Chồng chử.i tôi ngu si đần độn
Chỉ vì cái chuyện, có gì ngon tôi cũng mang sang nhà hàng xóm cho mà không biết giữ lại.
Tuy nhiên, đó chỉ là một chuyện thiết yếu khiến vợ chồng tôi mâu thuẫn. Nhưng phải nói, gia đình tôi ra nông nỗi này cũng là vì, chúng tôi đã có những cãi vã, xích mích, khó chịu với nhau từ lâu.
Nhà chồng tôi vốn là gia đình gia giáo, nên khi lấy anh, tôi chưa bao giờ dám nghĩ, người đàn ông được lớn lên trong môi trường đầy giáo dục và tính nhân văn như vậy lại có thái độ kém cỏi như thế. Anh buông những lời xúc phạm tôi, nói tôi là hạng đàn bà kém cỏi, ngu xuẩn. Tôi thật lòng không còn muốn nghe những lời nói đó từ chồng tôi nữa. Tôi thân làm con dâu cũng không muốn vợ chồng to tiếng, vì sợ bố mẹ nghe thấy lại không hài lòng. Vì trong nhà chồng, trừ chồng tôi ra thì ai cũng đối x.ử t.ử tế với tôi, nhẹ nhàng. Đặc biệt là bố chồng, lúc nào ông cũng nhẹ nhàng, cư xử rất đúng mực, không chỉ với tôi mà với cả nhà. Ông là người học cao nên rất nghiêm khắc trong khoản dạy con. Chỉ là chồng tôi che đậy quá tốt, nên dù nếu có chử.i tôi rồi thì trước mặt bố mẹ anh, anh vẫn niềm nở, vui vẻ với tôi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng sau đó khi lên phòng, anh có thể tát tôi không thương tiếc.
Cũng chẳng có chuyện gì. Chỉ là, tôi hay sang nhà mấy chị hàng xóm chơi. Chỉ bởi khi lấy chồng, về nhà chồng lạ lẫm nên muốn có người này người kia trò chuyện. Thế mà chồng tôi biết chuyện bảo: “Mấy bà ấy đàn bà lắm mồm, cô sang đó làm gì rồi đưa chuyện nhà tôi ra ngoài à. Nhà này không có cái kiểu ngồi lê đôi mách. Cô đừng có mà chỉ nghĩ chuyện đi chơi, bà tám. Tôi chúa ghét mấy bà đàn bà như thế”.
Chồng như anh thì chồng làm gì, đàn ông như anh thì đàn ông làm gì. Thà rằng tôi cứ làm đàn bà suốt đời còn hơn… (ảnh minh họa)
Nghe chồng nói, tôi lúc đầu hơi bất ngờ. Vì tôi nào có nói chuyện gì với mấy chị ta. Nhưng chắc, có ai đó cố tình bêu xấu tôi, đồn chuyện này ra ngoài nên làm cho chồng tôi khó chịu. Rồi tôi cũng hạn chế sang hàng xóm. Nhưng hôm nào, nhà có cỗ bàn, có đồ ăn thừa cũng ngon ngon hay hoa quả cúng bái, tôi lại mang sang cho nhà 1-2 chị tôi thân. Tôi nghĩ, tình làng nghĩa xóm làm như vậy có mất gì, tốt nhất là nên như thế thì người ta cũng quý mình. Nhưng chẳng biết vì sao, thấy tôi làm vậy, chồng nổi khùng lên, gọi tôi lên phòng rồi quát: “Này, đã ngu tôi nói cho còn không biết đường. Cô đừng có giả vờ làm người tốt bụng. Nhà tôi không thừa của đổ sang nhà người khác. Cái nhà này không phải hũ gạo từ thiện nhé!”.
Những câu nói của chồng, câu chử.i rủa vợ ngu của anh thấm vào da thịt tôi. Tôi thật sự không hiểu nổi những người đàn ông giống như anh. Hay là tại anh quá chá.n v.ợ, quá chán nản người vợ này nên anh kiếm cớ để gây sự. Dù tôi không làm gì quá đáng, anh cũng coi tôi không ra gì, cũng tìm cớ mắng chử.i tôi. Thật tình, tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Video đang HOT
Đau đầu hơn, anh luôn tỏ ra là người ngoan ngoãn trước mặt bố mẹ, điều này làm tôi bị tổn thương vô cùng. Gia đình anh thì quá tử tế với tôi nên tôi không muốn phản kháng, không muốn làm gì có lỗi với gia đình anh cả. Vả lại, tôi còn đang mang bầu, tôi có làm quá thì cũng chẳng được lợi lộc gì. Sao trên đời lại có con người có tính cách lạ lùng như thế. Tức gì vợ, giận gì vợ hay không còn yêu vợ lại cứ tìm cớ chử.i bới, đán.h đậ.p.
