Chồng c.hửi tôi làm công việc hạ đẳng trước mặt bạn bè anh sau khi nhìn thấy tôi làm công việc này
Nhìn thấy tôi tay đeo bao tay, mặt mũi mồ hôi nhễ nhại nên anh đã đoán ra mọi chuyện. Rồi anh kéo tôi xồng xộc ra khỏi nhà hàng…
Tôi đang viết những dòng tâm sự này trong sự tủi nhục. Nếu biết sẽ có ngày hôm nay, trước đây tôi sẽ không sống c.hết đến với chồng mình bằng được.
Vợ chồng tôi lấy nhau đã được 8 năm, chúng tôi có 2 người con. Chồng tôi hơn tôi gần 12 t.uổi, vì thế trong cuộc sống, có những chuyện vợ chồng chúng tôi không thể thấu hiểu được cho nhau vì cách biệt t.uổi tác.
Chồng tôi là người ưa sĩ diện, khi đi ra ngoài, anh không bao giờ muốn mất mặt trước bất kỳ ai. Về nhà thì anh là người chồng, người bố gia trưởng và cục súc.
Chồng tôi chỉ làm nhân viên bình thường cho một công ty cung cấp thực phẩm. Thu nhập hàng tháng của anh cũng không được xếp vào hàng cao. Thế nhưng anh lại nhất quyết không cho tôi đi làm. Anh lấy lý do là phụ nữ không cần ra ngoài làm việc mà công việc chính đó là chăm sóc, dạy dỗ con cái.
Từ ngày kết hôn đến nay đã 8 năm, chưa bao giờ tôi được bước chân ra ngoài xã hội để làm những công việc mà mình yêu thích. Ở nhà làm nội trợ, tôi cảm thấy tù túng hơn bao giờ hết. Nhưng tính chồng tôi rất quả quyết. Nếu trái ý anh thì tôi không biết hậu quả sẽ thế nào.
Tôi đã giấu chồng để đi xin việc làm. Tôi xin được một công việc bán thời gian của một nhà hàng. (Ảnh minh họa)
Hàng tháng thu nhập của chồng không đủ trang trải nên lúc nào tôi cũng phải tính toán chi li từng chút một. Có lẽ mấy năm nay tôi chưa từng mua một chiếc áo mới cho bản thân mình. Còn chồng tôi, anh hài lòng với cuộc sống khó khăn ấy và cho rằng như thế đã đủ toại nguyện. Anh còn cho rằng anh giỏi giang, lo được cho cả vợ cả con.
Video đang HOT
Thật lòng mà nói, tôi đã khao khát được đi làm từ lâu. Cho đến gần đây, khi đi họp phụ huynh cho con. Nhìn thấy những bà mẹ khác nói chuyện công việc, nhà cửa khiến tôi quyết tâm đi xin việc.
Tôi đã giấu chồng để đi xin việc làm vì tôi biết anh rất sĩ diện. Tôi xin được một công việc bán thời gian của một nhà hàng. Ở đó, tôi sẽ chỉ làm vài tiếng trong ngày, việc của tôi là rửa bát.
Chồng tôi vẫn không biết vợ lén lút ra ngoài đi làm. Còn tôi, cầm tháng lương đầu tiên trên tay, tôi thấy hạnh phúc lắm. Tháng ấy bữa cơm của gia đình tôi cũng được cải thiện nhiều, tôi mua được cho mình một bộ quần áo, mua sách tham khảo thêm cho các con. Nói chung tôi cảm thấy vui và tự hào với bản thân lắm.
Tôi không trộm cướp của ai, cũng chẳng làm gì có lỗi với chồng, tại sao anh lại cho rằng công việc tôi làm là hạ đẳng chứ?
(Ảnh minh họa)
Vậy mà chồng tôi lại không nghĩ như thế. Cách đây vài hôm, khi tôi đang rửa bát thì gặp chồng mình đang tìm nhà vệ sinh. Nhìn thấy tôi tay đeo bao tay, mặt mũi mồ hôi nhễ nhại nên anh đã đoán ra mọi chuyện. Rồi anh kéo tôi xồng xộc ra khỏi nhà hàng và c.hửi bới tôi trước ánh mắt dò xét của bạn bè anh.
Chồng tôi đã xúc phạm tôi giữa chốn đông người ấy: “Cô định bôi tro trát trấu lên mặt tôi hay sao mà đi làm cái công việc hạ đẳng này? Đi về nhà ngay, từ nay cấm cô đặt chân đến đây”.
Tôi vừa khóc vừa hỏi lại chồng, như thế nào là hạ đẳng? Tôi không trộm cướp của ai, cũng chẳng làm gì có lỗi với chồng, tại sao anh lại cho rằng công việc tôi làm là hạ đẳng chứ? Tôi còn chưa nói dứt câu thì bị chồng tát như trời giáng vào mặt. Lúc này, đồng nghiệp anh từ bên trong chạy ra can ngăn và nói tôi về nhà trước.
Chuyện xảy ra đã mấy hôm nay, tôi không dám đến nhà hàng vì sau mọi chuyện họ cũng không nhận tôi vào làm nữa. Nhưng sau cái tát của chồng, tôi thấy thất vọng quá. Tôi đi làm công việc ấy có gì là sai mà anh phải đ.ánh tôi trước mặt bao người như vậy? Có phải tôi đã quá nhu nhược nên chồng mới xem thường không?
Theo Afamily
Khi nhìn thấy hình xăm trên cánh tay chồng, tôi đã rất bực bội và cảm thấy tuyệt vọng vô cùng
Tôi đã cảm thông, đã nhượng bộ, vậy mà chồng tôi không biết chấp nhận sự thật còn cố chấp vương vấn người đã mất.
