Chồng cờ bạc rồi rượu chè, tôi có nên hàn gắn?
Mọi người nói anh mê cờ bạc thì sẽ không bao giờ sửa đổi; còn tôi sợ cảnh nợ nần lắm rồi.
(Ảnh minh hoạ).
Tôi lấy chồng khi chưa tròn 18, lớn lên trong gia đình không có cha, lấy chồng để mẹ tôi được yên tâm vì bà biết không sống lâu để lo cho 2 con, tôi và anh trai. Mẹ tôi mất đã được 22 năm rồi. Tôi lấy chồng và sau đó làm mẹ luôn. Cuộc sống vô cùng khó khăn nhưng tôi vượt qua tất cả. Hiện nay tôi đã có 2 cháu gái, lớn 27 và nhỏ 16 tuổi. Chồng tôi lúc trước là công nhân viên chức, sau bị tinh giảm biên chế, ra ngoài làm xây dựng. Tôi làm trong ngành may mặc, cuộc sống nói chung rất yên ấm vì vợ chồng rất chí thú làm ăn. Có nhà riêng, xe cộ và đủ ăn không thiếu thốn chạy ăn từng bữa, có tiếng là gia đình hạnh phúc. Tận trong tâm khảm tôi vẫn thấy thiếu thốn điều gì đó rất vô hình.
Cách đây 4 năm, chồng tôi vì theo bạn bè xấu rủ rê mà sa vào đề đóm. Anh đã gây nên món nợ vài trăm triệu. Tôi rất giận và buồn, định bụng sẽ không sống với anh nữa nhưng vì con năn nỉ nói rằng ba xưa giờ lo làm ăn nay mới phạm sai lầm lần đầu, hãy cho ba cơ hội. Anh cũng hứa với tôi sẽ bỏ, không bao giờ phạm lỗi để vợ con phải buồn. Tôi vì thế đã bỏ qua cho anh nhưng anh không giữ lời. Đúng một năm sau anh lại gây nợ tiếp, anh nói vì cho bạn mượn tiền và bạn bị vỡ nợ đã trốn đi, tiền đó là tiền từ những công trình anh làm xoay vòng. Không có tiền anh tìm đến bài bạc mong trúng, có tiền trả nợ, trang trải, cố giấu không cho tôi biết. Chơi thua anh lại mượn tiền lãi và cuối cùng là nợ trên tỷ.
Khi biết, tôi gần như không thở nổi, mọi thứ sụp đổ. Tôi không thể tha thứ cho anh, định sẽ ly dị, bán nhà chia tài sản. Anh gần như người sắp chết khi nhận tờ đơn ly hôn. Anh viết thư định đi đâu, làm gì, như trăn trối, tôi đọc và sợ hãi. Ba má chồng đã khóc và năn nỉ tôi. Chị em trong công ty cũng khuyên nếu tôi làm quá anh nghĩ quẩn làm liều thì tôi sẽ ân hận cả đời, con người còn mới quan trọng. Thời gian đó với tôi thật tồi tệ, tôi đã cố gắng vay mượn, cầm cố căn nhà để trả nợ. Cũng may mắn có bạn giúp đỡ tôi ra nước ngoài lao động mới mong trả hết nợ. Tôi làm đám cưới cho con gái xong mới yên tâm đi làm. Tôi ra nước ngoài lao động nay được hơn 2 năm. Bản thân là người hay cười và sống cũng được lòng mọi người, đôi khi tôi nghĩ sao số của mình khổ quá. Tôi có làm gì sai, có hại ai bao giờ đâu. Đêm về ở xứ người lạnh lẽo, cô đơn, nhớ con, nhớ người thân, nhớ nhà nhớ bạn, đi làm đủ 7 ngày trong tuần, nhiều khi tôi lại nghĩ tiêu cực.
Tôi nghĩ đến một bờ vai vô hình nào đó, nghĩ đến một người đàn ông, nếu có chắc tôi sẽ dễ dàng ngã vào vòng tay ấy. Nhưng rồi những tin nhắn, cuộc điện thoại nhớ thương của chồng gửi đến tôi lại chạnh lòng, dù giờ trên mặt pháp lý tôi là người độc thân. Tôi có thể lo cho con gái nhỏ của mình tương lai tươi sáng phía trước, còn đứa lớn đã yên bề và rất hạnh phúc. Tôi phải làm gì để được hạnh phúc khi đã quá nửa đời người vất vả?