Bây giờ, anh luôn miệng chử.i tôi ngu, hơi tí là anh nói tôi ngu si đần độn. Cái gì không hay anh cũng gõ đầu tôi, nói tôi là &’đàn bà… không qua ngọn cỏ’.
Chồng như anh thì chồng làm gì, đàn ông như anh thì đàn ông làm gì. Thà rằng tôi cứ làm đàn bà suốt đời còn hơn…
Theo VNE
Chồng đạp vào bụng khiến tôi sảy thai
Dù, sau đó anh có hối hận, xin tôi tha lỗi thì tôi thực lòng không thể nào chấp nhận người đàn ông này nữa.
Tôi vốn là một người phụ nữ hiền lành, ít bon chen hay gây gổ với ai, nhưng khi lấy chồng, gặp phải gia đình chồng và nhất là người chồng vũ phu, cục cằn lại hay rượu chè, tôi đã trở nên cứng rắn và mạnh mẽ hơn. Tuy vậy, tôi vẫn không thể nào chống chọi lại được nhà chồng, người chồng vô liêm sỉ của mình.
Trước đây, tưởng lấy chồng là hạnh phúc vì được ở bên cạnh người mình thương yêu. Cũng tưởng lấy chồng là sẽ có một mái ấm gia đình, được ngày ngày chồng nói lời yêu thương và chăm sóc như ngày mới yêu. Nhưng thời gian trôi đi, hôn nhân không giống với tình yêu. Tôi trở thành người phụ nữ cô độc khi sống chung nhà chồng.
Cứ 5 giờ sáng, không cần biết là mùa hè hay mùa đông, ngày mưa hay ngày nắng là tôi phải dậy sớm đi chợ, lau dọn nhà cửa, chuẩn bị đồ ăn sáng. Bố mẹ chồng tôi có tính, không ăn đồ ăn bên ngoài nên tất cả tôi phải tự mua và nấu cho các cụ. Còn chồng tôi, anh cứ ngủ nướng tới tận chưa, chẳng hay vợ làm gì, dậy lúc nào. Anh chưa bao giờ giúp tôi việc ấy. Bạn bè tôi nói sao phải khổ vậy, thích dậy lúc nào thì dậy, không thích ă thì tự mua nhưng mình nào làm được thế. Có ở trong hoàn cảnh của tôi mới thấy được nỗi thống khổ này.
Cứ 5 giờ sáng, không cần biết là mùa hè hay mùa đông, ngày mưa hay ngày nắng là tôi phải dậy sớm đi chợ, lau dọn nhà cửa, chuẩn bị đồ ăn sáng. (ảnh minh họa)
Đã là con dâu thì phải nghe theo nhà chồng, cãi lại bố mẹ chồng thì mang tiếng con dâu láo và làm sao sống yên được khi ở chung với bố mẹ chồng như vậy. Nếu như chồng chiều chuộng yêu thương thì không nói làm gì, đằng này, việc gì chồng cũng bắt tôi làm, mọi thứ đều đến tay tôi.
Ngày nghỉ, gợi ý chồng dẫn đi chơi thì anh cau có, cả tuần mới được nghỉ 1 ngày, chơi gì mà chơi. Tính ra, ai chẳng được nghỉ 1 ngày, chính vì thế nên mới muốn vợ chồng có thời gian riêng mà chồng nào hiểu cho tôi.
Chồng lấy tôi làm vợ hay làm ô-sin thì có lẽ giống hơn. Chưa bao giờ anh nghĩ xót vợ khi vợ phải làm quá nhiều. Đi làm về, công việc nội trợ trong nhà tôi đảm đương hết, mà nhà anh thì những 5 tầng, lúc nào tôi cũng phải lau dọn còng hết cả lưng. Bố mẹ anh chẳng bao giờ động vào cái gì, anh cũng vậy, chỉ mình tôi phục vụ.
Rồi ngày tôi có bầu, suốt ngày ốm nghén. Khi đó tôi có nói với chồng là anh giúp tôi vài việc nhà cửa. Chợ búa tôi không đi lại được nữa, cũng không thể lo toan chuyện làm đồ ăn sáng cho bố mẹ. Còn lau nhà, lau cửa tôi cũng chịu. Giờ tôi chỉ nghĩ đến con, lo cho con khỏe mạnh vì tôi nghén, không ăn được cái gì cả. Cả ngày tôi cứ nằm lì, tôi còn không đi làm nổi vì nghén quá nặng. Thế mà anh khó chịu, tỏ thái độ ra mặt với tôi.
