Chồng chuẩn men nhưng thường xuyên ‘bỏ đói’ vợ
Hồi mới cưới, chồng đã không mặn mà gì, cưới 4 hôm mà hôm nào cũng bỏ vợ ngủ chèo queo với lý do: mới đám cưới xong, còn mệt.
Ảnh minh hoạ
Tôi lấy chồng 6 năm, hiện có một b.é t.rai 4 t.uổi. Trong cuộc sống vợ chồng có rất nhiều vấn đề, nhưng lớn nhất hiện nay chính là chuyện chăn gối. Tôi bị chồng bỏ đói và đã đọc qua rất nhiều trường hợp giống mình, cũng đọc qua rất nhiều tư vấn và đem về nhà áp dụng nhưng bế tắc vẫn hoàn bế tắc. Chồng tôi từ khi mới cưới đã không mặn mà gì, cưới tôi 4 hôm mà hôm nào cũng bỏ vợ ngủ chèo queo với lý do: mới đám cưới xong, còn mệt. Sang đêm thứ 5, tôi được làm “vợ” trong tình trạng còn mặc áo. Trong chuyện đó, chồng tôi có nguyên tắc “3 không” rất đáng ghét: không tư thế mới, không làm chỗ lạ, không oral s.ex.
Hai năm vợ chồng son, tôi khóc hết nước mắt vì bị coi như củ khoai lang hỏng. Nói tới đây chắc nhiều người nghĩ ngay tới mấy khả năng: chồng tôi là gay, xin lỗi, đáng tiếc là không phải; chồng tôi yếu, cũng không phải nốt. Khi thích, chồng có thể khiến tôi mệt lả cả đêm. Hay chồng tôi có bồ? Khả năng là 0% vì quỹ thời gian của anh tôi hoàn toàn nắm được nên nếu có bất thường tôi sẽ biết ngay. Tóm lại là trời sinh mỗi người khác nhau, chồng “chuẩn men”, chỉ hiềm một nỗi nhu cầu về chuyện chăn gối khá thấp.
Ngày mới biết tới “chuyện ấy” anh cũng sung lắm, nói quan hệ suốt một tháng liền, ngày nào cũng l.àm c.huyện đ.ó, nhưng đó là với cô bồ cũ. Cô ấy “ăn ốc” rồi, tới tay tôi chỉ còn “đổ vỏ” thôi. Tháng nhiều nhất của chúng tôi là 5 lần, việc vài tháng không có gì cũng không phải hiếm. Sau khi sinh con cuộc sống ổn hơn vì tôi bị lãnh cảm, chồng cả tháng mới đòi hỏi mà tôi còn bực bội vì cảm thấy nhiều. Bây giờ con đã lớn, tôi bước sang t.uổi “băm” và rơi vào tình trạng hồi xuân, nội tiết tố trong người tăng, còn chồng ở t.uổi 35 lại gần như hết nhu cầu.
Sau 6 năm làm vợ tích lũy được ít kinh nghiệm và kiến thức, tôi quyết định “mặt dày” làm một cuộc cách mạng. Tôi thẳng thắn nói với chồng về nhu cầu của mình và hỏi vấn đề của anh là gì. Anh nói bị trầm cảm vì… không có t.iền (anh đang thất nghiệp, cuộc sống kinh tế có chút khó khăn). Theo như các chuyên gia trên mạng thì đàn ông giai đoạn này hết sức nhạy cảm, tôi phải thật cảm thông và khéo léo. Điều tôi cần làm là chia sẻ với chồng gánh nặng áp lực kinh tế. Tôi không biết khéo léo như thế nào, nhưng hiện tại đang đi làm k.iếm t.iền nuôi cả nhà, hơi khó khăn, eo hẹp nhưng cũng tạm ổn.
