Chồng có con riêng với bồ, tôi phải làm sao
Anh về nhà quỳ dưới chân tôi và xin tha thứ. Lòng tôi đau như cắt, việc anh ngoại tình đã là quá mức chịu đựng của tôi, giờ còn cả đứa trẻ, tôi biết phải làm sao?
ảnh minh họa
Tôi và anh cùng học một trường cao đẳng tại Hà nội, năm cuối cùng của thời sinh viên chúng tôi yêu nhau, sau gần 2 năm đi đến hôn nhân. Chồng là người đàn ông yêu thương vợ con và rất biết chăm lo cho gia đình. Chúng tôi có một con gái xinh xắn.
Cuộc sống rất hạnh phúc mặc dù vẫn khó khăn vất vả vì hai vợ chồng vừa đi làm vừa đi học. Sau 10 năm cuộc sống khá ổn định, qua một lần khám sức khỏe tôi phát hiện mình mắc bệnh, bác sĩ khuyên không nên sinh thêm con. Tôi rất buồn nhưng chồng luôn bên cạnh an ủi động viên. Trong thời gian nằm viện, anh chăm sóc cho tôi từ bữa ăn giấc ngủ, anh vất vả chạy đi chạy lại lo lắng trong suốt thời gian tôi bị ốm. Tôi cố gắng vượt qua được những lúc tưởng chừng cái chết kề bên, thầm cảm ơn anh, người đàn ông của đời tôi. Tôi ý thức mình phải giữ gìn sức khỏe thật tốt để anh và con không vất vả.
Gần đây, anh hay hỏi vu vơ là nếu anhsay nắng thì tôi sẽ xử lý như thế nào. Tôi trả lời là tùy mức độ sẽ có cách xử lý khác nhau, nếu quá mức chịu đựng thì chấm dứt và tôi sẽ ra đi một cách nhẹ nhàng. Đúng là anh say nắng thật.
Trong một lần cãi nhau vì những chuyện không đâu, anh bỏ nhà đi. Tôi đã dẹp bỏ cái tôi để nhắn tin xin lỗi nhưng anh không trả lời, cũng không nghe điện thoại. Sau đêm đó, người đàn bà cùng anh đã mang thai và khẳng định là con của chồng tôi vì đã lâu cô ta không quan hệ với chồng. Cô ta là bạn học của anh, có chồng con nhưng không yêu chồng, chỉ yêu anh. Tôi đau đớn vì đã đặt niềm tin rất lớn vào chồng. Tôi đã tính đến chuyện hai vợ chồng không hợp sẽ chia tay như thế nào, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ bị chồng phản bội.
Video đang HOT
Biết tin, anh về ôm mẹ con tôi khóc, xin lỗi và nói anh đã làm nên lỗi lầm rất lớn. Anh chửi mình là thằng tồi và không đáng được tha thứ. Anh nói tôi vẫn mãi là người anh yêu. Bây giờ quyết định thế nào là do tôi, lời nói của tôi là mệnh lệnh đối với anh. Anh xin cho anh thời gian một năm để xem đứa bé trong bụng cô kia có phải con anh không rồi tôi hãy định đoạt.
Tôi khóc và đau khổ rất nhiều, suy nghĩ rồi quyết định tha thứ cho anh với điều kiện anh phải chấm dứt hoàn toàn với cô gái kia. Tôi cứ nghĩ mọi chuyện đã giải quyết được, không ngờ cô kia lại đòi danh phận. Dù biết chuyện như thế nhưng đối với cô ta tôi im lặng. Lúc đầu cô ta nhắn tin xin lỗi và cảm ơn vì đã chấp nhận đứa con, ngay sau đó cô ta lại đòi hỏi nhiều cái khác và gây khó khăn cho chúng tôi, thậm chí không cho chồng tôi gặp con. Có những hôm tôi nhận được nhiều tin nhắn với những từ xúc phạm, thậm chí chửi bới rất vô học.
Còn về phần chồng tôi, anh vẫn chăm lo cho gia đình, giúp tôi trong việc chăm sóc nhà cửa con cái như thường lệ. Mặc dù vậy trong lòng tôi vẫn nặng trĩu, bị ám ảnh những chuyện đã qua, tôi gặm nhấm nỗi buồn một mình. Nhiều khi cứ suy nghĩ không biết mình phải làm gì để thoát khỏi những ám ảnh bị lừa dối. Tôi phải làm sao khi chồng và cô ta vẫn làm việc cùng công ty.
Theo Phunutoday
Tình... chắp nối
Cưới nhau ở tuổi bốn mươi, tất nhiên sẽ không còn yêu thương trong trắng dành cho nhau, bao mối quan hệ bên nội, bên ngoại, vợ trước, chồng cũ, con riêng... đã chia tam xẻ tứ bao cảm xúc của người ta rồi.
