Chồng “chơi” gái bán hoa mà cứ vu oan tôi bồ bịch
Anh nhiều lần bêu riếu tôi là thứ đàn bà này nọ, ra đường để mong được đi cặp bồ. Ai ngờ nhiều tháng trời anh ra đường tìm gái, “ăn bánh trả tiền”.
Có lẽ chưa bao giờ tôi thấy hận và căm thù chồng như ngày hôm nay, cuộc đời thật sự không hiểu hết lòng dạ con người. Tôi và chồng quen nhau hơn hai năm rồi kết hôn đến nay đã được 10 năm, có một cô con gái sáu tuổi. Nhìn bề ngoài gia đình tôi có lẽ là mơ ước của bao nhiêu người. Chúng tôi gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, tuy cuộc sống không phải giàu có nhưng cũng đủ ăn đủ mặc. Chồng lái xe cho một cơ quan nhà nước, còn tôi là kế toán một cơ quan ngành y tế, tưởng kết quả sẽ thu được trái ngọt hạnh phúc nào ngờ…
Sống với nhau hơn 10 năm nhưng có đến bốn năm vợ chồng xảy ra những cự cãi tranh chấp mà chủ yếu là anh đi ăn nhậu say về, tôi nói vài lời mà anh đập phá đồ đạc trước mặt con. Anh đùng đùng đưa con về nhà ngoại để kể tội tôi, làm cho mọi người hiểu lầm lỗi là do tôi nhưng tôi cũng chẳng thèm thanh minh gì. Nhiều lần chúng tôi định đưa nhau ra tòa nhưng được gia đình và bạn bè khuyên bảo nên lại thôi.
Rồi sóng gió lại ập đến làm tôi không còn sức đứng dậy khiến tôi phải tìm đến bác sĩ tâm lý. Chuyên xảy ra cách đây một tháng, anh đi nhậu say về, vợ chồng cãi nhau vài lời bởi anh không rước con tan học trong khi cháu mới học lớp một. Anh không biết lỗi mà còn cố tình cự cãi, khiêu khích, nói tôi muốn ly dị để thoải mái ra đường tìm đàn ông khác. Anh nhiều lần bêu riếu tôi như vậy, thậm chí chửi tôi là thứ đàn bà này nọ, ra đường để mong được đi cặp bồ.
Video đang HOT
Chồng tìm gái làng chơi nhưng luôn vu oan tôi bồ bịch
Một sự tình cờ tôi biết được nhiều tháng trời anh ra đường tìm gái, “ăn bánh trả tiền”, lúc đầu anh chối cãi, tôi phải đưa ra bằng chứng là chính cô ruột nhìn thấy anh vào quán cà phê trá hình để mua vui. Thậm chí đang giờ làm buổi sáng anh còn đi tìm gái vì đi buổi chiều dễ bị cô tôi phát hiện. Tinh thần tôi xuống dốc trầm trọng, như hóa điên vì sốc với lòng dạ con người, sốc không phải vì sợ mất anh mà vì nhân cách người là chồng mình.
Khi tôi biết chuyện anh đã van xin tôi tha thứ, thề thốt sẽ không tái phạm, thậm chí lấy tính mạng ra thề. Thật tình lúc đó tôi muốn dứt khoát ly dị cho xong nhưng nghĩ còn đứa con nên lòng cứ dằn dặt đau khổ đến vậy. Điều làm tôi hận chồng nhất là anh ra ngoài ăn chơi như vậy mà toàn bêu riếu tôi ra ngoài tìm giai, nghĩ đến đây tôi thấy căm thù và hận anh đến tận xương tủy. Tuy bây giờ tôi bỏ qua để tiếp tục sống chung nhà nhưng thật lòng tôi căm thù và chưa bao giờ quên được những gì anh đã đối xử với mình. Nhiều lúc quẫn trí tôi muốn tìm cách trả thù chồng cho hả cơn giận.
Tôi không biết cuộc sống thế này sẽ kéo dài đến bao giờ và bản thân chịu đựng được bao lâu, cho dù anh có thay đổi thế nào nhưng giờ làm sao tôi có thể tin tưởng được khi công việc của tài xế nay đây mai đó? Tôi chẳng biết chúng tôi sống với nhau là đem lại hạnh phúc hay làm đau khổ cho nhau, có khi chia tay đau khổ một lần còn hơn sống dằn vặt như thế này. Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Phật khóc
Em lớn lên bên nội. Thuở bé tí nội cắp em đi xin sữa từng nhà. Thuở em chập chững biết đi, nội hay dắt em ra bờ đê đầu làng chờ xem con nước lên nửa vời. Thuở em đến trường, nội thường ngồi trước ngõ, đợi chờ.
