Chồng cho rằng kiếm được tiền là hết trách nhiệm
Anh nghĩ chỉ cần đưa cho tôi đủ tiền chi tiêu hàng tháng là hết trách nhiệm, mọi chuyện còn lại là của tôi…
Tôi và chồng cưới nhau đến nay cũng đã được 8 năm, có hai đứa con. Hồi mới cưới, hai vợ chồng làm cùng cơ quan, nhưng sau đó chồng xin nghỉ ra ngoài làm, anh kinh doanh riêng, nên thu nhập cũng khá ổn, còn tôi vẫn làm việc cho cơ quan nhà nước, lương thấp nhưng thời gian cũng thu xếp được để lo cho gia đình.
Công việc của chồng thuận lợi, nên mọi mua sắm trong gia đều từ thu nhập của chồng, cả chuyện con cái học hành, chuyện đối nội- đối ngoại, tất tần tật đều từ những khoản thu nhập của chồng mang về. Chồng lúc nào cũng tự hào về điều đó, nên thường có những câu nói làm tôi cảm thấy không hài lòng. Anh cũng luôn nghĩ rằng, tôi may mắn mới lấy được anh, nên biết thân biết phận thì đừng đòi hỏi nhiều.
Con cái không nghe lời, hay học hành chưa đến nơi đến chốn là anh cũng nói do tôi, tôi không quan tâm, tôi yêu chiều vô lối hay không chăm sóc con cái chu đáo. Bố mẹ hay anh em nhà chồng, nhà tôi trách móc gì anh cũng đổ cho tôi, anh nói tôi không biết thu xếp thời gian để giao lưu, quan tâm đến mọi người.
Tôi hỏi còn vai trò của anh trong cái gia đình này, thì anh nói anh chỉ biết kiếm tiền về đưa cho tôi chi tiêu hàng tháng, không để mẹ con tôi thiếu thốn cái gì, thế là hết trách nhiệm, còn mọi việc tôi không quán xuyến được là do tôi. Bao nhiêu người phụ nữ vẫn vừa phải lo kiếm tiền, vừa chăm con, vừa quán xuyến việc gì đình.
Video đang HOT
Cuối tuần người ta đưa vợ con đi chơi, còn chồng không đi làm, đi giải quyết công việc thì cũng đi uống bia, cà phê hay giao lưu với bạn bè. Nói thì anh lại bảo đi cũng vì công việc, vi muốn kiếm tiền lo cho mẹ con tôi. Lúc nào anh cũng mang tiền ra để nói chuyện với tôi, trong khi, tiền đâu phải là tất cả.
Thủy
Âm mưu ghê gớm của mẹ chồng sau việc không cho tôi ly hôn
Vô tình nghe được câu chuyện của mẹ chồng , tôi đau đớn tưởng chết đi được. Sao cuộc đời tôi lại bất hạnh đến thế này...
Tôi kết hôn 5 năm nhưng không có con, đi thăm khám, chạy chữa khắp nơi vẫn không tìm ra nguyên nhân.
Chồng tôi lại là con một, tôi hiểu anh chịu áp lực như nào từ phía gia đình. Mẹ anh vốn không ưa tôi ngay từ khi làm dâu nên từ khi biết tôi khó sinh con, thái độ của bà càng cay nghiệt.
Trong gia đình, tôi chẳng có chút tiếng nói nào. Mọi thứ đều do một tay mẹ chồng tôi cai quản và quyết định. Tôi biết chồng thương tôi, nhưng cứ khi anh bênh vực tôi, mẹ chồng lại lôi chuyện con cái sang nhiếc móc, mỗi lần như thế chồng tôi lại im lặng bỏ đi còn tôi chỉ biết cúi đầu rơm rớm nước mắt.
Thời gian đầu thì chồng thông cảm được, nhưng lâu dài bản thân anh cũng thấy mệt mỏi, anh bắt đầu hay cáu kỉnh với tôi, xa lánh và tỏ vẻ chán chường mỗi khi vợ chồng chạm mặt.