Video đang HOT
Mọi người nói anh mê cờ bạc sẽ không bao giờ sửa đổi, đã qua 2 lần tất sẽ có lần sau. Tôi sợ lắm rồi cảnh nợ nần. Nhưng thời gian qua anh sửa đổi không thấy gì nữa, chỉ có nhậu nhiều hơn, khi tôi trách thì nói là nhớ tôi mới nhậu, không nhậu không ngủ được. Tôi rất thông cảm và hiểu chuyện, anh là người chồng người cha tốt, thương yêu vợ con, hay giúp đỡ mọi người, là người con hiểu thảo. Có điều sao anh lại nỡ làm mọi sự đến nước tôi vì anh phải bôn ba xứ người. Trong khi chỉ có việc đừng nhậu nữa, vì sức khỏe và anh biết tôi rất ghét nhậu, vậy mà anh cũng không làm được để tôi vui, không có nghi lực từ bỏ thói hư tật xấu, cứ biện hộ nhiều thứ cho tôi thông cảm. Tôi cảm thấy chán nản vô cùng. Có nên tìm cho mình một hướng đi mới hay không? Tôi cố gắng ngắn gọn nhưng muốn mọi người hiểu để cho lời khuyên. Rất cảm ơn đã đọc hết câu chuyện của tôi. Mong được hồi đáp của mọi người.
Theo VNE
Lấy vợ hay rước nợ?
Tôi năm nay 28 tuổi, mồ côi cha từ nhỏ, gia đình một mẹ một con, kinh tế ở hạng trung bình. Mẹ tôi là người phụ nữ mẫu mực. Cuộc đời bà chỉ có một ước nguyện là nuôi tôi lớn khôn, có công ăn việc làm ổn định và cưới một cô vợ hiền ngoan biết thu vén cho gia đình.
ảnh minh họa
Tôi tự biết mình chẳng có gì đáng tự hào ngoài một dáng hình như người mẫu và gương mặt điển trai như tài tử Hồng Kông. Có lẽ đó cũng chính là lý do dù tôi không có nhiều tiền nhưng vẫn có nhiều cô gái một lòng "xin chết". Bạn gái hiện tại của tôi có lẽ cũng phải lòng tôi vì lẽ đó.
H. là con nhà giàu, là một tiểu thư chính hiệu. Chính cô ấy là người chủ động "cua" tôi trước. Nhìn cái vẻ tiểu thư cảnh vẻ của H, tôi biết yêu đương thì được chứ đó không phải là mẫu người mà tôi muốn lấy làm vợ. Nhưng thôi đó là chuyện tính sau, giờ còn trẻ thì cứ yêu đi đã. Tôi biết H. đến với tôi chắc cũng chỉ vì mê trai đẹp chứ không có ý định tiến xa gì. Nếu cô ấy đã thoải mái như vậy thì tôi nghĩ mình là đàn ông có mất mát gì đâu mà sợ.
Mọi chuyện chỉ trở nên nghiêm trọng khi H. dính bầu và cô ấy kiên quyết đòi tôi phải có trách nhiệm. Tôi không yêu H. nhiều đến độ muốn cưới nhưng trong tình cảnh hiện tại có lẽ không có lựa chọn nào tốt hơn. Tôi cũng có tình cảm với H., đứa trẻ trong bụng H. là con tôi và tôi thực lòng không muốn chối bỏ điều đó. Vợ chồng có lẽ đúng là duyên phận.
H. nói với tôi rằng H. yêu tôi và cô ấy cố tình để có thai vì cô ấy hiểu bố mẹ mình, nếu không có sự cố này, còn lâu tôi mới có cửa làm rể của họ. Tôi biết là H. nói không sai.
Lần đầu tiên ra mắt nhà H. tôi được bố mẹ H. tiếp đãi tử tế. Họ nói họ đã coi tôi như con cái trong nhà rồi, và trước khi tiến hành chuyện cưới xin họ muốn trao đổi với tôi vài chuyện. Nội dung cuộc trao đổi của mẹ H. với tôi, tôi xin gạch đầu dòng cho mọi người dễ hiểu như thế này:
- H. là "lá ngọc cành vàng" từ nhỏ đã được cưng như hoa như trứng. Vậy nên sau khi lấy chồng, vì nhà tôi không có giúp việc nên họ sẽ thuê một người giúp việc đến nhà tôi để H. không phải bận bịu lo toan chuyện cửa nhà cơm nước vì cô ấy không quen làm và cũng không biết làm.
