“Chồng chị giá bao nhiêu tiền?”
Tôi đau khổ khi nhận ra chỉ có con tôi là thiệt thòi, cả bố và mẹ nó đều không xứng đáng với nó.
Chồng tôi có giá bao nhiêu tiền?
Lớn lên cùng nhau trên một mảnh đất khô cằn, tôi với anh cặp thanh mai trúc mã được nhiều người gán ghép từ bé. Rồi cùng học cấp 3, cùng thi vào một trường Đại học, cùng đỗ đạt và khăn gói lên Hà Nội. Ban đầu, thú thực tôi cũng chỉ coi anh như một người bạn tốt, cùng giúp đỡ nhau lúc khó khăn, nhưng khi lên đến đất khách quê người, sự thiếu thốn tình cảm mới làm tôi nhận ra giá trị thực sự của anh và chính tôi mới là người chủ động ngỏ lời. Và anh cũng xúc động trước giây phút ấy, cả hai chúng tôi đều khóc và ôm chầm lấy nhau.
5 năm Đại học qua nhanh như chớp mắt, chúng tôi cũng đã sống như vợ chồng trong suốt thời gian đó, và cũng như bao cặp đôi khác, chúng tôi có cãi vã nảy lửa nhiều lần và tưởng chừng không thể hoà hợp thì cuối cùng sóng gió cũng qua đi. Ra trường, chúng tôi mỗi đứa tìm được một công việc riêng, với đồng lương không mấy cao, vất vả trang trải cuộc sống. Nhưng chuyện tình cảm thì khó trì hoãn, chúng tôi được sự chấp thuận của gia đình và tiến tới hôn nhân không lâu sau đó.
Đến lúc này thì những vấn đề thật sự mới xuất hiện. Tôi thất nghiệp và ở nhà chờ đợi những tập hồ sơ được trả lời, còn chồng tôi thì vất vả làm chân lon ton trong một tập đoàn có tiếng, nhưng lương cũng chẳng đáng là bao cho dù chồng tôi rất thông minh và có tài. Tôi lại biết tin mình mang bầu nên kinh tế gia đình còn đáng buồn hơn nữa, mọi thứ đổ dồn lên đôi vai của chồng tôi, có những hôm thấy anh vất vả làm khuya mà rơi nước mắt. Tôi cũng có chút nghề may vá nên có nhận làm thêm ở nhà, coi như cũng trang trải được phí sinh hoạt, tuy nhiên cũng tạm bợ vì cơ thể di chuyển cũng nặng nề dần.
Đến lúc tôi lâm bồn, tưởng “đổi vận” nhưng cũng chẳng đổi được, nghèo vẫn hoàn nghèo. Tôi tính bảo chồng hay là cả hai về quê cho dễ sống, nhưng chưa kịp nói thì phát hiện ra dạo này chồng tôi hay nói dối, có lần về khuya, gọi di động thấy tắt máy nên tôi gọi sang số cơ quan thì cũng không ai trả lời. Lúc về tôi có hỏi chồng tôi đi đâu, anh bảo trực ở…cơ quan. Bán tín bán nghi, tôi bắt đầu để ý dần, đợi lúc chồng đi tắm và lục điện thoại, thì trời ơi, chồng tôi đang có quan hệ ngoài luồng với cô con gái của Chủ tịch tập đoàn, hàng loạt tin nhắn tình tứ, thậm chí còn đầy nhục dục, chồng tôi đã ngủ với cô ta không ít lần rồi. Tôi gần như chết đứng, chỉ biết ôm con mà khóc. Chồng tôi nhìn thấy cảnh ấy cũng rối rít phân bua, nhưng lúc này thì không gì có thể làm vơi đi nỗi đau của tôi.