Sau thời gian làm việc, tôi trở về nhà ôm đồm hơn 70% công việc nhà (nấu cơm, giặt đồ, rửa chén…), anh thất nghiệp nằm dài ở nhà cả ngày lướt web và bị trầm cảm. Thật ra vấn đề ở chỗ chồng tôi từ trước tới giờ nhu cầu đều không lớn, thậm chí nếu so với tôi thì phải gọi là rất ít. Cho nên giờ dù anh có việc làm, thu nhập nhiều hơn thì nhu cầu của anh cũng không cao lên được. Anh không thể đáp ứng tôi mà tôi nghĩ đến chuyện lăng nhăng với ông khác thì lại thấy gai hết cả người. Nói chung tôi chỉ muốn gần gũi với chồng mà thôi.
Cuối cùng cũng tìm ra được giải pháp, tôi về cơ bản cũng không phải cần chuyện chăn gối lắm, chính yếu là vợ chồng không có sự thân mật khiến tôi tủi thân. Nên một đêm nọ tôi thủ thỉ với chồng là không cần chồng phải quan hệ, chỉ cần mỗi đêm dành ra 5, 10 phút âu yếm cho tôi vui là được. Tóm lại tôi chỉ cần “màn dạo đầu”, không cần lâm trận. Mấy ngày sau đó rất vui vẻ, cuộc sống gia đình như nở hoa. Tôi vui, cười nói với chồng nhiều hơn, dù vẫn ôm đồm nhiều việc nhà nhưng không cảm thấy khó chịu như trước. Mỗi tối anh âu yếm xong tôi cũng biết điều quay sang mát xa cho chồng rất nhiệt tình.
Video đang HOT
Vậy mà được mấy ngày, chồng lại tạt gáo nước lạnh vô mặt tôi khi liên tục kêu mệt, buồn ngủ. Tôi giận, ôm gối ra ngủ riêng. Kết quả một tuần nay chồng không còn mệt, không còn buồn ngủ nữa, đêm nào cũng ôm Iphone lướt web tới quên cả ngáp luôn. Vậy có lẽ vấn đề lớn nhất là chồng bị nghiện đồ công nghệ, bởi vì anh đương nhiên nhận thấy rõ thái độ “một trời một vực” của tôi khi được “yêu” và khi bị “bỏ đói”, anh biết rõ tôi cần gì, muốn gì. Thế nhưng hy sinh 5, 10 phút dành ra để có được hạnh phúc gia đình vẫn không đáng đ.ánh đổi so với khoảng thời gian ấy dành cho chiếc điện thoại. Bây giờ nếu thực sự nguyên nhân là vì chồng nghiện công nghệ, tôi có thể làm gì? Lại tiếp tục nói chuyện thẳng thắn, chia sẻ, cảm thông và giúp chồng chữa nghiện?
Gánh nặng kinh tế gia đình trên vai khiến tôi đôi khi cảm thấy rất mệt mỏi, về nhà lại phải ôm đồm công việc nhà, mà kêu chồng làm thì lại bảo thấy anh thất nghiệp nên khinh thường, bắt làm đủ thứ. Mệt mỏi như vậy mà đến cả sinh lý cũng bị ức chế, giờ lại còn phải làm thêm cái vai trò giúp chồng cai nghiện (mà chưa biết có thành công hay không), nếu tôi làm được ngần ấy việc thì thấy mình không còn là phụ nữ nữa, trở thành siêu nhân mất rồi. Cũng phải nói thêm một chút là ngày chủ nhật ở nhà, thời lượng tôi cầm Iphone nhiều hơn chồng, chồng chỉ chăm chỉ lướt web mỗi buổi tối khi đi ngủ thôi. Có mấy hôm nhà mất internet, anh ấy không có gì để làm, lại ngáp ngắn ngáp dài, tranh thủ lăn ra ngủ trước khi bị tôi làm phiền. Tôi nghĩ chồng cầm Iphone chỉ để tránh né tôi thôi.
