, và sau chị là chỗ dựa gia đình vững chắc.
Còn yêu, trái tim anh đã gửi cho một cô gái khác, là người lớn lên cùng anh ở làng quê nhỏ, người lắng nghe anh mỗi khi lòng anh chao đảo trước những biến cố của cuộc đời. Trước ngày anh cưới, cô gái ấy đã chạy đến bên anh khóc cạn nước mắt nhưng anh vẫn quyết buông tay.
Cuộc sống của đôi vợ chồng mới cưới vốn dĩ đã không phải màu hồng. Anh thường đi sớm về khuya, thường rầy rà chị trong những bữa cơm anh cho không vừa mắt, vừa miệng.
Chị dần thay đổi để chiều chồng và vun vén. Chị kể lại, hồi ấy, có trăm chỗ lệch trong nhà chị cũng kê cho bằng để chồng vui lòng. Rồi chị có bầu đứa con đầu lòng. Hạnh phúc tròn trịa với căn nhà nhỏ hơn một chút.
Thế nhưng, không may chị sảy thai. Hụt hẫng và xa xót. Mọi thứ lại quay về xuất phát điểm ban đầu, thậm chí còn tệ hơn. Chị nén lòng gầy dựng lại. Chị thậm chí còn làm những bài thơ gửi riêng cho anh, nấu những bữa cơm chiều ấm áp sau buổi tan tầm, nhất là những ngày Sài Gòn mưa tầm tã.
Mọi chuyện chắc sẽ ổn, chị nghĩ thế, nếu không có cái ngày chị thông báo với anh chị mang bầu lần nữa. Anh không thấy vui mà chỉ hoảng hốt. Đêm đó, anh thú nhận đã quay lại với người cũ từ lâu, hai người cũng đã có với nhau một đứa con gái nhỏ.
Chị bàng hoàng. Không chịu được sự thật này, chị quyết làm lớn mọi chuyện. Chị nói trong nước mắt khi nhớ lại quãng thời gian đó, rằng chị đã trải qua những cảm xúc khủng khiếp nhất, giống như đi trong một cơn bão biển dữ tợn mà không biết lúc nào kết thúc.
Nhiều người lúc ấy đã khuyên chị b.ỏ chồn.g, bỏ luôn giống nòi của hắn trong bụng chị. Nhưng với bản năng của một người mẹ, chị không làm thế. Còn với anh, chị cũng không từ bỏ. Chị tin đó là lúc anh lạc đường. Cố tin anh yếu lòng chứ không phải vì hết yêu chị.
Video đang HOT
Anh buộc phải chọn. Và rồi, anh chọn chị và đứa con đang lớn dần. Còn người tình cũ và cô con gái nhỏ kia, chị đồng ý cho anh chu cấp tiề.n hàng tháng và cam kết không qua lại gì về tình cảm.
Những ngày tươi đẹp tưởng như đã đến thật gần. Chị hạ sinh đứa con trai bụ bẫm giống y chang anh. Anh cũng đi về đúng giờ, chăm sóc gia đình trong vai một ông chồng, một người cha “ngoan”.
Thế nhưng, khoảng cách và vết thương về những ngày cũ giữa hai vợ chồng trẻ ngày một lớn dần. Khi niềm tin đã một lần mất, chị trở nên hoảng loạn và nhiều khi không còn kiểm soát được bản thân nếu có một lúc nào đó điện thoại anh tắt máy, một buổi chiều gặp bạn bè và anh về trễ.
Vậy là, thay vì như lời chị nói là tha thứ và bỏ qua tất cả thì hiện tại là những ngày dằn vặt. Lúc bực bội, chị dễ giận cá ché.m thớt, bóng gió xa gần. Chị điên cuồng kiểm soát anh hết mức có thể. Mọi thứ phải cho chị biết, đi đâu, làm gì, mật mã facebook, email…
Tối đến, sau khi cơm nước xong xuôi, thế nào cũng phải có màn kiểm duyệt điện thoại, các cuộc gọi và tin nhắn mỗi ngày.