Chồng tôi đang nói rằng tôi là một người bụng dạ hẹp hòi, ích kỷ. Vì thế tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình để nhận được những cái nhìn khách quan nhất.
Vợ chồng tôi kết hôn đã được 4 năm. Nói thật trong 4 năm qua, tôi rất mệt mỏi với chồng. Không phải vì anh ham chơi, đàn đúm bạn bè hay bài bạc. Tất cả cũng chỉ vì chồng tôi quá lưu luyến người yêu cũ.
Chồng tôi có một mối tình sâu đậm thời đại học với một cô gái cùng khoa nhưng không được bố mẹ chồng tôi cho phép. Sau khi tốt nghiệp, chồng tôi bị bố mẹ ép sang nước ngoài du học và cắt đứt liên lạc với người yêu. Mãi sau này, khi chúng tôi đã kết hôn và về nước tôi mới biết chồng mình vẫn lén lút đi tìm người yêu cũ.
Thật lòng mà nói, tôi không muốn chồng mình đi tìm người cũ chút nào. Có điều tôi hiểu tính chồng mình, kể cả tôi có ngăn cản hay làm đủ mọi cách cũng sẽ không khiến anh thay đổi. Vì vậy tôi đành nhắm mắt làm ngơ. Hơn nữa chồng tôi nói anh chỉ muốn biết cuộc sống của cô gái đó, nếu cô ấy bình an và hạnh phúc thì chồng tôi sẽ không bao giờ còn lăn tăn mà đi tìm nữa.
Suy cho cùng, chồng tôi cần phải có trách nhiệm với đứa con này. (Ảnh minh họa)
Cách đây 2 tháng, chồng tôi trở về nhà dẫn theo một đ.ứa t.rẻ và thông báo tin sét đ.ánh: "Chúng ta sẽ nuôi thằng bé. Nó là con anh".
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì chồng tôi đã vào phòng ngủ đóng kín cửa. Tối hôm ấy, anh nói rằng sau mấy năm, việc tìm kiếm của anh đã có kết quả. Nhưng sự thật nghiệt ngã hơn chồng tôi tưởng tượng. Lúc chia tay, anh không biết rằng người yêu cũ đã mang thai. Cô gái ấy về quê và sinh con. Nhưng trong hoàn cảnh khi ấy, người yêu cũ của anh đã phải chịu đả kích lớn từ họ hàng, những lời dị nghị của làng xóm xung quanh. Không chịu được tủi nhục, cô ấy t.ự v.ẫn khi con trai mới sinh được vài tháng.
Nghe câu chuyện của chồng, tôi cũng thấy thương cho hoàn cảnh của cô ấy. Cùng là phụ nữ, tôi rất đồng cảm khi sinh nở không ai bên cạnh, đã vậy còn bị lời ra tiếng vào khiến bản thân không còn phương hướng.
Ngày hôm sau, chồng tôi đưa thằng bé đi xét nghiệm ADN. Kết quả cho thấy đó đúng là con của anh. Tôi đã suy nghĩ đắn đo rất nhiều. Cuối cùng, tôi đồng ý để thằng bé ở lại sống cùng vợ chồng tôi. Suy cho cùng, chồng tôi cần phải có trách nhiệm với đứa con này.
Từ ngày biết tin người yêu cũ qua đời, tâm trạng chồng tôi lúc nào cũng u uất, ủ dột. (Ảnh minh họa)
Nhưng các bạn xem chồng tôi như vậy có quá đáng không? Từ ngày biết tin người cũ qua đời, tâm trạng chồng tôi lúc nào cũng u uất, ủ dột. Cả ngày anh chỉ chăm lo cho con trai riêng mà không màng đến các con tôi. Nói ra thì chồng tôi bảo tôi đang so sánh, anh cần bù đắp cho con riêng sau những năm tháng không có bố. Nhưng các con tôi cũng cần tình thương của bố chứ.
Đã vậy hôm nay khi chồng tôi từ nhà tắm bước ra, tôi phát hiện trên tay anh đã xăm tên của người yêu cũ. Chuyện này với tôi thật sự rất quá đáng. Tôi đã cảm thông, đã nhượng bộ, vậy mà chồng tôi không biết chấp nhận sự thật còn cố chấp vương vấn người đã mất.
Chúng tôi cãi nhau to vì chuyện này. Khi đuối lý, chồng tôi bế con riêng đi ra khỏi nhà và còn nói anh không thể ngờ tôi lại ghen với một hình xăm, nhất là với người đã khuất. Tôi làm sao không ghen được, tôi mới là vợ anh cơ mà. Bao năm chung sống, tôi đã phải nhìn chồng ngày ngày nhớ người cũ nhưng vẫn cố chịu đựng. Nói thẳng ra chuyện chồng tôi và người cũ không đến được với nhau cũng chẳng phải là lỗi do tôi. Bây giờ anh còn xăm cả tên cô gái ấy trên tay, khác nào trong anh vị trí của tôi chẳng bằng một người đã mất hay sao?
Theo Afamily
Tôi ớn lạnh khi thấy ánh mắt chồng mới nhìn con gái riêng của mình Tôi không thể dùng ngôn từ của mình để miêu tả cái ánh mắt khốn nạn ấy. Đó là cái nhìn thèm khát của một con thú đói chứ không phải của người mà tôi cứ nghĩ là chồng mình, là dượng của con tôi. Một lần dang dở khiến tôi rất ngại bước chân vào tình yêu với một người đàn ông...