Giờ sau một tuần ôm gối khóc lóc mà chồng không hề đoái hoài, từ trong tâm khảm tôi không còn muốn cố gắng nữa. Tôi chỉ ước gì mình được lãnh cảm như hồi mới sinh con, vậy thì đỡ khổ biết mấy. Mà từ hôm tôi giận, chồng lại quay sang đi chợ, nấu cơm, giặt đồ… Tôi đi làm về chẳng phải ôm đồm như hồi trước nữa. Có lẽ được cái này, mất cái kia. Từ nay, lại tiếp tục lần thứ “n” cố gắng coi chồng như bạn và tự an ủi mình: còn nhiều người giống mình, thậm chí khổ hơn, mình như vầy còn đỡ, là tốt lắm rồi, không nên đòi hỏi thêm nữa cho khổ thân.
Theo Tienphong
Gia cảnh nghèo khó của vợ chồng già nuôi con bại liệt
Đã hơn 20 năm qua, cha em vẫn ngày ngày tảo tần đi làm đồng, còn mẹ em ở nhà chăm sóc và trông người con bị bệnh như em.
Em Nguyễn Thị Lệ Tuyết (SN 1990, Thăng Bình, Quảng Nam) từ lúc chào đời đã mang trong mình căn bệnh bại liệt. Nỗi đau đó cứ ám ảnh đeo bám em suốt bao năm qua. Dù gia đình đã đưa Tuyết chạy chữa nhiều nơi, nhưng với căn bệnh bẩm sinh này thì y học hoàn toàn bó tay.
Lẽ ra, bằng t.uổi Tuyết giờ này phải được đến trường cùng bạn bè, được học hành, bay nhảy nói về những mơ ước của tương lai. Nhưng rồi cuộc đời ngang trái đã tước đi của em những "đặc quyền" cơ bản nhất. Em không đi lại được, cũng không thể cất lên tiếng nói để trao đổi với mọi người.
Trao đổi với phóng viên chị Nguyễn Ngọc Nhiên (chị gái của Tuyết) cho hay: "Từ khi em được sinh ra tới 2 tháng t.uổi, bé bị sốt liên miên, gia đình thấy thế đã cho em đi khám. Nhưng rồi theo cả liệu trình điều trị, bệnh vẫn không thuyên giảm. Tới nay đã hơn 20 năm rồi, em vẫn nằm một chỗ. Thân hình tiều tụy đi rất nhiều. Bố mẹ vất vả, nhưng cũng kiệt quệ kinh tế rồi".
Mỗi lần thấy mẹ khóc, Tuyết lại ra hiệu kéo mẹ về phía mình rồi dụi đầu vào ngực.
Tuy nằm một chỗ, ăn uống phải có người phục vụ, nhưng Tuyết hiểu hết câu chuyện của những người xung quanh nói. Tuyết vẫn nhận thức được tuy có phần chậm chạp hơn. Khi xúc động, Tuyết thường tủi thân, quay mặt vào tường khóc thầm. Khi đó, mọi người trong gia đình hiểu ý, vờ nói sang chuyện khác.
Bao năm qua, tuy không thể truyền tải được ngôn ngữ bằng lời nói, nhưng bằng cách ra hiệu, mọi người trong gia đình vẫn hiểu được điều em muốn truyền đạt.
Chị Nhiên cho hay, hoàn cảnh gia đình cô hiện rất khó khăn. Bố mẹ làm nông, nuôi 3 chị em ăn học. Trước chị Nhiên là một anh trai, sau đó đến Nhiên và Tuyết là con út trong gia đình.
Từ ngày Tuyết nằm một chỗ, cha em vẫn ngày ngày tảo tần đi làm đồng. Chỉ có mẹ cô là phải ở nhà trông Tuyết. Thấy con gái càng lớn, càng trở nên gầy gò ốm yếu, mẹ Tuyết không cầm nổi những giọt nước mắt. Đôi khi, bà ra vườn ngồi khóc một mình.