Tôi bắt anh phải nghỉ việc nhưng anh không đồng ý vì bây giờ đó là nơi duy nhất hai vợ chồng có thể dựa dẫm vào để có cái ăn, còn chuyện về quê là không bao giờ. Tôi biết vậy nên quyết định đi tìm cô ta, bảo cô ta hãy buông tha cho gia đình tôi. Nhưng khi gặp cô ấy, tôi mới thấy thực sự sốc. Cô ấy – Sếp của chồng tôi còn rất trẻ, chắc kém tôi vài ba tuổi, cô ta bảo thư kí pha trà, rót nước, nói chuyện đàng hoàng chứ không sợ sệt hay tỏ thái độ cáu gắt, nhưng lời nói thì thâm độc không gì bằng: “Chị em mình cùng là phụ nữ nên nói chuyện để chị hiểu, chồng chị cần tiền, cần danh vọng, cần phụ nữ đẹp, biết chiều chuộng, em có thể đáp ứng được điều đó. Chị thì cần tiền để gửi về quê, tiền để chăm con, mọi thứ lại phụ thuộc vào chồng. Chị ạ, chồng chị đã không còn yêu chị nữa, anh ấy cần em và yêu em, bởi vì em có những cái anh ấy muốn, còn hạnh phúc mà không có tiền thì chỉ có chết đói thôi chị ạ. Tóm lại là chồng chị giá bao nhiêu? Chị ra giá, em sẽ trả cho chị để chị đi tìm hạnh phúc mới cho dễ sống. Còn chồng chị, anh ấy rất có tương lai, em sẽ tạo điều kiện cho anh ấy, còn ở bên cạnh chị thì suốt đời chỉ làm culi thôi”.
Video đang HOT
Tôi bật khóc trước những câu nói đó, vì quả thật là tôi cần tiền để nuôi con tôi, còn anh thì lại là một thằng đàn ông hèn, bán mình vì tiền bạc, không còn là người mà tôi đã từng rất tin tưởng. Còn tôi, liệu có dám hèn như anh, để lấy một khoản tiền nuôi con và từ bỏ ngay người đàn ông phản bội kia không? Hay vứt bỏ tất cả, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo? Tôi đau khổ khi nhận ra chỉ có con tôi là thiệt thòi, cả bố và mẹ nó đều không xứng đáng với nó.
Theo PNT
Tội lỗi khi đi trả thù tình
Tôi đã sống những tháng ngày tồi tệ nhất cuộc đời: triền miên trong men rượu cùng nỗi đau tột cùng khi tình yêu vỗ cánh bay đi.
Chỉ có rượu làm cứu cánh, thứ men nồng chất ngất ấy chí ít giúp tôi quên đi thực tại nghiệt ngã, sẽ chẳng phải bận tâm dằn vặt bản thân về mỗi cô đơn cùng cực anh để lại cho tôi để chạy theo một tình yêu khác. Tôi đã thả nổi đời mình, chìm ngập trong thứ cồn đắng ngắt kia từ ngày này qua ngày khác, cho tới khi tôi gặp mẹ người đàn ông phụ tình bạc bẽo kia...
25 tuổi, tôi xinh đẹp và không ít chàng trai theo đuổi. 25 tuổi, tôi thông minh, đủ để bước qua những cám dỗ vật chất phù phiếm, để được sống đúng với bản chất thật của con người. 25 tuổi, tôi tự tin vào chính năng lực bản thân, khao khát được khẳng định mình trong tất cả mọi lĩnh vực theo đuổi. Và 25 tuổi, tôi vấp ngã - một cú ngã đau điếng tưởng như không bao giờ đứng dậy được.
Cú ngã đó mang cái tên kiều diễm và khiến không ít kẻ từ thời đông, tay, kim, cổ phát điên, phát dại: ái tình. Bởi tôi quá tự tin vào bản thân, tự tin mình có thể kiểm soát tất cả mọi vấn đề bất trắc có thể ập tới, nhưng tôi quên mất một điều, trong tình yêu, trí khôn và tính toán không có lối đi rành rọt. Một người yếu thế khi vấp ngã đau một, bởi họ quá quen với sự bị động cố hữu thường xuyên ập tới, còn với một kẻ tự tin lúc sơ sẩy và quỵ ngã, họ đau gấp đôi, bởi ngoài sự đau đớn ê chề, nhức nhối mà cú ngã mang lại, thì sự thất bại về những ảo tưởng của bản thân sụp đổ mới thực sự bồi thêm một đòn chí mạng.
