Chồng chỉ im lặng khi bắt gặp tôi cặp bồ!
Đang lúc tôi cầu khấn trong đầu đừng để chồng tôi ở nhà thì anh bất ngờ xuất hiện và anh đã bắt gặp tôi với trưởng phòng.
Tôi và chồng quen nhau từ khi học cấp II, đến năm lớp 11 thì anh ấy tham gia đội tuyển thể thao chuyên nghiệp (môn cầu lông). Khi tôi lên Đại học thì anh đã là giáo viên thể dục ở trường tôi rồi.
Vào kỳ nghỉ hè, tôi đã gặp lại anh tại bữa tiệc sinh nhật của một người bạn cũ, khi đó, anh là chàng trai trẻ cao 1m80, rất nhiều nữ sinh đều thầm yêu anh ấy, trong đó có cả tôi. Vậy là tôi liền chủ động bày tỏ.
Khi yêu anh, tôi không vội nghĩ đến chuyện kết hôn, chỉ nghĩ rằng có một anh chàng người yêu đẹp trai cũng rất đáng hãnh diện.
Điều khiến tôi vui mừng và yên tâm hơn cả là anh tuy đẹp trai nhưng rất chung thủy. Tôi ra trường, đi làm được hai năm thì kết hôn, trở thành vợ của anh.
Trước khi kết hôn, công việc của tôi vẫn chưa ổn định. Kết hôn rồi, tôi vừa làm việc parttime, vừa học thi công chức. Sau ba lần thi công chức thất bại, tôi từ bỏ ước mơ “ăn cơm nhà nước”.
Mấy năm sau, tôi làm việc ở một công ty tư nhân, còn anh vẫn là một giáo viên thể dục. Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua.
Mấy năm gần đây, bạn học cũ của tôi lần lượt mua nhà mới, tậu xe đẹp, khiến tôi bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống của mình thật quá giản dị lạc hậu, đồng thời cũng không ít lần oán trách anh. Mỗi lần như vậy, anh chỉ im lặng.
Bạn học cũ của tôi lần lượt mua nhà mới, tậu xe đẹp, khiến tôi bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống của mình thật quá giản dị lạc hậu, đồng thời cũng không ít lần oán trách anh.
Video đang HOT
Một lần, vào sinh nhật của anh, anh ôm tôi vào lòng và nói: “Bà xã, cả đời này có lẽ anh không thể cho em cuộc sống giàu sang vì anh biết, ngoài làm giáo viên quèn, anh không có khả năng gì khác. Nếu một ngày nào đó, em gặp được người đàn ông khác giàu có và yêu em, em hãy nói cho anh biết, anh nhất định sẽ tác thành cho hai người.”
Còn nhớ, khi đó tôi đã trả lời anh: “Cả đời này em chỉ yêu có mình anh thôi.”
Nhưng, ba tháng trước, khi công ty tôi có bữa tiệc liên hoan, tất cả đồng nghiệp nam đều uống say, tôi và mấy đồng nghiệp nữ khác phải đưa họ về nhà. Trùng hợp thay tôi lại phải đưa trưởng phòng về.
Khi tôi dìu anh gần về đến nhà, trưởng phòng bỗng nhiên ôm lấy tôi, mặc kệ tôi chống cự, anh đều không buông tay, còn quả quyết nói: “Anh thích em từ lâu lắm rồi.”
Sau đó trưởng phòng hôn tôi, không hiểu tại sao tôi lại không chống cự, mà còn chấp nhận và khuyến khích anh.
Tối hôm đó, cả tôi và trưởng phòng đều không về nhà mà qua đêm ở khách sạn.
Giữa đêm, chồng tôi gọi điện thoại nhưng tôi không bắt máy.
Một tháng sau, nhân ngày công ty ít việc, trưởng phòng muốn tôi đưa anh về nhà chúng tôi. Nghĩ rằng lúc đó vẫn đang trong giờ làm việc của chồng, tôi liền đồng ý.
Đang lúc tôi cầu khấn trong đầu đừng để chồng tôi ở nhà thì anh bất ngờ xuất hiện. Hóa ra điện thoại của anh hết pin nên anh quay về nhà lấy dây sạc (vì nhà chúng tôi nằm trong khu tập thể của trường, chỉ cách chỗ anh dạy có bốn năm phút đi bộ), và anh đã bắt gặp tôi và trưởng phòng.