Tôi và chồng cũng đi làm, số tiền kiếm được hàng tháng cũng không phải là ít nhưng làm được bao nhiêu đổ hết vào chạy chữa bấy nhiêu, cũng vì thế cưới đã 5 năm mà chẳng có chút tích lũy gì.
Thế rồi tôi phát hiện chồng có người phụ nữ khác bên ngoài, dù đau đớn vô cùng nhưng tôi không biết phải làm sao bởi bản thân mình, tôi biết tất cả là do tôi không sinh được con, tôi là thứ cây độc không ra trái...
Ảnh minh họa
Đến khi mẹ chồng tôi biết chuyện con trai bà có người khác bên ngoài, bà mừng ra mặt. Nhất là khi người phụ nữ đó có bầu, mẹ chồng cứ 3 ngày lại chuẩn bị đồ ăn thức uống mang đến cho cô ta.
Gia đình tôi thời điểm đó tất cả chỉ xoay quanh cô gái đó và dứa trẻ sắp chào đời.
Khi cô ta mang bầu đến tháng thứ 7, mẹ chồng đưa cô ta về nhà, công khai với mọi người rằng cô gái này đang mang trong mình giọt máu của chồng tôi, là đích tôn của nhà này, nên mọi người phải chấp nhận cũng như có trách nhiệm với hai mẹ con cô gái đó.
Thú thực, chưa bao giờ tôi khủng hoảng đến vậy. Tôi đau lòng vô cùng, cảm giác muốn chết đi đến nơi. Tôi đưa đơn ly hôn, cứ tưởng rằng chồng sẽ thoải mái mà ký ngay, nhưng không ngờ quyết định ấy của tôi vấp phải sự phản đối của cả gia đình chồng. Nhất là mẹ chồng, bà xuống nước nhẹ nhàng với tôi, rằng dù sao tôi vẫn là con dâu đường đường chính chính, thôi tôi chịu thiệt thòi chút cho êm cửa ấm nhà. Bà cứ tỉ tê nhỏ to khiến tôi suy nghĩ lại, tôi rút đơn.
Người phụ nữ kia sinh con, tôi không biết mẹ chồng tôi dùng cách nào, nhưng cô gái ấy trao con cho nhà tôi nuôi, chỉ thỉnh thoảng mới đến thăm con. Thằng bé không bú mẹ mà ăn sữa công thức, người chăm bẵm không ai khác chính là tôi. Dù chẳng mang nặng đẻ đau, chẳng máu mủ ruột già, nhưng vì chăm từ khi thằng bé còn đỏ nên tôi thấy thương đứa trẻ như con mình.
Khi đứa trẻ được 5 tháng tuổi, tôi vô tình nghe được câu chuyện của mẹ chồng tôi với một người bà con. Hóa ra, việc bà giữ tôi lại không muốn tôi ly hôn chẳng phải vì tình nghĩa thương xót gì, mà bởi gia đình bà cơ bản, mọi người đều là công chức, không thể ly hôn vì sẽ ảnh hưởng tới thăng tiến của chồng tôi. Hơn nữa, bản thân bà thấy tôi ngoan ngoãn, có thể nuôi dưỡng đứa trẻ tốt...
Tôi thật sự sốc nặng khi biết suy nghĩ thực sự của mẹ chồng. Cảm giác muốn ngã quỵ ngay lúc ấy. Tôi đã nguôi ngoai, đã chấp nhận cuộc đời mình như thế, nhưng thật xót xa khi tôi lại biết sự thật đau lòng này. Tôi thấy mình bất hạnh vô cùng, thấy cuộc đời này chẳng còn gì đáng sống nữa. Tôi đau đớn tưởng chết đi được, tôi phải làm sao bây giờ đây?
Theo PNVN
Yêu nhau 6 năm, hơn 3 lần anh chối bỏ trách nhiệm làm cha Bạn bè, những người quen biết đều ngưỡng mộ tình yêu hơn 6 năm của chúng tôi. Ở cái thời buổi mà tình yêu dễ sớm nở tối tàn như bây giờ, quả thật, gắn bó được với nhau tới ngần ấy năm không phải... Tôi cũng từng rất tự hào về tình yêu của mình... Nhưng bây giờ, cái cảm giác duy...