Tôi đã từng rơi vào bi kịch cú đánh kép tê liệt ấy khi anh nói lời chia tay vào một buổi chiều đông u ám, và ngay sau đó, tôi trượt dốc và lăn vào những sai lầm mười mươi nhìn thấy, cốt sao có thể làm được một điều không hề đơn giản: quên.
Anh hơn tôi 4 tuổi, cùng làm trong công ty tài chính. Thông minh. Có tài ăn nói. Nhiệt tình với bạn bè, đồng nghiệp và quan trọng nhất, anh là một gã độc thân. Bấy nhiêu thứ dựng lên một chàng trai hoàn hảo, đáng được khao khát trong mắt những cô gái chưa chồng ở công ty tôi.
Thật ra, tôi không chú ý tới anh ta nhiều lắm, bởi anh ta có cái miệng dẻo quẹo mà đàn ông khéo miệng rất đáng sợ, tôi không khoái tuyp đàn ông như vậy lắm. Nhưng rất vô tình, tôi và anh ta lại thường xuyên làm dự án cùng nhau, thêm một cớ đưa đẩy chúng tôi gần nhau hơn, cho dù đó hoàn toàn do công việc đòi hỏi.
Rõ ràng anh ta có chú ý tới tôi. Tại sao không chứ? Một cô gái hội tụ đầy đủ những tiêu chuẩn của người phụ nữ hiện đại, chẳng có lý do gì để anh ta né tránh. Anh công khai tán tỉnh tôi, dĩ nhiên, tôi có một chút tự hào và hãnh diện. Đều đặn mỗi ngày là một bó hoa hồng thơm màu xác pháo - loài hoa và màu hoa tôi yêu thích nhất anh gửi tặng kèm theo những lời chúc dí dỏm, hài hước.
Tôi đọc được ánh mắt ghen tỵ, thèm thuồng và có cả dè bỉu được khoác bởi tấm mặt nạ hớn hở, mừng rơn của những cô gái cùng công ty mỗi lần tôi ôm bó hoa bước ra đại sảnh, đợi anh từ bãi gửi xe trở ra. Tôi tự nhủ với mình, đó chẳng phải người đàn ông trong mơ của tôi, có chăng chỉ là khoác thêm tấm áo mới để cuộc sống thêm thú vị, nhưng tệ hại nhất, cuối cùng tôi gục ngã hoàn toàn trước anh ta.
Rõ ràng anh ta là một chàng trai cực kỳ đa tình và thích chinh phục, nhưng với những gì anh thể hiện trước mặt tôi, ví như thẳng thừng từ chối lời mời cà phê của một chân dài nào đó hay thoái thác lời đề nghị đón đưa cô con gái Tổng giám đốc công ty nơi chúng tôi làm việc, từng bước anh làm tôi tin tưởng về một mối quan hệ có tương lai và mục đích rõ ràng. Những cuộc hẹn thấm đẫm ngọt ngào, những bất ngờ anh mang tới trong cuộc sống của tôi làm tôi quên mất tiêu chí chọn người yêu tự đặt ra cho bản thân với những gạch đầu dòng dài dằng dặc, điều đặc biệt, tất cả những cái gạch đầu dòng ấy chẳng hề liên quan tới người đàn ông tôi đã gửi trọn trái tim vào đó. Đến cả việc tôi bắt đầu biết nhớ, háo hức chờ ngày mới để được gặp anh và yêu anh tự lúc nào, tôi cũng không biết được nữa.