Lúc đó, anh rất bình tĩnh, chỉ lẳng lặng lấy dây sạc, không nói năng gì đi ra ngoài. Sau khi chuyện vỡ lở, anh không mắng chửi, cũng không đánh tôi, thậm chí không hề nhắc đến chuyện đó dù chỉ một chữ.
Anh càng làm như vậy, tôi càng bất an, trong đầu đã nghĩ đến việc ly hôn.
Tôi tìm trưởng phòng nói chuyện, anh ta lập tức trở mặt. Tôi cuối cùng đã tỉnh ngộ. Người đàn ông đó chỉ coi tôi như món đồ chơi, chơi xong rồi bỏ.
Hiện nay, tôi và trưởng phòng đó đã đoạn tuyệt mọi quan hệ, đồng thời đã chuyển sang bộ phận khác.
Chỉ có điều sự yên lặng của chồng khiến tôi rất bứt rứt, trong lòng không ngừng đưa ra các phỏng đoán. Giả dụ anh đánh mắng tôi thì tôi còn cảm thấy dễ chịu một chút, đằng này anh lại không làm gì cả.
Tôi không biết phải giải quyết chuyện này thế nào nữa.
Theo Khampha
Nỗi lòng của người vợ đồng tính
Tôi, người phụ nữ 30 tuổi có nghề nghiệp đàng hoàng, có một gia đình như người khác mơ ước: chồng hiền lành chí thú làm ăn, con cái ngoan ngoãn xinh xắn, cuộc sống an nhàn...
Thế nhưng trớ trêu thay, tôi lại không thấy hạnh phúc với điều đó. Những tháng ngày qua tôi luôn sống trong sợ hãi, dằn vặt và đau khổ vì biết bản thân mình "không còn bình thường nữa.
Dẫu biết rằng tình cảm là điều không thể điều khiển được, không phải muốn dứt bỏ là bỏ được dù bản thân đã nhiều lần kiên quyết vì cảm giác tội lỗi với chồng, thế nên chỉ chưa đầy hai ngày, tôi lại nhớ người ấy đến phát cuồng rồi lại chạy về phía đó, lại tiếp tục sống trong lo lắng. Lo một ngày chồng sẽ phát hiện sự thật...
Trước đây, chữ "đồng tính" hay gay, les là điều gì đó rất bình thường đối với tôi mỗi khi nghe nói đến. Trong nhóm bạn chơi thân cũng có một vài người như thế nhưng họ không quá lộ liễu nên tôi vẫn quan tâm với tư cách bạn bè bình thường và không hề kỳ thị. Tôi nghĩ giản đơn, họ có đời sống riêng của họ, có tình cảm và suy nghĩ riêng miễn điều đó không ảnh hưởng đến mình thì không phải lo nghĩ. Rồi một lần trong lúc vui miệng, tôi kể cho chồng nghe là có cô bạn thích người cùng giới thế này thế kia. Lúc ấy chồng đã cuống lên bảo "thôi chết, vậy em đừng nên chơi cùng A. nhiều quá kẻo có ngày em cũng bị cái suy nghĩ đó đó!". Tôi gạt phắt đi bảo chồng nói bậy, mình đang bình thường sao lại bị như A. được! Vậy mà nào ngờ đến một ngày tôi không còn kiểm soát nổi tình cảm của bản thân nữa!
A. và tôi làm chung công ty, biết nhau cách đây đã 3 năm. A. hơn tôi một tuổi, là cô gái rất cá tính và xinh xắn. Tôi thích chơi cùng A. vì sự tốt bụng, thật thà và hết lòng vì bạn bè. Bên cạnh A. tôi thấy thoải mái và an toàn, cảm giác lúc nào cũng có người bảo vệ. Có lúc tôi đã so sánh A. tốt như chồng mình vậy. Ở nhà tôi được chồng bảo bọc, lo lắng đủ thứ, ở công ty hay những lúc đi du lịch cùng nhóm thì có A. lo lắng, chăm sóc. Cứ nghĩ là bạn tốt của nhau nên vô tư đón nhận sự chăm chút đó từ A. và cũng hết lòng lại với bạn. Nào ngờ một ngày tình cảm ấy đã vượt lên mức tình bạn, đồng nghiệp thân thông thường mà chẳng hay!