- Sau cưới bố mẹ H. sẽ cho chúng tôi một căn hộ nhưng căn hộ ấy đứng tên mẹ H. Họ muốn chúng tôi ra ở riêng vì sợ va chạm chuyện mẹ chồng nàng dâu. Như thế vừa tốt cho mẹ tôi, cho H. mà tôi cũng không phải làm người thứ ba khó xử. Nếu mẹ tôi không muốn sống một mình thì có thể đến ở chung trong căn hộ đó. ( tôi nghĩ ý của họ là thà mẹ chồng đến ở nhà con dâu chứ không để con dâu ở nhà mẹ chồng)
- H. là con gái độc nhất của họ, tương lai cơ nghiệp của gia đình sẽ do H. quản lý, vậy nên tôi cần chuẩn bị tinh thần, từ bỏ việc làm một công chức quèn, học hỏi trau dồi thêm kiến thức về kinh doanh để sau này hỗ trợ cho vợ.
- Tất cả các điều kiện trên đều có lợi cho tôi vậy nên họ mong tôi trả lời sớm. Nếu tôi không đồng ý thì con họ họ lo, cháu họ họ nuôi.
Nói thật, ra mắt nhà vợ tương lai mà tôi cảm giác như đang tham gia một "cuộc phán xử" mà bố mẹ H. là ông trùm, còn tôi là người bị phán xử vậy.
Tôi dĩ nhiên thừa tự trọng và cả tự ái để cảm thấy bất bình trước việc gia đình nhà H. thẳng thắn "đánh phủ đầu" vì coi thường tôi. Tôi biết mình nghèo, và tôi yêu H. cũng không phải vì tham vọng làm rể nhà giàu, vậy thì tôi chẳng việc gì phải cam chịu cảnh con chuột bị nhốt trong hũ gạo.
Hôm đó tôi muốn nói nhiều hơn những gì tôi nghĩ, nhưng vì không muốn buổi gặp gỡ đầu tiên trở thành một cuộc cãi cọ đôi co nên tôi bảo tôi sẽ suy nghĩ và ra về.
Tôi nói với mẹ tôi rằng: "Con sẽ không đồng ý bất cứ điều kiện nào của gia đình nhà họ cả. Cưới hay không tùy họ chọn". Thế nhưng mẹ tôi, một người phụ nữ cả đời một mình nuôi con, bà hiểu tôi đã thiệt thòi như thế nào khi không có cha bên cạnh. Bà không muốn cháu của bà cũng chịu cảnh như vậy.
Mẹ nói với tôi: "Cha mẹ nào cũng thương con, quá quắt cũng chỉ vì thương con. Họ sợ con mình khổ nên mới rào trước đón sau như vậy. Một cái gật đầu cho họ yên tâm cũng không quá khó. Khi nó là vợ của con rồi, chẳng ai có thể can thiệp sâu vào gia đình con được. Đừng vì tự ái mà để con mình phải chịu thiệt thòi. Khi đã làm vợ làm mẹ rồi, nếu thương chồng thương con cái H. sẽ tự khắc biết điều chỉnh cách sống của mình cho phù hợp với nhà chồng. Còn nếu con cố gắng hết mình mà hôn nhân không thể êm đẹp thì lúc đó mẹ tùy con".
Là đàn ông, tôi muốn mình là người sống có trách nhiệm. Nhưng xem cái cách họ đối xử với tôi, tôi chỉ muốn nói thẳng với họ rằng "tôi muốn lấy con gái họ chẳng qua vì cô ấy đang mang đứa con của tôi mà thôi. Nếu họ cảm thấy con gái mình lấy tôi là một điều quá thiệt thòi thì họ cứ việc giữ con gái họ mà nâng niu".
Quả thật tôi có những dự cảm rất xấu về cuộc hôn nhân này, vì chẳng biết chắc mình sẽ lấy vợ hay rước nợ về nhà nữa. Tôi thực sự không biết mình nên đồng ý với yêu cầu của họ rồi cưới nhau xong hạ hồi phân giải như mẹ tôi nói, hay là quyết liệt tỏ rõ quan điểm của mình ngay từ đầu rồi ra trăng ra sao gì thì ra?
Theo Dân Trí
Đay nghiến để chồng sửa đổi thì hôn nhân càng rơi vào bế tắc Mặc cho bạn bè ngăn rản vì hai đứa quá khắc khẩu, khó sống với nhau nhưng Hương vẫn nhất định lấy Long. Thế nhưng chỉ sau 2 năm cuộc sống hôn nhân đã ngột ngạt, căng thẳng. Kỉ niệm 8 năm ngày ra trường chúng tôi mới có dịp gặp lại nhau, hơn 20 đứa túm 5 tụm ba kể cho nhau...