Nếu như không phải vô tình đi ngang qua phòng làm việc của anh, vô tình lắng nghe cuộc trò chuyện và những tràng cười đắc thắng của anh cùng đám đàn ông ở đó, có lẽ, tôi mãi mãi là một con bé ngốc nghếch bị đem ra làm trò đùa, trò thách đố ngớ ngẩn của họ. "Yêu gì, chinh phục vớ vẩn thôi. Tưởng khó nhằn lắm, hóa ra cũng đơn giản. Bởi sao? Cái giống đàn bà giống nhau cả, thích rót mật vào tai, thích lời ngon tiếng ngọt, thích dịu dàng, mơn chớn.
Thích thì hãy chiều. Như em V, mang tiếng thông minh, xinh đẹp nhất công ty cũng chả nằm ngoài quy luật ấy, chết lử đử đó thôi!" - Giọng anh vang lên đầy kể cả, đắc chí, theo đó là tràng cười rầm rập của những kẻ ưa buôn chuyện.
Tiếng láo nháo, hỉ hả trầm trồ "lên giường với nhau chưa... Thế vẫn kém... Rồi đâu sẽ có đó..." xoáy vào đầu tôi, nhức buốt. Bấy nhiêu thôi đủ để tôi hiểu bộ mặt thật của gã đàn ông tôi trọn vẹn dành tình yêu và kỳ vọng. Hóa ra, tôi là con cờ, là con rối trong tay anh ta, để anh ta mang ra tiêu khiển, đùa nghịch, thách đố và tự hào về chiến tích Sở Khanh của mình.
Yêu anh ta bao nhiêu, tôi hận và căm thù anh ta gấp nhiều lần hơn thế... (Ảnh minh họa)
Khủng khiếp hơn, tôi còn phát hiện ra anh đã đính hôn với một người con gái khác, 2 tháng nữa cô ấy sẽ hoàn tất khóa bổ túc nghiệp vụ ở Pháp và hai người sẽ tổ chức đám cưới ngay sau đó. Liên tiếp những ngón đòn dã man giáng xuống đầu tôi. Tôi quay cuồng trong lời xì xèo bàn tán, trong cái nhếch mép cười khẩy chế nhạo, tệ hơn là những ánh mắt thương hại của mọi người cùng công ty dành cho kẻ trước đó không lâu còn đứng ở vị trí ngạo nghễ, đáng ghen tỵ của tất cả mọi người. Như thể, cả thế giới này đồng lực quay lưng chống lại tôi, giết chết tôi vậy.
Tôi bỏ việc và tìm được thú vui mới: mượn rượu giải sầu. Chất men nồng nàn ấy giúp tôi quên đi gương mặt gã Sở Khanh kia, càng uống, càng say tôi càng nhận ra rằng tôi yêu anh ta rất nhiều, nhiều tới mức tôi không biết nên diễn tả thế nào cho trọn vẹn. Nhưng yêu anh ta bao nhiêu, tôi hận và căm thù anh ta gấp nhiều lần hơn thế.
Tôi tự đày đọa bản thân, đến độ sau nhiều lần mẹ gọi tôi về quê vì rất lâu rồi không thấy tôi ghé thăm nhà, mẹ và mọi người choáng váng không hiểu điều tệ hại khủng khiếp nào biến tôi thành một cô gái tiều tụy, ủ dột, tinh thần bấn loạn thế này. Ngày tôi trở về thành phố, mẹ khóc rất nhiều, liên tục nhắc nhở tôi tránh xa rượu và tìm lại hình ảnh tôi của trước đó chưa lâu, chỉ độ nửa năm về trước.
Tôi vâng dạ cho mẹ yên lòng, song trở lại thành phố bụi bặm và ngột ngạt, tôi tiếp tục buông trôi bản thân và thế giới rượu chè be bét. Cho tới khi tôi được hàng xóm phát hiện ngã gục dưới nền nhà, toàn thân bốc lên mùi rượu chua chát, họ đưa đi cấp cứu kịp thời và giữ lại tính mạng tôi. Cận kề cái chết, bỗng dưng mọi thứ sáng bừng trước mặt tôi, làm sao tôi có thể chết dễ dàng như thế, làm sao tôi có thể để anh ta chà đạp và bỏ rơi như món đồ chơi rẻ tiền như vậy. Tôi phải trả thù, phải thanh toán nợ nần sòng phẳng với anh ta trước khi rời bỏ cuộc đời này.