Nội đợi em về để nghe tiếng em giả vờ la thảm thiết "Nội ơi con đói muốn xỉu", để nhìn em đùa giỡn với con Cún rồi cất giọng reo cười như tiếng chuông gió leng keng. Em thấy trường học thật hấp dẫn với xích đu, cầu trượt và rất nhiều bạn bè nhưng mỗi ngày em đều mong chiều xuống nhanh nhanh để được về nhà. Nhà của em rệu rã cột kèo, rêu bám xanh rì lên tường vôi trắng toát nhưng em yêu nó quá chừng. Nhà chỉ có hai người và một con chó nhưng đó là nơi thân thuộc nhất em thuộc về.
Nội ngoài 70, lưng đã còng nhưng tay chân còn nhanh nhẹn như sợ em vụng về, nội không nhanh tay thì ai đỡ em lúc ngã, ai nhặt vội những mảnh vỡ lúc em quàng tay đánh rơi chồng chén bát trên chạn. Tai nội yếu dần nhưng mắt nội vẫn tinh anh vì em luôn mong ước mình "lớn nhanh như thổi", mắt nội không sáng ai ngó giùm em mấy vạch đo chiều cao khắc chi chít trên tường.
Nội thờ Phật. Em thơ dại chẳng hiểu nội muốn nhắn nhủ gì mỗi khi thành khẩn "Nam mô A Di Đà Phật". Phật với em chỉ là cái tượng nhỏ nội trang trọng đặt trên bàn thờ. Tượng luôn nhìn em từ bi mỉm cười, em biết tượng có linh hồn.
Mỗi sớm mỗi chiều nội đều nói chuyện với Phật. Em thấy cách họ tâm sự quả thật chẳng giống ai. Thường thì Phật không nói gì chỉ lặng lẽ nghe nội giãi bày. Nội vừa gõ mõ vừa lẩm bẩm những câu chữ liêu trai không đầu không cuối. Em chẳng hiểu mấy, chỉ thấy thanh âm đẹp và hiền như một khúc hát xưa cũ. Em đã lớn lên cùng âm thanh bình yên đó.
Nốt hè này em sẽ vào lớp Sáu. Em hí hửng khoe với nội em giờ chẳng khóc nhè, chẳng biếng ăn, năm nay em lên trung học, chẳng mấy chốc mà em thành người lớn. Nội biết em sắp lớn thật rồi. Em đã biết buồn khi nghe tin bạn Bông chuyển nhà, không còn học chung lớp với em nữa. Em đã rơm rớm nước mắt vào ngày tốt nghiệp, khi cô giáo bảo lên cấp hai được học các thầy cô mới. Nội bắt đầu lo âu phấp phổng. Em rồi sẽ lớn lên, những câu hỏi cũng lớn dần, nỗi đau liệu có già cỗi và mất đi?
Có lần em bất an hỏi nội "ba má ở đâu, có thật ba má con mất sớm?". Mắt nội đỏ như có ai rắc máu. Từ đấy, em chẳng bao giờ dám hỏi. Nội cũng chẳng bao giờ nói thẳng. Còn những lời đồn cứ bám riết lấy em, chúng xuyên thẳng vào tim như rễ cây chọc thủng lòng đất, đau nhói. Khi không hiểu rõ quá khứ, người ta thường sống trong sợ hãi và cô đơn.
Có đêm em nằm mơ thấy Phật bật khóc, nước mắt rơi từ tượng đá trắng trong và lạnh lẽo. Em hoảng hốt vùng dậy, thấy nội đang ngồi bên bàn thờ Phật, Phật không khóc, nhưng nội đang rúm ró trong cơn nức nở. Em nở nụ cười méo xệch, chọc quê nội "Trời! Sao Nội khóc như con nít". Nội nhìn em, nặn không nổi một nụ cười, Nội già yếu rồi không biết nuốt nước mắt vào trong. Như sợ mình sắp đi xa, nội kể với em thật nhiều, như trăn trối, như thú tội.
Em nghe từ đâu đến cuối, nước mắt chẳng buồn rơi. Bấy lâu nay, em đã lờ mờ biết sự thật, em quen rồi nỗi đau gặm mòn tâm hồn. Em thương nội sao nhận hết tội về mình. Ba đâm chết má đâu phải lỗi của nội, nhà ngoại đem má về quê chôn cất không cho em một lần đến thăm mộ má cũng đâu phải lỗi của nội.
Em giờ chỉ muốn nội quên đau thương, dặt vặt mà sống thật lâu với em. Đời em bất hạnh nhưng còn nội và Phật chở che. Em giờ chỉ nguyện cầu mỗi sớm mỗi chiều nghe nội chuyện trò với Phật. Tiếng gõ mõ rơi đều, Phật mãi nhìn em cười từ bi, Phật đừng bao giờ khóc.
Theo VNE
Mới "nứt mắt" đã than... "ế" Rất nhiều cô cậu học trò tuổi mới lớn đã lo lắng vì chưa có người yêu, sợ bị ế khi thấy bạn bè xung quanh có người để cặp kè. Nhiều teen đã lãng phí thời gian cho tâm trạng buồn phiền vì nghĩ rằng mình kém cỏi, cô đơn. Hình minh họa: Tuổi Trẻ Thủ Đô Mối tình đầu của Lê...