Anh im lặng làm theo vì lỗi là ở anh, khởi nguồn từ anh. Nhưng im lặng không có nghĩa là chấp nhận. Sự phản kháng của anh là những đêm bỏ mặc chị với con trong phòng, là sự lạnh lùng khi chị nói lời yêu thương, là những miễn cưỡng trong cuộc sống đời thường…
Nhiều người thấy vậy, nghe vậy khuyên chị bỏ anh nhưng chị nhất quyết “bám trụ”. Tình yêu giờ biến thành thù hận. Chị hận cái người đã đưa chị vào cảnh dở dang nên nhất định anh cũng phải dang dở. Nghĩa là ở bên nhau không ai hạnh phúc thì chị thà như vậy còn hơn nhìn thấy anh toại nguyện.
Cuộc chiến của chị còn dài. Thế nhưng, ngay từ đầu, ở một thế trận có lợi cho mình, việc chọn và níu giữ anh đã khiến chị trở thành người thua cuộc. Có người nói rằng, tình yêu cũng giống như khi cầm một nắm cát trong tay. Càng bóp chặt, cát càng rơi ra cho đến khi chẳng còn gì.
Theo Afamily
Cô con dâu hiền lành bắt con riêng của chồng về nhà ngoại và sự thật khiến tôi sốc nặng
'Ngày vợ nó mất, nó khóc vật vã còn tôi không thể kìm nén được nước mắt thương cảm cho hai người phụ nữ đã chế.t trẻ để cho bố con tôi được sống'.
Vợ mất từ khi con trai tôi chào đời, thương con tôi ở vậy, gà trống nuôi con không muốn lấy vợ khác vì sợ cảnh dì ghẻ con chồng. Vừa làm bố vừa làm mẹ tôi cần mẫn kiế.m tiề.n nuôi con, đúng là có rơi vào hoàn cảnh này tôi mới thấu hiểu nỗi khổ của những bà mẹ Việt Nam quả là kiên cường, sẵn sàng ở vậy nuôi nhiều người con, còn tôi chỉ có 1 đứa thôi mà đã cực đến mức nào.
Nhưng dù vất vả đến mấy tôi cũng chịu được, đứa con cứ dần lớn lên ngoan ngoãn học giỏi bên cạnh tình thương và sự bao bọc vô bờ bến của cha. Ngày con lấy vợ cũng là ngày tôi hạnh phúc nhất kể từ lúc vợ tôi mất đến giờ. Vậy là tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ rồi không còn gì phải áy náy với người vợ đã khuất nữa, con tôi đã có đôi có cặp, có lẽ tôi cũng phải tìm cho mình một tổ ấm để sau này về già có chỗ nương tựa.
Ngày con lấy vợ cũng là ngày tôi hạnh phúc nhất kể từ lúc vợ tôi mất đến giờ (Ảnh minh họa)
Được cái hai vợ chồng con tôi cũng rất ủng hộ chuyện tôi đi bước nữa, tôi chỉ cần tìm người phụ nữ hợp với mình nữa là mọi thứ sẽ xong. Đúng lúc tôi định rời khỏi ngôi nhà của mình để đến nhà người bạn gái tôi yêu nhường cho vợ chồng con trai dinh cơ này thì sự việc kinh khủng xảy ra với gia đình tôi. Con dâu tôi còn trẻ đã mắc bệnh ung thư phổi và cái chế.t cứ từ từ đến với nó khiến tôi không còn tâm trạng đi bước nữa. Thương thằng con trai lại giống bố nó, ngày vợ nó mất nó khóc vật vã còn tôi không thể kìm nén được nước mắt thương cảm cho hai người phụ nữ đã chế.t trẻ để cho bố con tôi được sống, đúng là cuộc sống thật bất công tại sao những người thân của tôi lại ra đi nhanh vậy chứ.