Bữa dự đám cưới con của Sang, Thành cũng có mặt dù anh đi làm xa nhà đến bốn trăm cây số. Chúng tôi là bộ ba thân thiết từ thời cấp 3, cho đến giờ, sau hơn 20 năm vẫn chơi chung nhau như thuở nào. Nhìn vẻ mặt già hơn tuổi kèm những nếp nhăn quá nhiều trên mặt Thành, tôi không nén được tò mò, bởi trước giờ anh vốn là một cây hài hước:
- Không êm bà ạ!
- Vợ mới cưới, nhà có sẵn, con khỏi sinh, không cần làm lụng từ đầu. Sao không êm hả ông?
- Đó đó... phải chi từ đầu, sẽ êm hơn những cái sẵn có.
Ảnh minh họa
Vợ mới cưới nhưng là... cưới tập hai. Một cuộc tình chắp nối bởi vợ Thành cũng từng có chồng. Cưới nhau ở tuổi bốn mươi, người ta tất nhiên sẽ không còn yêu thương trong trắng dành cho nhau, bao mối quan hệ bên nội, bên ngoại, vợ trước, chồng cũ, con riêng... đã chia tam sẻ tứ bao cảm xúc của người ta rồi.
Huống chi Thành phải mang con riêng của vợ sau về sống chung nhà, khi con ruột của mình thì sống với mẹ nó. Không may, vợ sau Thành không khéo tay bằng vợ trước, nấu nướng dở, chăm sóc nhà cửa cũng xuề xòa. Nhưng tay năm tay mười vun vén tiền bạc của chồng thì "số dzách". Chị luôn viện lý do con bệnh, đám tiệc, biếu xén cha mẹ chồng, học hành của con, quà cáp cho anh em họ nhà chồng... để vòi tiền của Thành. Mà thật ra, chẳng có quà cáp biếu xén gì cả, chỉ là để dành riêng vì sợ chồng "chia về lối cũ". Ngay cả hàng năm giỗ ba Thành, mà vợ cũng rất kiệm tiền đóng góp.
Thẻ ngân hàng của Thành, vợ giữ nên những khoản cho con riêng của mình, Thành "kiếm ngoài" đâu đó. Tháng kiếm được nhiều, tháng không nhưng cái ăn cái học thì không thể chờ khi có tiền được. Vậy là các con Thành gọi điện "xin", mỗi lần có điện thoại như thế là mặt vợ Thành xưng lên như ong đốt.
Chị lý giải, chẳng phải chị gian dối, nhưng sống trong cuộc tình chắp nối là phải "thủ", chứ sống hết mình như vợ trước của Thành, để rồi tới lúc ra đi vẫn là tay trắng hay sao?
Thành chua chát bảo, đã ngoài bốn mươi, đã hai lần chồng vợ, ai có nghĩ là sẽ chia tay mà sao cô ấy "thủ thân" dữ quá. Cô ấy làm Thành mất cả cảm xúc vợ chồng và bỗng dưng thấy... thương vợ cũ vô cùng. Hồi đó, vợ một mực xây đắp gia đình, làm được đồng nào đều cùng Thành mua sắm vật dụng gia đình, thay từng viên gạch, từng mét giấy dán tường... chứ có bao giờ biết đến chữ "thủ" là gì đâu.
Cuộc tình chắp nối như rổ rá cáp lại
- Nhưng bà ạ...- Thành nhìn tôi mắt ngân ngấn nước - có phải yêu thương nhiều nên người ta hận lắm không? Tôi lỡ lầm có một lần trong cơn say mà cô ấy nhất quyết chia tay, còn không lấy một món gì trong căn nhà "dơ bẩn" đó nữa.
Tôi chỉ biết nắm bàn tay của Thành, bàn tay thon dài của hai mươi năm trước với ngón đàn ghi-ta điêu luyện nay đã chai sần và nổi gân từng cụm. Thành bảo, phải làm thêm giờ ở cửa hàng xe máy nên bao ốc vít, cờ lê, chìa khóa... đã làm cho đôi tay gân guốc thế.
An ủi Thành rằng đời hãy còn dài, cứ làm việc hết sức có thể thì mọi chuyện sẽ khá hơn. Tôi thấy bạn gật gù mà đôi mắt vẫn còn đỏ quạch.
Theo Báo Phụ Nữ
Đàn bà một đời chồng: Sợ lắm hai tiếng hôn nhân Chị ly hôn tính ra cũng được năm năm rồi. Ngày chị bước chân khỏi nhà chồng chỉ có hai bàn tay trắng. Ở cái tuổi ba lăm, chị trẻ lắm đẹp lắm. ảnh minh họa Những nỗi buồn chị từng trải qua càng làm cho chị mặn mà. Chị ly hôn, chưa có con nên vẫn có rất nhiều người đàn ông...