Anh bảo tôi lấy cớ có bầu để hành chồng, chỉ có ăn rồi nằm, vô tích sự không làm được gì. Mẹ anh cũng nói thế. Mà anh vốn là người nghe lời mẹ nên mẹ nói gì anh cũng hùa theo. Tôi nghĩ chán vô cùng. Bản thân tôi đã phục vụ gia đình này bao năm nay, phục vụ mọi thứ như một người ở, thế mà anh còn nói tôi kiếm cớ này kia.
Và khi tỉnh dậy, tôi nằm trong bệnh viện với cái tin sảy thai. Chồng tôi thì đang ở ngoài, khi thấy tôi tỉnh, anh ta vội chạy vào vồn vã, xin lỗi, khóc lóc. (ảnh minh họa)
Tâm trạng của người mang thai cũng không bình thường nên tôi cũng hay cau có. Tôi không nhịn như trước nữa. Tôi hay hằn học rồi anh nói tôi cũng cãi. Có hôm mẹ anh bắt tôi làm gì đó, hình như là đi chợ tiếp khách, nhưng mà tôi không chịu được cơn nghén, ngồi còn chẳng ngồi nổi nói gì chuyện đi chợ nấu nướng. Tôi đã từ chối mẹ. Tôi còn bảo: "Con nôn nào người ngợm lắm, nấu nướng con không làm được, nhìn bà bầu nôn ọe chắc chẳng ai dám ăn. Mẹ giúp con đi chợ". Thế mà mẹ anh suy ngay là tôi láo, trốn việc, mẹ chồng sai thì cãi này kia. Nghe có ức chế không.
Anh chẳng biết câu chuyện thế nào, cũng về nói với tôi như vậy khi nghe mẹ anh kể lại. Tôi bực quá, mặc kệ, chẳng thèm để ý câu nào.
Thế mà anh cứ lải nhải bên tai tôi suốt, anh bảo tôi láo lếu, chồng nói không nghe còn lảng đi. Tôi bực mình quát: "Anh nói vừa thôi, tôi đã quá mệt mỏi rồi. Tôi mang bầu anh không một lời hỏi han còn hạch sách. Cả cái gia đình này đã ai đối xử được với tôi tốt một ngày nào chưa? Anh còn định hàn.h h.ạ tôi đến bao giờ nữa".
Nói rồi, anh đùng đùng đi vào gần chỗ tôi nằm, lôi tôi dậy tát cho mấy cái. Tôi cay cú quá tiếp tục cãi, tôi bảo: "Anh đừng có làm hại con anh, tôi đang mang bầu, tôi cóc sợ anh". Thế là anh ta đạp mạnh vào bụng tôi: "Mang bầu này, thì mang bầu này. Tao cho mày biết thế nào là mang bầu".
Tôi ngã ngửa, lăn đùng ra nhà. Trời ơi, má.u trong người tôi bắt đầu chảy, tôi cảm nhận được sự nóng rát của nó. Tôi sợ quá, tôi ngất đi như thế...
Và khi tỉnh dậy, tôi nằm trong bệnh viện với cái tin sảy thai. Chồng tôi thì đang ở ngoài, khi thấy tôi tỉnh anh ta vội chạy vào vồn vã, xin lỗi, khóc lóc. Tôi hiểu ra mọi chuyện, kí ức đau khổ ùa về. Anh ta thề thốt sẽ không đối xử t.ệ bạ.c với tôi nữa. Anh bảo, anh biết anh sai rồi. Tôi không nói lời nào, chỉ nằm vào trong và khóc.
Tôi thực sự không hiểu nổi, anh suy nghĩ thế nào mà lại giế.t đứa con của tôi và anh. Nếu như anh có thể thay đổi được thì không nói làm gì, tôi chỉ sợ, tín.h xấ.u đã ngấm vào má.u anh, anh sẽ lại chứng nào tật ấy thôi.
Giờ tôi thất vọng lắm, tôi thương con, đau khổ vì mất con. Tôi thật tình không muốn nhìn thấy khuôn mặt người chồng kia và những người trong nhà anh nữa. Nếu biết thế này, tôi là là ở vậy còn hơn...
Theo VNE
Cả nhà chồng giương mắt nhìn anh đán.h tôi Cuối cùng thì tôi cũng không sướng được, số tôi vẫn phải chịu cảnh lấy chồng vũ phu, điều mà tôi lo sợ suốt thời gian chuẩn bị lấy chồng. Khi yêu nhau, chồng tôi không phải là người như vậy, anh điềm đạm, dễ chịu, có người thường bảo anh hiền. Nhưng người ta lại nói, đàn ông nhìn hiền thường hay...