Thế là trong nhà chỉ có 3 người đàn ông có đủ 3 thế hệ, ông chăm cháu bố chăm con, mỗi bữa cơm ba bố con nhìn nhau chẳng ai nói gì, một không khí u sầu buồn bã cứ bao phủ gia đình tôi từ ngày này sang tháng khác. Chỉ đến khi con trai yêu người con gái khác thì gia đình tôi như có một luồng không khí mát mẻ trong lành thổi vào. Thế rồi chúng cưới nhau, tôi cũng tổ chức một đám cưới đơn giản cho vợ chồng chúng để báo cáo với họ hàng hai bên.
Vợ thằng con trai của tôi cũng hiền lành chăm chỉ, con dâu rất yêu con của chồng mỗi lần nhìn nó chăm bẵm hay mua những món quà đắt tiề.n cho cháu mà tôi thấy toại nguyện, vì cuối cùng con trai tôi cũng tìm được người bạn đời để tin tưởng gửi gắm con vào đó.
Chẳng hiểu sao chúng lấy nhau đã 2 năm rồi mà không có con, nhiều lần tôi giục vợ chồng nó sinh cho tôi đứa cháu nhưng chẳng hiểu sao con trai tôi thì cứ ậm ừ còn con dâu chỉ cười và nói "bố cứ từ từ rồi sẽ có cháu".
(Ảnh minh họa).
Cứ ngỡ vợ chồng chúng hạnh phúc rồi đùng một cái con dâu bế cháu của tôi về nhà đẻ ở đấy đến 3 ngày chẳng chịu về. Sốt ruột tôi giục con trai tôi sang đón xem tình hình cháu thế nào. Con trai tôi đến thì con dâu bảo thằng bé thích chơi với mấy đứa nhỏ nên chưa muốn về, thương con nên con trai tôi lại để con cho vợ chăm sóc. Nhưng những cuộc gọi điện thoại cứ dày lên, thời gian con dâu ở ngoại đã 1 tháng trời cũng chưa muốn về, vậy là cớ tại sao.
Tôi bắt đầu nghi ngờ về hạnh phúc của hai đứa con mình, liệu bên trong đó chúng còn giấu điều gì mà mình không biết đây. Tôi buồn rầu gọi con trai đến nói chuyện nghiêm túc như hai người đàn ông:
- Hãy nói thật đi, vợ chồng con có chuyện gì giấu bố phải không? Hãy nói tất cả đi, cháu nó đi lâu bố suốt ruột quá rồi, bố không thể v.ô duyê.n vô cớ đến nhà thông gia để giành cháu trong khi con dâu đang là mẹ nó và mẹ con nó rất quý nhau.
- Bố ơi con khổ lắm, từ khi lấy vợ về cô ấy chỉ chiều chuộng con đúng một lần rồi những lần sau toàn lẩn tránh thôi khiến con càng ngày càng gầy còm xanh xao. Nhiều lần con cũng dẫn vợ đi khám bệnh hay đến chữa trị tâm lí nhưng sau những lần đó chẳng có hiệu quả gì, bác sĩ kết luận là bệnh lãnh cảm. Vài lần con muốn bỏ cô ấy nhưng cứ nhìn thấy vợ yêu thương con trai hết mực đến người mẹ đẻ ra chưa chắc đã được như vậy nên con không đành lòng chia tay. Bởi biết đâu lấy người khác về liệu con trai mình có được hạnh phúc như thế không, với lại người đàn ông mà hai đời vợ đều lỡ dở như con thì lấy người thứ ba liệu có hạnh phúc hơn không. Chính vì nghĩ vậy mà con vẫn ngậm cay đắng mỗi ngày để chung sống với cô ấy. Nhưng chẳng hiểu sao gần đây vợ con lại muốn ở bên cạnh đứ.a tr.ẻ nhiều hơn bên chồng nên cô ấy muốn đưa đứ.a b.é về bên ngoại ở.