Chị Nhiên chia sẻ: "Có người con bị bệnh bà mẹ nào cũng đau đớn cả. Mẹ em cả đời đã cạn nước mắt vì bé Tuyết. Dù mẹ không nói ra, nhưng trong sâu thẳm trái tim, mẹ vẫn tin vào phép nhiệm màu. Nhưng thời gian qua đi, nỗi đau đớn dần cướp đi niềm tin của mẹ. Giờ mẹ em t.uổi đã cao, điều mẹ em trăn trở nhất đó là sau này mẹ qua đời rồi ai sẽ chăm sóc cho bé Tuyết, ai sẽ thấu hiểu cho nỗi đau của em đây?".
Nhưng em biết làm gì hơn nữa đây? Khi em sinh ra đã mang trong mình căn bệnh quái ác ấy.
Tuyết không nói được, nhưng thấu hiểu nỗi lòng cha mẹ. Mỗi lần thấy mẹ khóc, Tuyết lại ra hiệu kéo mẹ về phía mình rồi dụi đầu vào ngực. Tuyết cũng khóc, em khóc thương cho bản thân bệnh tật, thương cho cuộc đời vất vả của mẹ. Nhưng em biết làm gì hơn nữa đây? Khi em sinh ra đã mang trong mình căn bệnh quái ác ấy.
Cha Tuyết nhiều lần đi làm về thấy cảnh mẹ con ôm nhau khóc, cũng trở bên đăm chiêu. Những cánh cửa sổ in hằn dấu khói thuốc là minh chứng cho bao đêm người cha ấy không ngủ. Cả cuộc đời ông có nhiều nỗi trăn trở, nhưng có lẽ điều ông nghĩ nhiều nhất là cuộc đời cũng như tương lai của đứa con gái út.
"Có lần, cha ôm Tuyết vào lòng vỗ về nói rằng bằng t.uổi em người ta đã lấy chồng sinh con đẻ cái rồi. Có người còn đi làm kiếm được t.iền biếu cha mẹ chi tiêu vậy mà em lại nằm đây nũng nịu, bắt cha mẹ bế thế này. Cha em nói rồi gạt nước mắt. Chẳng ngờ Tuyết thấy cha khóc, cũng nức nở theo", chị Nhiên ngậm ngùi.
Mỗi khi ai đó động vào lưng em, em lại giật mình thon thót.
Khi thấy cảnh đó, trong gia đình ai cũng chạnh lòng. Riêng mẹ Tuyết bật khóc thành tiếng. Chẳng ngờ cuộc đời lại tàn nhẫn tới như thế. Dù hơn 20 năm qua, bà đã chứng kiến nỗi đau của con gái, nhưng bà vẫn chưa tin vào nổi mắt mình, thời gian đã qua nhanh tới như vậy. Với bà Tuyết vẫn nhỏ bé như ngày nào.
Mấy tháng nay, Tuyết còn phải chịu thêm một nỗi đau đớn khác khi toàn thân đang dần l.ở l.oét. Em đau ngứa kêu khóc suốt ngày. Mỗi khi ai đó động vào lưng em, em lại giật mình thon thót. Gia đình cũng đã đưa em chạy chữa khắp nơi, vẫn hi vọng phép nhiệm màu sẽ xảy ra, nhưng hoàn toàn bất lực.
Chi phí nằm viện của bé Tuyết đắt đỏ, chưa kể t.iền phẫu thuật cho em. Nay mọi lo toan kinh tế dồn lên vai người cha gầy yếu. Giờ đây, gai đình bé rất mong nhận được sự quan tâm, giúp đỡ chia sẻ của cộng đồng.
Theo Thanhbinh/24h
Bạn gái có người mới sau khi tôi gây ra lỗi lầm Bỗng dưng em không còn muốn gặp tôi, thậm chí không muốn nói chuyện hay nhắn tin nữa. Em bảo đã quen người đàn ông khác và đừng làm phiền em nữa. Tôi 25 t.uổi, sinh ra trong một gia đình bình thường, năm 19 t.uổi tôi và em gặp rồi yêu nhau sau cái nhìn đầu tiên. 6 năm nay em rất...