Đêm đó tôi khóc như một đứa trẻ vì bất ngờ trước tình cảm của bản thân và cả của A., rồi bất lực vì không kiểm soát được tình cảm của mình. (ảnh minh họa)
Cách đây nửa năm, A. cùng một cô bạn đồng nghiệp khác có chuyến công tác nước ngoài 1 tháng. Trước ngày đi, A. và tôi tranh thủ đi mua sắm và ăn uống rất thường xuyên để bù cho khoảng thời gian cô ấy ở nước ngoài, không thể đi cùng được. Lúc ấy, lòng tôi bỗng dưng buồn bực vô cớ khi biết sẽ xa cách A. một thời gian, nhưng cứ nghĩ là cảm giác không có ai bên cạnh để chuyện trò, chia sẻ nên buồn vậy thôi. A. cũng không vui, những lúc 2 đứa đi cùng nhau cô nói nhiều thứ mà khi đó tôi không để ý. A. bảo sẽ nhớ tôi lắm nếu phải đi xa, sẽ luôn nghĩ đến tôi, không muốn rời xa... Rồi thời gian A. đi được 1 tuần, tôi bỗng thấy nhớ đến suy sụp. Nhớ lúc hai đứa bên cạnh nhau, nhớ từng lời A. nói, từng cử chỉ yêu thương, từng cái níu tay khi đi ngoài đường khi xe đông, nhớ cả lúc băng qua đường A. che chắn cho tôi... Thấy bất thường, tôi mang chuyện nói với A., khi đó cô ấy bảo đã yêu tôi lâu rồi nhưng không dám nói!
Đêm đó tôi khóc như một đứa trẻ vì bất ngờ trước tình cảm của bản thân và cả của A., rồi bất lực vì không kiểm soát được tình cảm của mình. Ngay hôm sau, A. báo với công ty là nhà có chuyện gấp nên quầy quả mua vé máy bay về Việt Nam.
Khi A. xuất hiện trước mặt, tôi đã chẳng ngần ngại ai dòm ngó, ôm chầm lấy cô ấy và khóc vì vui mừng. Nỗi nhớ vì một tuần không thể gặp, không thể chạm vào A. của mấy ngày qua giờ đây tbỗng dưng trào dâng. Cảm xúc mãnh liệt mà trước đây tôi chưa bao giờ có với chồng mỗi khi anh đi công tác xa, thậm chí đi biệt hơn 10 ngày... Tôi yêu A thật rồi! Cũng hôm đó, chúng tôi đã trao cho nhau nụ hôn đầu tiên, nụ hôn mà lần đầu trong tôi thấy ngất ngay như người say rượu... Tình cảm con người sao có thể lạ kỳ đến như thế? Tại sao một người phụ nữ đang êm ấm với gia đình, với chồng con như tôi lại có thể một ngày trở nên như thế? Ngày qua ngày, tôi say sưa trong cái hạnh phúc tội lỗi đó. Hạnh phúc khi được ở cạnh A., được cô ấy vuốt ve, yêu thương, được ôm nhau và hôn nhau mỗi khi nhớ nhung vì xa cách. Đi bên A., tôi luôn muốn nhiều hơn nữa... Tội lỗi khi trở về nhà, nhìn gương mặt hình lành, cử chỉ lo lắng của chồng và nụ cười của con nhỏ, thấy mình là người tệ hại nhất trên đời. Tại sao tôi có thể sống hai cuộc đời như thế?
Nhiều lần không thể chịu đựng, tôi bảo với A. hãy rời xa nhau. A. vì nghĩ đến hoàn cảnh của tôi nên đồng ý. Thế nhưng chỉ chưa đầy 3 ngày, tôi đã như người mất hồn, không còn sức sống, nhớ thương A. đến không thể chuyên tâm làm bất cứ gì. Thế là chúng tôi lại lao vào nhau như hai con thêu thân trong màn đêm u tối.... Nhiều lần tôi thấy A. khóc khi nhìn ảnh gia đình tôi. A. bảo muốn để tôi sống thanh thản, trả tôi về với vị trí ban đầu, nhưng nếu ở đó tôi không hạnh phúc nữa thì hãy để A. được bảo bọc tôi suốt phần đời còn lại...
Tôi có phải là người phụ nữ tội lỗi nhất trên thế giới này? Tôi phải làm sao để giải thoát cho cả A., chồng, và bản thân mình đây?
Theo VNE
Quan hệ tình dục trước hôn nhân để rồi phải ân hận cả đời! Một lần trót dại vì quan hệ tình dục trước hôn nhân dẫn đến ân hận cả đời...Long và Hân chấp nhận 1 cuộc hôn nhân không hạnh phúc! 1. Chuyện quan hệ đâu phải chuyện thường? Cưới nhau hơn 2 năm nhưng cuộc sống của vợ chồng Hân, Long chẳng khác nào địa ngục. Hân luôn chửi bới Long là người đàn...