- Bố đã hiểu rồi, cô ấy không thể có con nên muốn chiếm đoạt đứ.a b.é bằng cách đối xử tốt với nó, mang nó về bên ngoại sống vui vẻ hạnh phúc. Nó vốn ham chơi ham ăn mà nhanh quên đi bố và ông đang đợi. Nhìn con dâu hiền lành thế mà mưu mô quá nhỉ.
Sau khi biết toàn bộ sự việc tôi phóng xe như bay đến nhà ông thông gia, chỉ một tháng thôi mà cháu tôi đã nhanh chóng quên ông nội rồi, nó đang chơi với bọn trẻ trong sân nhìn thấy tôi nó chạy nhanh vào nhà như sợ điều gì đó. Trong nhà trước mặt thông gia và con dâu tôi bế phốc cháu tôi về, ném lại ánh mắt giận dữ mà không thốt lên được lời nào. Con dâu vội vã kéo gấu áo tôi lại mà quỳ xuống va.n xi.n:
- Bố ơi con với đứ.a tr.ẻ như là mẹ con của nhau, suốt mấy năm một tay con chăm sóc nuôi nấng nó sao bố lỡ chia rẽ tình mẹ con con vậy?
Nghe mẹ khóc lóc cháu tôi đấ.m ông thùm thụp đòi mẹ, bị thằng bé cắn đau quá tôi đẩy con dâu ra và quát ầm lên:
- Tưởng mày là con dâu tốt ai ngờ mày chăm sóc dạy bảo cháu tao là có mục đích cả, mày đừng hòng chia rẽ được ông cháu tao, hãy buông ra không tao không nương tay đâu.
Nhìn bố chồng và con dâu cãi nhau inh ỏi, ông bà thông gia đứng như phỗng chẳng biết đứng về phía nào, đứng về phía con gái thì sai, đứng về phía ông cháu là gây cho con gái đa.u đớ.n. Nhưng ông thông gia vững vàng hơn cuối cùng cũng lên tiếng:
- Con hãy buông ông cháu ra, nếu con thực sự yêu đứ.a tr.ẻ thì hãy về sống cùng gia đình chồng, mà chồng con có đán.h đậ.p con đâu mà tự nhiên tự lành có ý nghĩ chiếm đoạt đứ.a tr.ẻ làm của riêng. Tôi thành thật xin lỗi ông thông gia, con dại cái mang, vì vợ chồng tôi nuông chiều quá nên con tôi không biết cách ứng xử khiến ông phải đến tận đây để đòi cháu. Vì đứ.a tr.ẻ, người lớn chúng ta hãy rộng lượng tạo điều kiện cho mẹ con nó được gần nhau, nếu có chuyện này xảy ra lần nữa vợ chồng tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Nghe ông thông gia nói cũng có lí, với lại con trai tôi cũng chẳng muốn đi bước nữa, nhìn ánh mắt cầu khẩn biết lỗi của con dâu tôi dần nguôi ngoai mà buông đứa cháu đang khóc đòi mẹ xuống:
- Ông bà thông gia nói cũng có lí, gia đình tôi cũng có nhiều phiền muộn biết đâu cô con dâu này mới yên ổn ở nhà tôi được, hi vọng hai mẹ con sẽ mãi mãi ở bên nhau, thôi con hãy về nhà đi.
Cầm tay con dâu mà tôi rơm rớm nước mắt chẳng biết buồn hay vui nữa, chỉ biết trong lòng tôi bớt sự giận dữ trống trải chỉ mong ngày mai mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.
Theo GĐVN
Vợ mới vì cứu con riêng của mình mà tàn phế - Xin lỗi, cho hỏi anh có phải chồng của chị Hà không? - Vâng, tôi chính là chồng của Hà đây. Xin hỏi người đầu dây bên kia là ai thế? - À, tôi là y tá của bệnh viện K. Vợ và con trai anh bị ta.i nạ.n xe hơi được đưa đến đây cấp cứu. Tôi thấy điện thoại của...