Đúng là ý trời, trong thời gian tôi nằm viện, phát hiện ở sát khoa tôi nằm điều trị, mẹ anh ta cũng đang phải nhập viện vì chứng cao huyết áp. Chắc chắn ông trời muốn đòi lại công bằng cho tôi nên mới có sự sắp đặt ngẫu nhiên, trùng hợp thế này. Mang danh là bạn cùng công ty anh tới thăm bà, tôi chiếm được lòng tin tuyệt đối của bà về cô gái dịu dàng, nết na, biết điều, cốt sao tôi nhìn được nơi bà để thuốc bác sĩ cấp cho hàng ngày.
Và trong một lần bà đang thiêm thiếp ngủ, anh và người thân trở về nhà hết, tôi nhanh chóng đột nhập vào phòng và hoán đổi toàn bộ số thuốc ấy thay bằng những loại thuốc độc có màu sắc tương tự. Đến khi bà tỉnh giấc, tôi vờ như ở phòng khác tới thăm nom khiến bà vô cùng cảm động. Đến giờ bà uống thuốc, bà nhờ tôi lấy thuốc cho bà, tôi đã rất hồi hộp chờ đợi bà đưa toàn bộ số thuốc ấy vào cổ họng và nuốt trọn nó bằng một cốc nước to.
Đột nhiên, bà nắm tay tôi rất chặt, nghẹn ngào: "Bác xin lỗi con, bác thay mặt đứa con trai ngông cuồng, xin lỗi con. Mong con hãy bao dung và thứ tha cho sự sốc nổi và cả gan của nó. Có lớn mà không có khôn". Tôi giật mình hoảng hốt, dường như bác ấy biết thuốc tôi đưa cho không phải thuốc chữa bệnh bác sĩ cấp cho, nhưng bác vẫn uống, như một hành động thay con trai tạ tội với tôi. Tôi cuống cuồng gọi bác sĩ tới trước khi bác gục xuống giường và mê man.
Mẹ anh tỉnh dậy, câu đầu tiên bác hỏi là về tôi. Bác biết ngay từ đầu tôi tiếp cận bác với mục đích đen tối, nhưng bác vẫn yêu mến tôi và muốn gột rửa phần nào lỗi lầm của anh đối với tôi. Mẹ anh chỉ nói nhẹ nhàng, do bà bất cẩn uống thuốc quá liều nên hậu quả mới vậy, còn chuyện tôi định đầu độc mẹ anh, bà tuyệt không hề đả động tới. Bà muốn nhận tôi làm con nuôi, bởi bà không có con gái, bà muốn có cô con gái nhỏ to tâm sự vui buồn lúc về già. Tôi ngạc nhiên, đương nhiên rồi, tôi không biết phải ứng xử ra sao. Lúc bà nói, tôi đã khóc, rất lâu rồi tôi mới khóc trước mặt người khác, nhưng người ấy không xa lạ, bởi từ giờ, bà sẽ là mẹ nuôi của tôi. Còn với riêng anh, những gì thuộc về quá khứ tôi sẽ để nó ngủ yên, không bao giờ nhắc lại nữa. Như vậy sẽ tốt cho tôi hơn.
Theo VNE
Sẽ mãi nhớ về anh, người thầy giáo trẻ Anh đã từng nghĩ về em, hiểu cho em, nhớ đến em... nhưng đã có khi nào anh yêu em thật lòng chưa anh? Anh ạ! Em không biết anh có đọc được những dòng chữ này của em không? Nhưng em hi vọng là anh có thể đọc và hiểu được nỗi lòng của em bây giờ như thế nào! Mặc dù...